Vào chiếc Dodge Rams, Phàn Xuân Binh mới báo cáo:
- Bí thư Cảnh gọi điện tới hai lần rồi, tổng giám đốc xem, hay là gọi điện lại?
Cảnh Nhất Dân ở trong nước, không thể thấy được biến hóa cụ thể, cho nên mới nóng ruột như thế.
- Để tôi gọi điện.
Lâm Tuyền giao Tiểu Tư Vũ cho Phương Nam, gọi điện cho thư ký của Cảnh Nhất Dân, điện thoại mau chóng được chuyển sang tay ông:
- Chú Cảnh, cháu là Lâm Tuyền đây, cháu vừa mới xuống máy bay, hiện giờ cháu tới báo cáo tình hình có thích hợp không ạ?
- Cháu về nhà trước đi, đi hơn nửa tháng rồi, vừa về đã chạy sang chỗ chú, ai mà biết mẹ cháu sẽ oán trách gì, chú gánh không nổi.
Cảnh Nhất Dân cười nói:
- Chú cả ngày ở thành ủy không an bài việc khác, cháu tới lúc nào cũng được.
- Vậy cháu về nhà trước, sau đó tới chỗ chú ăn chực.
Phàn Xuân Binh giơ đồng hồ lên xem, tới Tân thành Nam Cảng quá giờ, xen vào:
- Xem ra tổng giám đốc phải ăn hai bữa cơm rồi, thím Trần bận cả ngày, chuẩn bị nhiều món ăn ngon lắm, ha ha ha, tổng giám đốc có gan thì đừng ăn.
- Hả, sao anh không nói sớm.
Lâm Tuyền vội sửa lời:
- Chú Cảnh hay là bây giờ cháu tới đón chú, ba cháu rất muốn uống rượu với chú đấy, trưa nay tới nhà cháu ăn cơm đi.
- Ha ha ha, chú đã đoán trước được rồi mà.
Cảnh Nhất Dân cười sảng khoái:
- Cháu không cần đi đón đâu, chú còn chút việc, tới giờ cơm sẽ đến.
Quan hệ hai nhà tương đối thân mật, nếu là nhà khác, dù là bạn bè với nhau, một chỉ là hiệu trưởng thường, một là bí thư thành ủy thế nào cũng có chút câu nệ, song Lâm gia có hoàn cảnh đặc biệt nên hai bên không cần khách sáo và hình thức bề ngoài, Lâm Tuyền cúp điện thoại, bảo Quý Vĩnh lái xe thẳng về nhà.
Về tới Tân thành Nam Cảng, Phương Nam liền giữ khoảng cách với Lâm Tuyền, chỉ làm việc phải làm của một trợ thủ. Xe đi vào Tiểu khu Tây Trạch, Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ xuống xe, Phương Nam ngồi yên tại chỗ, tránh ánh mắt của Lâm Tuyền:
- Tôi không đi đâu, mẹ tôi đang đợi ở nhà, cậu bế Tư Vũ tới đi, đừng chiều nó quá.
Lâm Tuyền không kiên trì, bế Tiểu Tư Vũ đi vào sân trồng đủ loại cây cỏ.
Dương Minh bế đứa con mới được vài tháng ở sân bên cạnh, Lâm Tuyền không vội về nhà mà đẩy cửa sắt nối hai sân, đi sang đưa tay béo cái má bầu bĩnh của cháu mình:
- Chị Tĩnh Di đâu rồi?
Tiểu Tư Vũ cũng học Lâm Tuyền đưa tay béo má Tiểu Trần Tiếu, hiển nhiên coi nó thành đồ chơi rồi, ngón tay không cẩn thận chọc vào mũi Tiểu Trần Tiếu, làm thằng bé khóc toáng lên.
Lâm Tuyền vội vàng tách hai đứa tiểu quỷ ra, Lâm Tĩnh Di nghe con khóc đẩy cửa ra ngoài, vừa thấy Lâm Tuyền , bất kể y hiện giờ đã là ông chủ lớn, tài sản trăm triệu, với cô, Lâm Tuyền trước hết là em trai mình, mắng ngay không cần nể nang gì:
- Có ai làm cậu như em không hả? Lần nào cũng làm cháu khóc.
