Vì trên cây rất hẹp, Mai Phán Nhi sợ bị rơi xuống, cho nên không dám giãy dụa. Lườm Diệp Phàm một cái, rồi mặc kệ cho Diệp Phàm chiếm đoạt.
Đương nhiên, chỉ giới hạn trên bộ ngực, phía dưới vấn không để thả.
- Nhẹ thôi, cái đó của em không phải quả đào.
Mai Phán Nhi nhẹ giọng nói.
- So với quả đào thì còn lớn hơn.
Diệp Phàm cười. Thuận tay sờ mông rồi nhéo một cái. Hai đôi môi gắn chặt nhau.
Một mỹ nhẫn giữa mùa hè.
- Phán Nhi, mới hai lần, kỹ thuật của em tiến bộ không ít. Có phải được người khác rèn luyện rồi?
Diệp Phàm cố ý, Diệp Phàm nói về kỹ thuật đương nhiên là hôn môi.
- Nói nhảm, em sống đến bây giờ, chỉ có hôn anh.
Mai Phán Nhi bất mãn, dùng năm ngón tay bóp mạnh làm Diệp Phàm nhíu mày.
- Anh nói sai sao? Khi nào thì có thể tiến thêm một bước, tắm trong bể tình, việc này, em chưa từng thử qua… ha ha…
Diệp Phàm đến đây hứng thú.
- Lại nhiều lời, em là ai, có thể để người ta tắm bậy sao? Cả anh nữa, tạm thời không ở trong nhóm được xem xét, hừ.
Mai Phán Nhi tức giận thật sự, nhìn người yêu một cái thở dài:
- Ôi, thật sự là oan nghiệt, em sao lại để anh hôn. Anh nói thật cho em, anh đã từng thân thiết với bao nhiêu cô gái?
- Anh dùng danh dự của Đảng thề, không nhiều lắm, chỉ một người.
Diệp Phàm thành thật giải thích.
- Không tin, anh lừa em. Đàn ông các anh, có một thứ tốt chắc chắn là duy nhất. Tuy nhiên, anh cũng không cần phải lo lắng, chúng ta kém nhiều tuổi, em cũng không trách anh cái gì.
Mai Phán Nhi lạnh lùng nói chuyển chuyện khác:
- Tuy nhiên, còn Diệc Thu muốn hay không phải suy nghĩ một chút.
Mẹ nó, cũng quá kích thích. Mai Phán Nhi là cô của Mai Diệc Thu, bố cùng tán tính, không ngờ còn vì Mai Diệc Thu giả bộ.
- Diệc Thu, tôi cũng không muốn bị người đánh.
Diệp Phàm lắc đầu, nhớ đến hình ảnh dũng mãnh của Mai Diệc Thu trong lòng có chút sợ hãi.
Bàn tay lại tìm tòi luồn vào trong áo, cườinói:
- Hay là nơi này tốt, nếu không khi nào gọi Diệc Thu cả hai cùng đùa trên giường cũng tốt, tôi…
- Ngừng lại, anh dám nói thế sao. Nếu anh cùng Diệc Thu có thể thành chuyện tốt, em có thể làm tình nhân của anh, cả đời không có danh phận cũng đủ. Diệc Thu là cháu gái của em, hơn nữa em với cậu trở mặt.
Mai Phán Nhi thiếu chút nữa phát điên.
- Vả lại, nói vui thôi, làm gì còn thật sự.
Diệp Phàm lắc đầu ngừng đề tài, đương nhiên Mai Phán Nhi có thoải mái cũng không thể nói đùa quá mức.
Mai Phán Nhi sau khi nhận điện thoại hôn người yêu một nụ hôn dài rồi có việc gấp đi trước, Diệp Phàm ngồi ngơ ngác trên cây đào, không hiểu. Tự hỏi việc tiếp theo là gì.
Dần dần người có vẻ mệt mỏi, không ngờ ngủ thiếp đi.
- Đồ lưu manh, đồ thối tha, khốn khiếp…
Trong mơ thấy có người mắng mình, trong lòng Diệp Phàm kinh hãi, tỉnh lại nhìn xung quanh trời đã dần tối, ánh nắng sắp tắt cuối chân trời, trời một màu hồng quả đào, đẹp không thể tả.
"Chẳng lẽ thật sự là mơ hình như có người mắng mình, lạ thật". Diệp Phàm trong lòng âm thầm bực, cúi đầu nhìn quanh thân cây, lập tức ngây người.
Dưới gốc cây có một thiếu nữ với đôi mắt đẹp tuyệt trần, đang đứng tựa cành đào, đang mắng, cừ thật. Đó không phải là Phượng Khuynh Thành của nhà họ Phương ở Bắc Kinh thì là ai.
