- Như vậy đi, Chủ tịch Địa khu Vương, tôi cho ông hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất chính là bộ chỉ huy thu chúng tôi thu hồi mười quyền sử dụng năm triệu tệ kia.
Lựa chọn thứ hai chính là khoản tiền kia sẽ để lại Đức Bình cho các ông sử dụng, nhưng phải dùng vào việc xây dựng quốc lộ.
Hiện trạng của huyện Ma Xuyên đã như thế, thì cũng nên vì huyện Ma Xuyên mà xây một cây cầu, ông trực tiếp rút ra tám triệu tệ cho huyện Ma Xuyên, nếu xây cầu không đủ tiền thì bọn họ tự nghĩ biện pháp.
Còn nữa, lời của Tề Chấn Đào tôi nói ông nghe có rõ không?
Tề Chấn Đào trực tiếp quyết định, Vương Triều Trung hận mình không thể xông lên đánh Diệp Phàm.
Không thể tưởng tượng được số tiền mười lăm triệu tệ mình trăm cay nghìn đắng kiếm về giờ bị Tề Chấn Đào chỉ một câu nói thôi đã lấy mất tám triệu tệ, kẻ làm thì được đầu nhỏ, kẻ không làm như Diệp Phàm ngược lại được đầu to.
Tuy nhiên, Tề Chấn Đào có biệt hiệu là Tề đại pháo, người này tính tình cũng khá bốc đồng, nếu chọc ông ta phát đại hỏa thì đến Vương Triều Trung cũng không dám cam đoan ông ta sẽ làm ra chuyện gì.
Vội vàng gật gật đầu, đau lòng muốn chết nói:
- Ta hiểu rồi bí thư Tề, triệu tệ kia ngày mai tôi kêu người trực tiếp chuyển đến phòng Tài chính huyện Ma Xuyên.
Diệp Phàm tất nhiên trộm vui rồi, dù sao hắn cùng Vương Triều Trung cũng không có khả năng tiểu cùng một chỗ, đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi.
Gần đây ưu thế rất có lợi, Tổng cục Hậu cần cho hai mươi triệu tệ, giờ thêm tám triệu tệ, hơn nữa, lúc trước huyện Ma Xuyên còn tự trù bị hai mươi lăm triệu hình như bộ chỉ huy không ai đề xuất việc thúc giục cần lấy cả.
Có lẽ Tề Chấn Đào đã ngầm đồng ý rằng khoản tiền này sẽ do huyện Ma Xuyên lưu trữ sử dụng. Bởi vậy, trong tay Diệp Phàm đã có hơn năm mươi triệu tệ, khoản này làm được biết bao nhiêu là việc.
Đồng chí Tiểu Diệp vui quá hóa buồn, ý nghĩ trong đầu còn chưa tuôn ra hết, Vương Triều Trung đột nhiên tuôn ra một câu nói:
- Bí thư Tề, Phó chủ tịch tỉnh Tần, đồng chí Diệp Phàm vì dự án quốc lộ Thiên Tường mà gom góp được hai mươi lăm triệu tệ, đây là công lao rất lớn. Tôi tuy không phải là trung tâm chỉ huy của bộ chỉ huy, nhưng cũng là một trong những tổ viên của bộ chỉ huy, tôi đề nghị tổng bộ có phải là nên khen ngợi đồng chí Diệp Phàm hay không?
Con cháu nhà rùa, bình này chưa mở đã nhấc bình kia, chuyện ông mày sợ nhất giờ bị lôi ra, không thể tưởng được lãnh đạo từ tỉnh tới không ai nhắc, Vương Triều Trung ông thân là Chủ tịch Địa khu Đức Bình lại giở thủ đoạn với người nhà, đem tiền trong nhà nhét vào túi người ngoài. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Diệp Phàm thiếu chút nữa tức đến máu dồn lên não, Trang Thế Thành tuy mặt không biến sắc nhiều, nhưng trong lòng sớm đã sâu như mực.
Không thể tưởng được Vương Triều Trung vì trả thù, không ngờ đã không lấy đại cục làm trọng như thế, không quan tâm đến ích lợi của toàn địa khu Đức Bình, tay không ngờ vươn ra bên ngoài.
Đương nhiên, Trang Thế Thành biết, Vương Triều Trung chính là đang khiêu chiến với mình, Diệp Phàm chỉ là lá ngụy trang mà thôi.