Tiểu Tư Vũ lè lưỡi nấp đi, Lâm Tuyền tất nhiên không thể bán đứng con gái, cười hì hì nhận lỗi:
- Bí thư Cảnh lát nữa tới nhà mình ăn cơm, em mời Dương Minh qua uống chút rượu.
Dương Minh đón cha mẹ tới Tĩnh Hải, hai nhà liền ăn riêng, Lâm Tĩnh Di thì chẳng sao cả, tiện ở bên nào thì ăn bên ấy, còn cha mẹ Dương Minh rất để ý tới chi tiết, nếu Lâm gia không chính thức mời, sẽ không qua ăn cơm, Dương Minh phải nghĩ tới cảm thụ của cha mẹ, không tùy tiện sang nhà bên ăn cơm.
Lâm gia ở Tĩnh Hải rất kín tiếng, có lẽ ở Tĩnh Hải này chẳng mấy người biết tới tên Lâm Tuyền. Dương Minh sau khi điều tới ĐTH Tĩnh Hải mới cảm thụ được sức ảnh hưởng của Lâm Tuyền ở thành phố này lớn thế nào. Dương Minh làm phóng viên cho tuần san Ngày mai của Kiến Nghiệp, chẳng nhìn thấy có tiền đồ gì hết, vừa mới điều tới ĐTH Tĩnh Hải, giám đốc ĐTH đã gọi tới văn phòng hỏi y có kinh nghiệm làm đạo diễn chương trình không? Dương Minh nói thật, giám đốc ĐTH do dự một lúc hỏi hắn có muốn làm trợ lý đạo diễn không, vẻ mặt như sợ hắn từ chối vậy.
Dương Minh làm việc ở ĐTH nửa năm, sau khi hiểu rõ các công đoạn việc chế tác chương trình, ĐTH để cho hắn phụ trách một chương trình giải trí, chẳng hề sợ hắn làm hỏng.
Làm hỏng việc, có lẽ không phải chịu trách nhiệm gì, nhưng phải đối diện thế nào với ánh mắt đồng nghiệp? Đặc biệt khi ĐTH bố trí cho hắn trợ thủ năng lực toàn diện, áp lực tâm lý của Dương Minh rất lớn, nỗ lực hơn bất kỳ ai, thức ngày thức đêm tham khảo tài liệu tới gầy tọp đi.
Lâm Tĩnh Di thương chồng, muốn điều Dương Minh tới bộ phận an nhàn hơn, Lâm Minh Đạt biết ý con gái, ngăn không cho Lâm Tĩnh Di xen vào chuyện này, Dương Minh theo vợ tới Tĩnh Hải làm việc, với tuyệt đại đa số người dân còn mang nặng tư tưởng phong kiến mà nói, đây là chuyện rất mất mặt rồi, tiền bạc hắn không thể làm nhiều bằng tiền Lâm Tuyền chu cấp cho chị mình, chỉ có bỏ nỗ lực hơn người mới có được tôn nghiêm, nếu không trong gia đình sẽ mất đi hài hòa vợ chồng.
Cảnh Nhất Dân giờ mới tới, Lâm Minh Đạt thì vẫn chưa về, Lâm Tuyền ngồi ở sân chơi với Tiểu Tư Vũ và Tiểu Trần Tiếu, vừa cùng Dương Minh nói chuyện ở ĐTH.
Lâm Minh Đạt và Cảnh Nhất Dân nối nhau từ xe số thành ủy bước ra, Lâm Tĩnh Di đi tới cầm cặp cho cha, hỏi:
- Ba đi ké xe bí thư Cảnh ở chỗ nào thế?
- Ba đi buýt tới cổng tiểu khu thì gặp, biết thế nào bí thư Cảnh sẽ tới nên đứng đó đợi.
Lâm Tĩnh Di thừa cơ nói
- Ba không chịu để lái xe đưa đón, không bằng mua một cái xe.