Sao lại đến đây… Cô ấy mắng là mắng mình?
Chẳng lẽ có thể có sức mạnh lớn như vậy, có thể khiến cô nhớ mãi không quên đến tận Ma Xuyên này, hắn là vì tình yêu mà đến. Nhân phẩm của mình không ngờ vĩ đại như vậy, mỹ tai, diệu tuyệt rồi…
Diệp Phàm trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Cười cười nói:
- Cô bé, cô mắng tôi sao?
- Ai? Ai đang nói chuyện?
Phương Khuynh Thành hiển nhiên không nghĩ đến việc trên cây đào có người, vội vàng ngẩng đầu lên tìm. Tuy nhiên, Diệp Phàm đã nấp cộng với ánh hoàng hôn, nhất thời không nhìn thấy người.
- Chính là Diệp Phàm phải không? Chính là anh phải không?
Diệp Phàm cười gượng tìm kế sách.
- Anh… sao lại ở trên cây?
Phượng Khuynh Thành như hóa thạnh, mắt mở to không khép lại được, sau một lúc lâu quay lại, hừ nói:
- Đê tiện vô sỉ hạ lưu, dám nghe trộm lời của tôi. Anh là chủ tịch huyện nhưng căn bản là lưu manh.
- Chủ tịch huyện cũng là người, lưu manh thì là sao.
Diệp Phàm oạch một tiếng nhảy xuống đất, trời mỗi lúc một tối, chợt nắm tay Phương Khuynh Thành nói:
- Tôi mang cô lên cây, trời tối đen.
- Buông ra,
Phương Khuynh Thành mặt lạnh như băng nói.
Diệp Phàm nhìn phát hiện thấy cách đó trăm mét có động tính, quan sát cẩn thận, hình như là hai bóng người, hơn nữa hình như là nữ binh. Thầm nghĩ, xem ra là nhà họ Phượng cho người bảo vệ.
Giật mình lập tức tìm kế, cười gượng nói:
- Nếu cô không chịu lên cây, chúng ta lấy đất và cây cỏ làm giường để thơm môi thì thế nào.
- Cứ nằm đấy mà mơ..
Phương Khuynh Thành đỏ mặt.
- Dù sao không có ai, thử xem.
Diệp Phàm cười nói.
- Nếu anh làm bậy tôi sẽ kêu lên.
Phượng Khuynh Thành uy hiếp nói, đưa mắt nhìn hai nữ đứng xa xa.
- Tôi không lo lắng, nếu hai cô gái kia đến đây tôi sẽ để cho cô thấy một chữ hôn viết như thế nào.
Diệp Phàm có mười phần lưu manh nói, Phương Khuynh Thành không nói gì.
Cô thật sự có chút lo lắng có người nào đó đến đây, truyền miệng thì rất nhanh. Thấy hai nữ binh hình như đang chuẩn bị lại đây, Phương Khuynh Thành vội vàng nói:
- Có người chạy lại hái đào, anh đừng lại gần.
Thấy Phượng Khuynh Thành nói thế cho nên hai nữ binh dừng bước, biết đại tiểu thư đang đùa, không phải đến đấy để cô mất mặt.
Diệp Phàm giơ tay ôm quanh thân thể Phượng Khuynh Thành, cô phản đối vài cái không có tác dụng rõ ràng buông thanh phong.
Mẹ nó, dưới một gốc cây cùng lúc chơi đùa với hai cô gái. Thằng nhãi này trong lòng đắc ý nghĩ, thấy Phượng Khuynh thành trợn trừng mắt.
- Anh rất đẹp trai đúng không?
- Tự anh nói thôi, chỉ có thể nói là so với kẻ xấu xí thì hơn một chút.
Phương Khuynh thành thỉnh thoảng đả kích Diệp Phàm.
- Khuynh Thành, anh đối xử với em như vậy có phải là có chút quá mức hay không?
Diệp Phàm cười vang nói.
- Anh nói xem.
Phượng Khuynh Thành hời hợt nói, mặt đỏ ứng. Đột nhiên mạnh mẽ, năm ngón tay giơ ra, Diệp Phàm nhíu máy, tuy nhiên không dám kêu.
Không lâu, trên cây truyền đến một âm thanh kỳ lạ.
Lần thứ hai hôn môi, Phượng Khuynh Thành hướng ứng hơn một ít, tuy nhiên, có vẻ không phù hợp chỉ có điều Diệp Phàm cứ trêu ghẹo mãi, mất cả hưng thú.
- Em sao mà như khúc gỗ vậy, không có sức!
Diệp Phàm bất mãn nói.
- Tại vì anh dùng sức mạnh, không phải tôi tự nguyện. Nếu bàn về lời nói, anh như là đùa giỡn tôi. Hừ hừ
Phượng Khuynh Thành hừ nói.
