Người của chi nhánh phía dưới được lệnh của Lâm Tuyền nhanh chóng làm thủ tục ủy thác toàn quyền với Cảnh Thiên Sương, thuận tiện xử lý thủ tục trà tiền vay cho ngân hàng hộ hắn, đem .. chuyển vào tài khoản của Cảnh Thiên Sương, Dương Oánh.
Đơi nhân viên làm công tác của Tinh Hồ đi rồi, Dương Oánh nóng vội gọi điện thoại tra khoản dư trong tài khoản, xong đứng sững ra đó mất một lúc rồi bất thình lình quay người ôm chầm lấy Cảnh Thiên Sương, từ cổ họng phát ra tiếng reo hò áp ức nãy giờ:
- . triệu, chúng ta hiện giờ có . triệu rồi ...
Cảnh Thiên Sương từ nhỏ chịu ảnh hưởng sâu sắc của cha mình, ở chính trị mang hoài bão lớn, với tiền bạc không mẫn cảm như Dương Oánh, khẽ ôm cô vào lòng, đặt xuống chiếc chăn màu xanh nước biển, hôn tai cô:
- Giờ vui rồi chứ?
Dương Oánh nằm dưới người Cảnh Thiên Sương, tình tứ ôm mặt y nói:
- Đương nhiên rồi, trước kia vì mua căn nhà này, em phải vay từ chỗ anh trai em ., không biết bị chị dâu em lườm nguýt, mỉa mai bao nhiêu cái. Em biết anh muốn làm sự nghiệp lớn, nhưng cái xã hội này không có tiền mà được sao? Anh tuy là con trai của bí thư thành ủy, nhưng xã giao qua lại, người cần biếu xén, anh phải biếu xén, hơn nữa tốn kém chẳng ít hơn người thường, loại chuyện ấy giờ quan trọng thế nào, đâu phải anh không biết. Bằng vào tiền lương . đồng một tháng của anh làm sao mà đủ? Cho dù em tốt nghiệp xong đi làm, cũng chẳng đù tiền ném vào đó. Lâm Tuyền nói đúng lắm, con người luôn theo đuổi cái mình thiếu, làm quan cũng không phải thánh hiền. Chúng ta không thiếu tiền, thì không theo đuổi tiền tài nữa, không phải vất vả kiếm tiền nữa, anh càng có thể kiên trì nguyên tắc của mình khi làm việc.
Cảnh Thiên Sương tình tứ nhéo má cô một cái:
- Câu cuối cùng là do Lâm Tuyền truyền cho em phải không?
- Bất kể là lời nói của ai, anh không thấy có lý sao?
- Được, được, Lâm Tuyền giúp chúng ta kiếm khoản tiền này, ít nhất mời cậu ấy ăn một bữa cơm, em gọi điện cho cậu ấy, hỏi em cậu ấy còn ở tỉnh thành không?
Lâm Tuyền ngoài chủ trì cuộc họp chủ quản cao cấp hàng tuần, nghe các phòng ban báo cáo công việc thì y không quản sự vụ thường nhật của công ty, ném hết cho đám Trương Bích Quân, Cố Lương Vũ. Sau Tết, công ty hấp thu một lượng lớn máu mới, tuyệt đại đa số bọn họ không có cơ hội tiếp xúc với Lâm Tuyền.
Số lần Lâm Tuyền về Tĩnh Hải cũng ít đi, đa phần thời gian y ở lại trường, khi Dương Oánh gọi điện thoại tới mời ăn cơm, Lâm Tuyền đang ở một nhà ăn trong trường cùng Trương Đào nói chuyện hiệu giặt tự phục vụ.
- Trong hiệu giặt sử dụng những sinh viên đặc biệt khó khăn nhưng chịu khó vươn lên, dựa theo thời khóa biểu an bài người thay ca, đảm bảo trong hiệu giặt không ít hơn ba người, một phụ trách tiếp đãi ở quầy, một phụ trách chỉnh lý, một người phụ trách thao tác ở gian máy giặt đằng sau. Dựa vào tài nguyên trường học cung cấp, tiền giặt quần áo rẻ hơn ở ngoài trường một chút, nhưng quý ở chỗ thuận tiện, trường học lớn như thế này, rất ít người sẵn lòng vì đồng tiền giặt rẻ mạt mà đưa quần áo ra ngoài giặt. Chỉ giặt nước, không giặt khô, chiếc máy giặt cơ bản hoạt động suốt ngày đêm không nghỉ, mỗi ngày đến tối vẫn tích lũy số quần áo chưa giặt nhất định, có điều buổi tối mọi người cơ bản đều không có tiết, nhân thủ nhiều. Tên tiểu tử Trần Lập còn có ý phục vụ giặt cả chăn đệm, anh biết đấy, chăn đệm trong KTX, hai tháng giặt một lần, mặc kệ anh có giặt hay không, chi phí đều đóng khi khai giảng này. Mảng này mấy học viện đều cho hiệu giặt ngoài thầu, chỗ bọn em toàn sinh viên nghèo sáng nghiệp, chăm chỉ học tập, trường học không có lý do gì không giao cho bọn em làm ...
Trương Đào ba hoa không ngớt về sự nghiệp giặt quần áo của hắn, Lâm Tuyền cầm ba lô lên, cười nói:
- Tôi không có hứng thú, cậu nói nữa tôi cũng không có hứng thú. Buổi tối có người mời cơm tôi, cậu cứ đi giặt đồ của cậu đi.
- Trời, anh ơi, sự nghiệp có tiền đồ như thế ... anh đi đâu em chưa nói hết mà.
- Có tiền đồ như thế nên tôi mới không tranh với cậu.