- Lái xe đưa đón.
Lâm Minh Đạt cười lớn:
- Tiền lương của ba còn chưa đủ nuôi lái xe.
Lâm Tuyền lúc này cũng bế Tiểu Tư Vũ tới chào ông nội, xen vào:
- Ba, hay là nâng lương cho ba? Lương của giáo vụ cũng cao hơn ba một bậc, ba mà kiên trì như thế, làm người dưới rất hoang mang, Chu Sơn ngoài không dám nói, nhưng trong bụng đầy ý kiến đấy.
- Anh vẫn không chịu tăng lương à?
Cảnh Nhất Dân nhìn hai cha con họ Lâm:
- Hai cha con tranh cãi cái gì, còn chẳng phải tiền túi trái đút vào túi phải. Tôi thấy Lão Lâm không nên tiếp tục làm hiệu trưởng nữa, quỹ Tây Trạch đủ cho an vất vả rồi, nghe nói kỳ nghỉ dài vừa qua anh tới La Nhiên, xã giáo dục ở đó sao rồi?
- Chuyện này anh hỏi Tiểu Ba, nó mới người quản lý.
Lâm Minh Đạt ôm lấy Tiểu Tư Vũ:
- Úi cha, Tiểu Tư Vũ lớn quá rồi, hai tay ông sắp không bế được nữa rồi đây này.
- Hai tay không đủ thì ông dùng thêm hai chân nữa, cháu thích cưỡi ngựa lắm.
Tiểu Tư Vũ ôm cổ Lâm Minh Đạt, cô bé rất biết làm vui lòng ông, Lâm Minh Đạt chiều cháu hơn cả chiều con cái trước kia, làm chị em Lâm Tuyền phải ghen tị.
Đầu năm nay phương hướng của quỹ Tây Trạch thay đổi, chủ yếu ngả về phía tây nghèo khó, Lâm Tuyền mang danh quản lý trưởng, sự vụ quý y còn không biết bằng các quản lý khác.
- À, chuyện này con cũng không rõ.
Lâm Tuyền gãi đầu ngượng ngùng:
- Con đang định mới Đinh Hướng Vinh và Từ Lan tới Tĩnh Hải hỏi tình hình, ba tới La Nhiên, không bằng ba nói cho con đi.
- Khi ba rời La Nhiên thì Đinh Hướng Vinh ngã bệnh rồi, gầy hốc hác, còn phải truyền nước, vậy mà vẫn một tay nâng túi nước tuyền tới hiện trường. Sự vụ của xã giáo dục gần như một mình cậu ta làm, con có hỏi tới câu nào không?
Lâm Minh Đạt có chút tức giận, đặt Tiểu Tư Vũ xuống, bảo Lâm Tĩnh Di dắt cháu vào nhà rồi mới mắng:
- Con thấy gai mắt ba làm chức hiệu trưởng Tây Trạch thì ba từ chức, muốn cho ai làm thì làm, tháng sau ba đi La Nhiên, bên đó không thể để một mình Đinh Hướng Vinh chống đỡ, nếu có chuyện gì, con không áy náy nhưng lòng ba không yên được.
Lâm Tuyền không cãi lại, ở chỗ khác, có lẽ còn có thể không để ý tới chuyện vụn vặt vài triệu đồng, nhưng cha y đem tinh lực và nhiệt tình lớn vào sự nghiệp giáo dục, Lâm Tuyền không dám lấy cái cớ đáng ăn đòn đó. Đinh Hướng Vinh, Từ Lan do y giao quản lý sự vụ quỹ Tây Trạch, giờ người ta vất vả thành bệnh mà y không biết gì, đúng là nói không thông.
- Ba, mọi người và chú Cảnh vào nhà trước đi, con điện thoại sang phía La Nhiên đã.
Lâm Minh Đạt sắc mặt hòa hoãn hơn:
- Con mau gọi điện hỏi thăm đi, người con chọn rất được, đừng làm lòng họ nguội lạnh.
