- Tuân theo lãnh đạo, ha ha, người ta đường đường là nhân vật số một, muốn chỉnh đốn nhân sự như thế nào đều phải hỏi ý cậu, còn nói là phục tùng lãnh đạo? Rốt cục ai lãnh đạo ai? Cậu nói rõ cho tôi nghe xem nào?
Trang Thế Thành thiếu chút nữa là cười phá lên, ông ta nhịn cười bằng cách sa sầm nét mặt. Tuy nhiên giọng điệu của ông ta đã dịu đi rất nhiều.
- Ông ta muốn hái đào, tôi phản bác lại một chút cũng không được ư. Hơn nữa, tôi cũng là một Phó bí thư Huyện ủy. Trong Đảng thì phải thể hiện dân chủ, tại hội nghị thường vụ cũng không thể cho tôi lên tiếng mà cũng gọi là dân chủ sao?
Diệp Phàm có chút tức giận.
- Cậu muốn lập thành tích tôi cũng cũng biết. Tuy nhiên cũng không phải muốn làm gì cũng được. Có phải cậu muốn biến cả cái huyện Ma Xuyên thành sân sau nhà cậu phải không?
Một nơi không hề có âm thanh phản đối vang lên thì nơi đó làm sao chính quyền có thể phát triển được? Cậu về suy nghĩ lại đi, không cần lo lắng quá nhiều.
- Tôi hiểu rồi, tôi đi đây.
Diệp Phàm sa sầm mặt xuay người bước đi.
Thì ra là thế, Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu rõ. Cậu của Túc Nhất Tiêu là Kiều Chí Hòa không ngờ đến nhờ Trưởng ban thư kí Tỉnh ủy giúp đỡ. Phỏng chừng ngày hôm qua Kiều Chí Hòa cũng đã gọi điện cho Trang Thế Thành rồi. Trang Thế Thành có vẻ cũng rất kiên nhẫn.
- Đúng vậy, thật ra trong hội nghị thường vụ Địa ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỉ luật Tề Minh Viễn và Chủ tịch Địa khu Vương cùng với Phó Bí thư Lôi đều có cùng quan điểm. Họ nói là Ma Xuyên chúng ta thiếu sức sống, trở nên độc đoán. Mà người độc đoán không phải bên Đảng, hơn nữa còn chuyên quyền...
Tôn Minh Ngọc lộ ra bí mật gã nghe ngóng được.
- Triệu Chấn Quang có vấn đề sao? Nghe nói trước kia Chủ tịch xã Dương Sâm Lâm bị anh ta chỉnh cho một lần. Lúc đó Triệu Chấn Quang là Phó chủ tịch xã Kim Đào, cảm thấy là ngai vàng Chủ tịch xã có thể bị Dương Sâm Lâm đoạt mất.
Bị Dương Sâm Lâm biết được những việc xấu mà Triệu Chấn Quang muốn làm, từ đó về sau hai người rất hận thù nhau. Tuy nhiên lúc ấy Bí thư xã Kim Đào lại là Phan mặt rỗ, người này có quan hệ không tồi đối với Triệu Chấn Quang nên vẫn che chở cho anh ta.
Chẳng qua lúc ấy Bí thư Đảng ủy xã Phan mặt rỗ có quan hệ tốt với Vi Bất Lý nên vẫn bảo toàn chức vụ cho Triệu Chấn Quang, Ủy ban Kỉ luật chỉ kiểm điểm rồi thôi.
- Anh nói là nếu Túc Nhất Tiêu cứng rắn đẩy Triệu Chấn Quang đến đảm nhiệm chức Bí thư xã Kim Đào, mà Chủ tịch Diệp lại ngại chỉ thị của Bí thư Trang đành phải chấp nhận ư. Chúng ta có thể ra tay với Triệu Chấn Quang, kết hợp với Dương Sâm Lâm bắt Triệu Chấn Quang, giáng một đòn mạnh lên Túc Nhất Tiêu, khiến cho lãnh đạo Địa khu thấy được việc Túc Nhất Tiêu nhậm chức Bí thư đó là sai lầm.