Tần Hoài Bắc vừa nghe có kịch hấp dẫn, biết nội bộ bọn họ đang đấu tranh, lập tức cười nói:
- Ừ, đồng chí Diệp Phàm đã vì quốc lộ Thiên Tường ra công sức lớn như vậy, cũng nên được tổng bộ ca ngợi. Tôi thấy nên cấp cho đồng chí Diệp Phàm danh hiệu cán bộ ưu tú, riêng tiền thưởng thôi cũng được mấy chục tệ, như vậy mới có thể khiến cho toàn thể cán bộ công nhân viên chức của dự án quốc lộ Thiên Tường tích cực lên, vì quốc lộ Thiên Tường mà bày mưu tính kế.
- Nên thế.
Vi Kiến Minh và các đồng chí khác đều gật đầu.
Tuy nhiên, Trương Minh Đường cười nói:
- Phó tổ trưởng Diệp, khi nào cầm được tiền thưởng thì phải khao đấy.
- Nên thế mà.
Diệp Phàm cười chua chát nói.
- Tuy nhiên, phó tổ trưởng Diệp, hai mươi lăm triệu tệ kia không biết khi nào thì sẽ chuyển đến phòng Tài vụ của bộ chỉ huy?
Trương Minh Đường ra chiêu hậu, ép từ đằng sau tới.
- Phó tổ trưởng Trương, khoản tiền này phải để cho nhân dân huyện Ma Xuyên dùng vào việc kiến thiết kinh tế mới đúng.
Trang Thế Thành ngồi không yên, nói.
- Nhân dân huyện Ma Xuyên không phải thuộc tỉnh Nam Phúc quản sao?
Trương Minh Đường nói khan.
- Phó tổ trưởng Trương, nhân dân huyện Ma Xuyên đương nhiên thuộc Nam Phúc quản hạt, mà lãnh đạo trực tiếp là Ủy ban nhân dân Địa khu của Địa ủy Đức Bình.
Vừa rồi bí thư Tề cũng đã quyết định xong, nói Đức Bình bỏ ra năm triệu tệ dùng cho việc xây dựng quốc lộ Thiên Tường, khoản này có thể đã bao gồm có phần của huyện Ma Xuyên bỏ ra trong đó.
Cho nên, huyện Ma Xuyên không có lý do gì lại phải bỏ tiền ra lần nữa để dùng cho việc xây dựng quốc lộ Thiên Tường. Hơn nữa, vì xây dựng quốc lộ Thiên Tường, nhân dân Ma Xuyên đã trả giá rất nhiều, đã nhượng bộ rất nhiều ở phương diện trưng đất.
Diệp Phàm phản kích nói.
Trương Minh Đường như người câm phát hỏa, Tần Hoài Bắc nhíu nhíu mày không muốn mở miệng. Vi Kiến Minh nhìn Tần Hoài Bắc không lên tiếng, rõ ràng đang vờ vịt.
Kỳ thật, Tần Hoài Bắc đã sớm chú ý tới việc Tề Chấn Đào chiếu cố Diệp Phàm, một khoản tiền hai mươi lăm triệu tệ chắc chắn Tề Chấn Đào không hề mở miệng đề xuất, cho thấy người ta đang giả bộ hồ đồ, thì mình cần gì phải đắc tội với người ta.
Huống chi dù sao bên trên đã bỏ tiền ra, thì không cần thiết phải gây hấn với Tề Chấn Đào. Sau khi Tề Chấn Đào thăng chức lên làm Phó bí thư, cái ghế Phó chủ tịch thường trực tỉnh sẽ bị trống, vị trí của Hứa Vạn Sơn cũng trống, Tỉnh ủy trong phút chốc dư hai khoảng trống là vị trí của hai ủy viên thường vụ.
Tần Hoài Bắc dùng dự án quốc lộ Thiên Tường khai chiến, vì chuyện này đã tìm đến Chủ tịch tỉnh Chu và Bí thư Quách, mắt chưa phân rõ thị phi hoặc vẫn muốn làm ra thành tích, rãi đường cho mình tiến vào bộ máy Tỉnh ủy.