Xã giáo dục La Nhiên mới ban đầu là cơ cấu sự vụ công ích, chủ yếu giúp đỡ huyện La Nhiên, đầu năm quỹ đã đầu tư vào xã giáo dục triệu, dùng xây dựng trường tiểu học, muốn đem từng đồng tiên đều biến thành đồng tiền có ích, không phải chuyện nhẹ nhàng.
Năng lực quản lý của Đinh Hướng Vinh không tệ, nhưng cái tính việc gì cũng muốn đích thân làm của hắn khiến Lâm Tuyền lo sức khỏe của hắn chịu không nổi.
Chuyện Lâm Minh Đạt từ chức hiệu trưởng tới La Nhiên khiến Lâm Tuyền rất mẫu thuẫn, điều kiện ở La Nhiên rất gian khổ, trẻ trung như y còn chịu được, cha y tới đó khó nói. Nhưng với tính cách quá cương trực của cha mình, Lâm Tuyền biết không có sự nghiệp nào thích hợp với ông hơn nữa.
Lâm Tuyền kết thúc cuộc nói chuyện với Đinh Hướng Vinh, vào phòng khách ngồi đối diện với cha mình:
- Hôm nay chú Cảnh cũng ở đây, chuyện ba nói con suy nghĩ rồi, nếu ba thuyết phục được mẹ thì về nguyên tắc con đồng ý.
Quay sang thấy mẹ đang bận rộn xếp bát đũa, chột dạ nói:
- Nếu mẹ kiên quyết không đồng ý, con đành làm trái nguyên tắc thôi.
Cảnh Nhất Dân cười ha hả:
- Tú cô nương có quyền thế lớn nhất trong nhà rồi, điều kiện La Nhiên gian khổ lắm, Lão Lâm, sức khỏe của anh có chịu nổi không?
Trần Tú nghe thấy ở trong phòng khách có người nói tới mình, xoay người nhìn ra:
- Còn nói chuyện gì thế, mau vào đi, cơm canh nguội cả rồi. Tiểu Ba, vào ăn cơm đi, họ thích nói chuyện thì kệ bọn họ.
Lâm Tuyền xoa tay đứng dậy, háy mắt với cha, nghĩ mẹ chắc chắn không để cha mình đi chịu khổi, không ngờ Lâm Minh Đạt vỗ đùi cười ha hả:
- Còn định dùng cả thủ đoạn với ba à, non lắm con ạ, ba thương lượng với mẹ con rồi.
- Không thể nào?
Lâm Tuyền hoài nghi nhìn cha:
- Làm gì có chuyện mẹ đồng ý?
- Lần trước hình như ba có nói tới chuyện này, đã thuyết phục được mẹ:
Dương Minh xác nhận:
- Sao có thể được.
Lâm Tuyền vào bếp hỏi mẹ:
- Mẹ, mẹ cho ba đi La Nhiên à?
- Kệ ông ấy.
Trần Tú thở dài:
- Bớt cho ông ấy suốt ngày cãi nhau với mẹ.
- Thế nào, định giở thủ đoạn với ba nữa thôi?
Lâm Minh Đạt đắc ý mới Cảnh Nhất Dân vào phòng ăn, Dương Minh đi lấy rượu.
Lâm Tuyền chỉ biết cười bất lực, đón lấy chai rượu vang đã mở nắp từ tay Dương Minh, rót rượu cho mọi người.
Lâm Minh Đạt giơ ly rượu lên, nói với Lâm Tuyền:
- Chuyện này con đồng ý rồi đấy, chiều ba báo cho ông Khổng.
- Còn chỉ đeo cái danh quản lý trưởng thôi, nếu ba không làm hiệu trưởng nữa, cái danh này để ba làm là tốt nhất, còn chuyện của ủy ban liên hợp giáo viên, ba cũng phụ trách luôn nhé.
- Đừng lại bày quỷ kế ra.
Lâm Minh Đạt lắc đầu:
- Ba quen xử lý sự vụ thực tế hơn, quản lý tài chính không rõ, không bằng để ông Khổng làm quản lý trưởng, nhiệt tình của người ta với chuyện công ích con không bì nổi.