Phương Viên nói.
Quả nhiên!
Với lại, ngay cả Tề Thuận Thủy cũng bị y điều đến cục Khoa học Kỹ thuật không phải làm một Cục trưởng Quản sự, mà là bị Cục trưởng cục Khoa học Kỹ thuật điều đến xã Kim Đào đảm nhiệm chức Chủ tịch xã. Đến lúc này, Túc Nhất Tiêu hoàn toàn hái được quả đào xã Kim Đào.
Sau khi Diệp Phàm đánh động, Túc Nhất Tiêu cũng không dám làm gì quá mức. Mà Túc Nhất Tiêu cũng tự xem Chủ nhiệm Nông Viện Viện của cảnh khu Bối Diệp Cốc là nhân tình của Diệp Phàm. Vậy nên Túc Nhất Tiêu cũng không dám quá đắc tội với Diệp Phàm.
Hai quả đào lớn bị hái, Diệp Phàm cũng nắm bắt được nhưng cũng chỉ vì hoàn thành lời hứa với Trang Thế Thành nên hắn cũng không ra tay.
Thấy Diệp Phàm không hề hé răng, một số cán bộ huyện có chút dao động, cho rằng thời đại hào quang của Chủ tịch Tiểu Diệp đã qua đi, bây giờ là thời đại Túc Nhất Tiêu cầm quyền.
Phó chủ tịch huyện chủ trì công tác giao thông Lôi Lượng Minh cùng Trưởng phòng Vương Hán rất vênh váo tự đắc. Bọn họ sau một lần uống rượu ở Thần Nữ Tửu Lầu tuyên bố Diệp Phàm bị mất mặt rồi. Tuy nhiên, thật khéo là vừa lúc đó Diệp Phàm cũng đang ở Thần Nữ Tửu Lầu ăn cơm với một số đồng chí trong ban Điều hành quốc lộ Thiên Tường.
- Phó chủ tịch Lôi, Trưởng phòng Vương, nghe nói có người thấy mặt tôi khó coi lắm có phải không?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Những người ngồi cùng bàn cũng phụ họa chỉ trích Phó chủ tịch huyện Lôi Lượng Minh.
Bởi vì Tiền Hồng Tiêu cũng là người ở Sở Giao thông được phái xuống làm Phó tổ trưởng giúp đỡ Diệp Phàm lãnh đạo tổ công tác giải phóng mặt bằng và trưng thu đất. Mọi người cùng ăn cơm với Diệp Phàm lúc đó đều là tổ viên tổ công tác trung tâm.
Họ gồm có Cục trưởng Cục giao thông Địa khu Ngô Bạch Khai, Phó chủ tịch Thành phố Tiếu Lâm phân công quản lý giao thông thị xã Lai Châu, còn có Phó cục trưởng cục Công an Địa khu Đức Bình Trương Trường Thủy.
Càng lạ hơn là trong tổ phụ trách của Diệp Phàm còn có một Phó tổ trưởng thường vụ, gã chính là Phó bí thư Địa ủy vừa mới được đề bạt, làm nhiệm vụ phân công quản lý công tác chính trị pháp luật Hạ Hải Vĩ.
Cũng do Trang Thế Thành nhận thấy công tác giải phóng mặt bằng rất phức tạp nên điều riêng Hạ Hải Vĩ vào tổ công tác của Diệp Phàm, giúp đỡ Diệp Phàm làm tốt công tác di dời dân, trưng thu đất. Diệp Phàm tuy là một Chủ tịch huyện nhỏ nhưng thật ra lại quản lý cả các cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
- Anh là ai, muốn làm gì?