Lâm Tuyền không quay đầu lại, đưa tay lên vẫy, khoác lệch ba lô trên vai, đạp chiếc xe bụi bặm đi về phía cổng trường, khi tới cổng nhìn thấy Điền Lệ và Trần Vũ tay nắm tay đi vào trong.
Mặc dù Điền Lệ bây giờ là bạn gái của Trương Đào, nhưng Điền Lệ thoải mái tùy tiện trong quan hệ nam nữ làm Lâm Tuyền ghét bỏ.
Trần Vũ chơi cùng với Điền Lệ, cho nên sự ghét bỏ này ít nhiều lan sang người Trần Vũ. Bất kể là Điền Lệ hay Trần Vũ, Lâm Tuyền luôn tỏ thái độ lãnh đạm nhất quán, có lẽ Lâm Tuyền mơ hồ sinh tình cảm với Trần Vũ, nhưng cô không để ý tới y, làm y sinh cảm giác thất bại, Lâm Tuyền muốn dùng sự ghét bỏ này để che đi tình cảm vi diệu của y.
Nói chung cho dù hiện giờ quá nửa thời gian Lâm Tuyền ở lại trong trường học, nhưng tiếp xúc với Điền Lệ cũng cực kỳ hữu hạn, đừng nói tới Trần Vũ.
Lâm Tuyền quay đầu sang, vờ như không nhìn thấy hai cô gái, tiếp tục đạp xe về phía cổng, nhưng trong lòng có chút rồi loạn, không nhìn thấy ở cửa hàng băng đĩa đầu cổng trường có một cô gái đi ra. Cô gái vừa bước xuống bậc thềm liền nhìn thấy Lâm Tuyền đạp xe đâm xầm tới phía mình, chỉ kịp thời thét lên chói tai, rồi ngã về phía sau.
Lâm Tuyền kịp thời phanh lại, thò đầu ra nhìn, lập tức cảm giác đầu to gấp đôi. Ngồi ở trên mặt đất, khuôn mặt không hề trang điểm đã xinh đẹp muôn phần còn chưa hết hoảng sợ, dáng vẻ tội nghiệp đó làm người ta nhìn thấy không khỏi sinh ra ý nghĩ tà ác.
Cô gái đó chính là Lục Nhất Mạn hoa khôi của khoa ngoại thương đại học Đông Hải.
Lục Nhất Mạn mày nhíu lại, môi mỏng nhợt nhạt hơi run run, nâng cánh tay lên, bị xước một ít da, có máu rỉ ra ngoài.
Lục Nhất Mạn mặc chiếc váy liền bằng vài nhẹ cổ chữ V, bên trên là đóa hoa trắng đen, vừa hiền dịu lại có chút gợi cảm, có điều tư thế hiện tại của cô có hơi bất nhã, mép váy co lên, lộ ra mảng đùi lớn trắng như bông, đĩa CD, sách, tạp chí rơi tung tóe trên mặt đất. Lâm Tuyền nhìn trộm đôi chân hoàn mỹ đó, lẩm bẩm mới có đầu tháng , trời đã ấm như vậy rồi sao?
- Nhìn cái gì mà nhìn?
Lục Nhất Mạn kéo váy xuống, đùng đùng nổi giận nhìn Lâm Tuyền.
Người xung quanh vây lấy, Điền Lệ, Trần Vũ nhìn thấy Lâm Tuyền từ lúc nãy, lúc này đi tới, đỡ Lục Nhất Mạn lên. Lâm Tuyền ngồi trên xe, chân chống xuống đất, cười ngượng:
- Cô không sao chứ?
- Anh nhìn xem tôi có sao hay không?
Lục Nhất Mạn chìa khuỷu tay bị trầy da ra:
- Anh sao có thể như vậy được? Người ta gọi anh là Thạch Phật, anh là tượng đá thật à?
Điền Lệ không nhận ra Lục Nhất Mạn, rất bất mãn với thái độ của Lâm Tuyền:
- Chúng ta đưa cô ấy vào bệnh viện trường xem sao.
Lâm Tuyền giờ mới nhận ra thái độ của mình không phù hợp, vội cùng Điền Lệ, Trần Vũ đưa Lục Nhất Mạn tới phòng khám trong bệnh viện trường, nhân lúc bác sĩ đang bận rộn sát trùng băng bó cho Lục Nhất Mạn, ra ngoài gọi điện cho Cảnh Thiên Sơn:
- Anh Cảnh, anh chị tới đâu rồi?
- Đang tới Hilton, còn cậu?
Dương Oánh nhận điện thoại, Cảnh Thiên Sương có cái thói xấu, ra ngoài không thích mang theo gì. Túi tiền, di động, chìa khóa đều thích nhét cả vào túi của Dương Oánh:
- Chị Dương Oánh, chỗ tôi có chút sự cố, lái xe xô phải người ta ... A, không, không phải xe ô tô, mà là xe đạp, không có chuyện gì lớn, đối phương chỉ xước chút da ...
- Cái gì mà chỉ xước chút da?
Đằng sau có giọng nói tức giận, Lâm Tuyền quay đầu lại, thấy Lục Nhất Mạn đang trừng mắt nhìn mình. Điền Lệ và Trần Vũ cũng từ bên trong đi ra, bác sĩ kia động tác rất nhanh, đã xử lý xong vết thương ở khuỷu tay Lục Nhất Mạn. Lúc cô chống tay xuống đất, mặt kính chiếc đồng hồ đeo tay bị vỡ, lòng bàn tay bị kính cứa phải, bôi rất nhiều thuốc đỏ. Đáng thương nhất là chiếc váy liền áo, ở chỗ mông bị rách mất một mảng, Điền Lệ cởi áo khóa cho Lục Nhất Mạn buộc ở eo, tránh lộ quần lót ra ngoài.