Bởi vì Tần Hoài Bắc là Phó chủ tịch tỉnh duy nhất có đủ tư cách cạnh tranh gia nhập thường vụ sau khi loại trừ Phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Lúc này đi đắc tội với Tề Chấn Đào, Phó bí thư chuyên trách công tác phân công quản lý kinh tế, giao thông thì thật không sáng suốt.
Nếu Tần Hoài Bắc biết được quan hệ giữa Diệp Phàm và Kiều Viên Viên, phỏng chừng lập tức sẽ muốn tận dụng mọi biện pháp, đem các khoản tài chính của quốc lộ Thiên Tường rút ra hơn chục triệu tệ đưa cho Diệp Phàm cấp cho nhân dân huyện Ma Xuyên dùng vào việc kiến thiết.
- Bỏ đi, khoản tiền này sẽ do địa phương tự quản.
Tần Hoài Bắc thể hiện thiện ý.
Trương Triều Trung vừa nghe thấy đã có linh cảm, lập tức cười nói:
- Cảm tạ bí thư Tề, Phó chủ tịch tỉnh Tần cùng với các vị vị lãnh đạo ở tỉnh đã chiếu cố Đức Bình.
Diệp Phàm có cảm giác Trương Triều Trung đang cười hiểm, phỏng chừng lão nói là nói thế nhưng thực tâm không có gì tốt, quả nhiên đúng y.
Trương Triều Trung nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói thêm:
- Tuy nhiên, nếu địa khu đã vì dự án quốc lộ Thiên Tường thanh toán một lần năm sáu triệu tệ kinh phí xây dựng quốc lộ, vậy thì khoản tiền hai mươi năm triệu tệ mà huyện Ma Xuyên tự trù bị được có nên nhập chung cục Tài chính của địa khu hay không, do Ủy ban nhân dân Địa ủy trù tính an bài? Bí thư Trang, nói thử xem sao?
- Khoản tiền này là do huyện Ma Xuyên tự trù bị, nên do đồng chí Diệp Phàm trù tính an bài.
Trang Thế Thành thản nhiên nói.
- Bí thư Trang, huyện Ma Xuyên chẳng lẽ không phải là huyện do Đức Bình quản sao?
Vương Triều Trung thừa thế không buông tha, bức thẳng nói.
Đối với tranh cãi bên trong nội bộ Đức Bình, các đồng chí ở tỉnh chỉ xem náo nhiệt.
- Chủ tịch Địa khu Vương, huyện Ma Xuyên đương nhiên thuộc Địa ủy Đức Bình quản hạt. Tuy nhiên, giống như địa khu Đức Bình Ủy ban nhân dân Địa khu cũng thuộc tỉnh Nam Phúc quản hạt chứ?
Diệp Phàm nói.
Tên này có ý gì, trong lòng Vương Triều Trung thấy bực, thuận miệng nói:
- Đương nhiên.
- Đương nhiên là được rồi, tôi hiện tại bản thân là phó tổng chỉ huy của dự án quốc lộ Thiên Tường, bí thư Tề, Phó chủ tịch tỉnh Tần, các vị lãnh đạo, tôi có kiến nghị.
Sao không nhờ gió đông của dự án quốc lộ Thiên Tường cùng phối hợp tiến hành luôn với các dự án xây dựng quốc lộ của những địa phương khác ở Đức Bình. Đương nhiên, Đức Bình có thể không cần ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường bỏ tiền ra, nhưng tài chính mà Đức Bình tự trù bị phải rút ra để cùng thống nhất an bài mới đúng.
Nếu đã mượn gió đông thì phải trù tính chung mới tốt. Nói không chừng còn có thể xin được chút kinh phí từ bộ Giao thông, hơn nữa, tôi đề nghị do Chủ tịch Địa khu Vương trù tính an bài việc sử dụng khoản tiền này.
Hai mươi lăm triệu tệ của huyện Ma Xuyên cũng lấy ra và sẽ do tổ công tác mà Chủ tịch Địa khu Vương lãnh đạo phụ trách, xem như đó là kinh phí dùng cho công trình quốc lộ Thiên Tường.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, khiến mọi người phòng họp không hiểu được trong lòng tên này đang tính toán gì.
- Ừ, ý tưởng này rất tốt. Vừa mượn gió đông của quốc lộ Thiên Tường vừa giúp nhân dân Đức Bình có được lợi ích thực tế.
Đức Bình, nói trắng ra thì cũng thuộc tỉnh Nam Phúc thôi, dân Đức Bình giàu lên, quốc lộ dễ dàng lưu thông thì cũng có một phần công lao của chúng ta trong đó.