- Vả lại, sau này, tin tưởng em sẽ yêu anh.
Diệp Phàm nói xong, có chút hống hách, tay cũng ngừng lại hỏi:
- Chuyện núi lớn phải không?
- Ừ
Phượng Khuynh Thành nói.
- Để anh mang cho em sự kích thích.
Diệp Phàm cười một tiếng, lại diễn trò cũ, ôm Phượng Khuynh Thành lên đỉnh cây.
Thực ra hai châm dẫm nát chùy Lưu Tinh nhỏ như sợ tơ đặc biệt, không khác gì dùng kỹ xảo cao thủ. Tuy nhiên vì trời đã tối, hơn nữa có lá cây che, Phượng Khuynh Thành cuối cùng hét lên một tiếng chói tai. Nhưng tiếng lại rất nhỏ, vì cô lấy bàn tay che miệng lại.
Việc này trên thực tế đúng là Diệp Phàm có thể làm được, chỉ có điều có một vấn đề là cân băng mà thôi. Một diễn viên có chút tài nghệ tạp kỹ cũng làm được huống chi Diệp Phàm là một cao thủ.
Chơi một lúc.
Ánh mắt Phượng Khuynh Thành có vẻ rất khâm phục, hình như trong lòng cô Diệp Phàm lập tức trở thành thần.
Ha ha, mỹ nữ yêu anh hùng, đây là điều bình thường, nếu không người con gái xinh đẹp yêu một người tài trí bình thường gọi là bản lĩnh.
Diệp Phàm trong lòng thầm nhủ, lại đưa môi gần lại, lần này Phượng Khuynh Thành không còn gượng gạo ngược lại không ngờ còn chủ động đưa đầu lưỡi ra, hai người dường như mê muội, rơi vào giấc mơ.
Diệp Phàm vừa động tay, tiến vào hai núi đôi, đang muốn đưa tay xuống, dưới gốc cây đột nhiên vang lên một giọng nói:
- Anh Diệp, anh ở đâu?
- Có người.
Phượng Khuynh Thành sợ tới mức vội vàng buông ra, Diệp Phàm sửng sốt, ai đứng dưới gốc cây thật sự không biết, thật sự tức giận, hỏi:
- Ai đó, có chuyện gì?
- Tôi là ai anh còn phải hỏi sao. Khi anh hôn tôi không phải cả ngày nói lời tốt đẹp, giờ chế giễu… khốn khiếp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Cô kia cảm thấy oan ức, mắng Diệp Phàm một hồi, đột nhiên khóc chạy ra.
- Những lời tốt đẹp, không hiểu gì,việc này rốt cuộc là sao?
Diệp Phàm không hiểu. Nghe thế Phượng Khuynh Thành ở trên cây muốn xuống dưới, đành phải đưa cô xuống.
- Toàn lời tốt đẹp, nghe êm tai, hôn không ít lần, lên giường cũng đã từng, khốn khiếp, anh đúng thật là đồ lưu manh.
Phượng Khuynh Thành hung hăng đạp, chân Diệp Phàm vừa chạm đất đã chạy đi rồi.
- Thế này là thế nào, mình còn không hiểu sao cả. Ông trời ơi, rốt cuộc là chuyện gì đây.
Trong bóng đêm Diệp Phàm tức giận đá mấy quyền vào gốc cây đào cổ thục, cây đào đáng tội, quả đào rơi xuống đất.
- Mẹ nó, Mai Phán Nhi làm chuyện tốt, nếu không cô gái này sao lại biết được mình ở cây đào này mà tìm đến, có hàng chục cây đào cổ thụ, mò kim đáy biển. Đây là có âm mưu, nham hiểm thật…
Diệp Phàm nghĩ, cuối cùng đã rõ, tức giận vừa càu nhàu vừa đi về. Vừa đẩy cửa bước vào vừa gọi:
- Mai Phán Nhi ra đây cho tôi.
Tuy nhiên không có tiếng trả lời, diệp phàm thầm nghĩ, không lẽ đã đi rồi. Lên tầng trên, phòng ngủ không có ai, tuy nhiên trong phòng vệ sinh có tiếng nước ào cào, chẳng lẽ là đang tắm rửa?
Diệp Phàm trong lòng đang định đánh người, bàn tay cầm lên khóa, không ngờ không khóa, cửa mở ra.
Nước nóng hôi hổi, một thân thể trắng nõn như ẩn như hiện, hai bầu vú căng tròn, cặp mông cong gợi cảm, còn cả một chút cây cỏ màu đen nơi đó. Diệp Phàm nhìn không phải Mai Phán Nhi thì là ai.