Vương Hàn liếc mắt nhìn Tiền Hồng Tiêu một cái, hình như không biết, có lẽ là do say rượu nên không nhớ rõ. Rồi y quay đầu liếc nhìn Diệp Phàm một cái nói:
- Làm một Tổ trưởng thì có gì mà đắc ý chứ, quốc lộ đó mà xây dựng tốt thì hư danh đó còn có thể treo mãi cho anh kiếm chác chắc? Tôi nhổ vào.
- Vương Hán, anh oai ghê nhỉ.
Đột nhiên Diệp Phàm nghe một giọng nói quen thuộc vọng lên từ phía sau Vương Hán. Hắn quay sang, không phải là Phó bí thư Địa ủy Hạ Hải Vĩ thì là ai đây?
- Hạ…Phó bí thư Hạ… sao ngài lại ở đây…
Vương Hán líu lưỡi.
- Ha ha, tự nhiên đến Ma Xuyên ăn ké Tổ trưởng Diệp bữa tối. Tôi cũng là quân của cậu ta. Trưởng phòng Vương vênh váo thật, không ngờ chê bai Tổ trưởng Diệp như vậy. Tôi nhớ là Trưởng phòng Giao thông Huyện là tổ viên của Tổ trưởng Diệp thì phải?
Lúc này Hạ Hải Vĩ hơi cười tủm tỉm giống một con sói già xấu xa.
- Ừ, hơn nữa quốc lộ Thiên Tường cũng phụ trợ các đường nhánh quốc lộ liên quan đến các quận huyện của Đức Bình. Cục trưởng Vương vừa mới đến Ma Xuyên, cũng chưa quen biết với tổ làm việc, bây giờ lại còn có rượu vào, còn mời Tổ trưởng Diệp…
Phó chủ tịch Lôi nói còn chưa xong thì mặt Diệp Phàm đột nhiên nghiêm lại, hắn hừ một cái rồi nói:
- Phó tổ trưởng Hạ, anh là Phó tổ trưởng thường vụ tổ chúng ta, tôi thấy Trưởng phòng Vương hình như không thích hợp nằm trong Ban điều hành tổ công tác quốc lộ Thiên Tường chúng tôi.
- Ừ.
Hạ Hải Vĩ cố ý lên tiếng, gã liếc mắt nhìn quanh một vòng rồi cười nói:
- Tổ trưởng Diệp, cậu xem xem, các thành viên trong tổ trưng đất của chúng ta đều là thành viên tổ Đảng cả. Có nên ngay tại chỗ làm việc, lâm thời mở cuộc họp Đảng ủy để loại trừ một số người không thích hợp với công tác trong tổ không. Miễn trừ khả năng đến lúc đó bại hoại danh dự tổ chúng ta, ảnh hưởng đến tiến trình quốc lộ Thiên Tường.
- Lão Tiền, anh thấy thế nào?
Diệp Phàm cố ý hỏi Tiền Hồng Tiêu.
- Tôi cương quyết ủng hộ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Tiền Hồng Tiêu cười tủm tỉm nói.
- Tôi đồng ý.
Cục trưởng cục Giao thông Địa khu Ngô Bạch Khai bây giờ cũng rất thân cận với Diệp Phàm. Bởi y tin rằng Diệp Phàm và Phó Chủ tịch thường trực tỉnh đương nhiệm Tống Sơ Kiệt có quan hệ.
- Tôi không có ý kiến gì.
Phó cục trưởng thường trực Cục Công an Địa khu Tiếu Lâm nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Nếu toàn thể thành viên tổ Đảng đều thông qua thì sẽ hình thành quyết nghị nhất trí. Thư kí Xa, có danh sách của các vị đó không?
Diệp Phàm mỉm cười, hỏi Xa Hồng Quân bên cạnh.
- Tổ trưởng, toàn bộ tôi đều nhớ rõ, anh xem xem, có bỏ sót chỗ nào không thì có thể bổ sung thêm.
Xa Hồng Quân lấy ra một bản danh sách để lên bàn