Huống chi lần này đa phần kinh phí của quốc lộ Thiên Tường đền do bộ Giao thông bỏ ra.
Tề Chấn Đào lên tiếng, quét nhìn Chủ tịch Địa khu Vương liếc mắt một cái, cười nói:
- Tuy nhiên, Chủ tịch Địa khu Vương đảm đương vai trò tổ trưởng của tổ chỉ huy công trình này không thích hợp, bởi vì ông ta không nằm trong danh sách tổ chỉ huy của Đảng ủy, cái này phải do tổ chỉ huy công trình chọn ra từ bên trong tổ chỉ huy của Đảng ủy mới đúng, hoặc là do các đồng chí ở Đức Bình đảm nhiệm mới thích hợp, bởi vì tiền là của chính bọn họ, chúng ta mặc dù mượn gió đông nhưng cũng nên đem quyền lực giao cho chính bọn họ mới thích hợp.
Tề Chấn Đào vừa dứt lời, Vương Triều Trung hoàn toàn biến sắc. Bản thân ăn trộm gà không được còn phải mất nắm gạo, hai mươi lăm triệu tệ của Ma Xuyên không cầm tới tay ngược lại số tiền tự trù bị còn bị mất đi tám chín triệu tệ.
Vai trò tổ trưởng tổ công trình cũng vuột mất, vẫn do các đồng chí ở Đức Bình phụ trách, ngoại trừ Trang Thế Thành và Diệp Phàm ra thì còn có ai? Hơn nữa, danh hiệu tổ trưởng, hẳn sẽ rơi vào tay Trang Thế Thành, vì Diệp Phàm kinh nghiệm chưa đủ.
- Việc này tôi thấy đồng chí Diệp Phàm khá thích hợp, dù sao thì tôi còn phải chủ trì công tác của Địa ủy, rất bận rộn, sợ sẽ làm không tốt, mong Bí thư Tề và Phó chủ tịch tỉnh Tần suy xét một chút.
Trang Thế Thành xoay người liền đem ân tình bán cho Diệp Phàm.
- Một trong hai đồng chí của Đức Bình là Thế Thành đã đề cử đồng chí Diệp Phàm, tin rằng đồng chí Diệp Phàm có kiêm thêm một vai trò là tổ trưởng tổ chỉ huy công trình thì cũng sẽ có thể làm tốt công tác, tổ trưng đất giải phóng mặt bằng do đồng chí Diệp Phàm lãnh đạo trực tiếp an bài là được.
Tề Chấn Đào vừa nói dứt lời, Vương Triều Trung thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
Thằng nhãi này tức đến tay run run, khẩn trương cho một tay vào kẹp giữa hai chân, vuốt vuốt cái thứ cưng cứng đó để lấy lại cảm giác cân bằng, bằng không, phỏng chừng sẽ ra nắm đấm. Tuy nhiên cũng thiếu chút là súng khai hỏa làm ướt cả ra quần.
Tề Chấn Đào ra tay quá âm hiểm, nếu địa khu Đức Bình tự lập ra tổ công tác, Vương Triều Trung khẳng định sẽ trà trộn chung vào làm rối để phân lợi ích.
Mà đem việc này giao cho tổ của Diệp Phàm lãnh đạo, Vương Triều Trung sẽ không chen chân vào được, bởi vì Vương Triều Trung không phải là tổ viên trong tổ của Diệp Phàm, Trang Thế Thành mới là tổ trưởng, nếu lại muốn nhúng tay vào thì đúng là vô cớ xuất binh.
- Cảm ơn lãnh đạo đã tín nhiệm, tôi sẽ làm tốt công tác mọi công tác của địa khu Đức Bình vì dự án quốc lộ Thiên Tường.
Diệp Phàm lập tức đứng lên, biểu lộ thái độ nói.
Muốn chọc giận thì phải đem Vương Triều Trung ra chọc cho tức chết luôn, lão này vẫn luôn hò hét, cho lão biết thiệt hại một lần cũng tốt.
- Tôi phục tùng mọi sắp xếp của lãnh đạo.
Vương Triều Trung nghẹn lời hồi lâu mới nói ra được một câu mà thiếu chút nữa khiến ông ta phải nhảy lầu vì tức.