Lâm Tuyền cười khổ với Cảnh Nhất Dân:
- Trong nhà cháu đấu tranh kịch liệt lắm, cháu chỉ không muốn ba cháu chịu khổ mà ba cháu nghĩ thành ra thế này đấy.
- Chú cũng ủng hộ ba cháu đi La Nhiên.
Cảnh Nhất Dân nâng ly lên với Lâm Minh Đạt:
- Lão Lâm, chúng ta quen nhau bao năm rồi, tôi tự cho rằng mình theo chủ nghĩa thực tế, làm việc cũng nương theo dòng. Anh là người theo chủ nghĩa lý tưởng, tôi từng cho rằng anh sẽ bị khuất phục trước thực tế, nhưng mười năm qua, phẩm đức của anh thủy chung không đổi, tôi mời anh lý rượu này.
Lâm Minh Đạt và Cảnh Nhất Dân chạm ly với nhau, nhìn Lâm Tuyền:
- Liên hợp Tĩnh Hải nên đầu tư vào công ích nhiều hơn một chút chứ.
Lâm Tuyền hạ ly rượu xuống, ôm đầu làm bộ khóc không ra nước mắt:
- Hiện ba đã phải là người của quỹ Tây Trạch đâu, sao đã thay đổi giọng điệu rồi.
- Doanh nghiệp có được tài phú từ xã hội, đương nhiên phải báo đáp lại xã hội, chứ con muốn thành người thế nào?
- Tăng tổng lượng tài phú xã hội, nộp thuế đóng góp cho quốc gia, sáng tạo hàng nghìn việc làm, không phải đó là báo đáp xã hội à?
Lâm Tuyền lấy sở trường của y ra đấu:
- Thế con tích lũy tài phú làm gì?
Lâm Minh Đạt không dễ dàng buông tha cho Lâm Tuyền:
- So với thứ con thu lại được, tỉ lệ đóng góp đã thích đáng chưa?
Trần Tú ở bên thấy chồng chất vấn con, bà vốn không muốn ông đi La Nhiên, liền gắp một miếng gà tẩm bột cho vào bát ông:
- Mau ăn đi, có phải mở cuộc biện luận đâu. Quỹ giờ có chút tiền, ông đã muốn chạy đi La Nhiên, Tiểu Ba nó cho thêm tiền, chắc ông lên mặt trăng làm công ích à?
Lâm Tuyền cười chảy nước mắt, hả hê chạm cốc với mẹ, ăn cơm xong, Cảnh Nhất Dân, Lâm Minh Đạt, Dương Minh ra phòng khách nói chuyện, Lâm Tuyền bế Tiểu Tư Vũ lên phòng cho cô bé đi ngủ, quay ra phòng khách, Lâm Tĩnh Di đi sau nói:
- Cứ để ông già ngoan cố đi La Nhiên đi, ở nhà có thể thuê thêm hai giúp việc nữa, nhà rộng thế này, riêng quét dọn nửa ngày mới xong, ba gia trưởng không chịu làm việc, không hiểu thế nào là vất vả.
Lâm Minh Đạt cười khổ không thôi, nói với Cảnh Nhất Dân:
- Trong cái nhà này tôi là phe thiểu số.
Nhân lúc cha nói chuyện, Lâm Tuyền mở điện thoại xem tư liệu, rất lâu sau mới ngồi xuống nói:
- Ba, dù ba không nói, con cũng định một số tài sản đầu tư cho quỹ, con tính rồi, lấy một phần ba tài sản ở tập đoàn giáo dục, ước tình chừng triệu, cuối năm giao cho quỹ.
Nghe Lâm Tuyền nói thế, những người còn lại đều thất kinh, phải biết rằng tập đoàn giáo dục lấy Trung học Tây Trạch làm hạch tâm qua năm bùng phát, tên tuổi tăng vọt, đa phát tán ra hào quang thành công, tương lai giá trị còn tăng hơn nhiều.
- Con muốn đem cổ phần đó giao ra?
Lâm Minh Đạt không dám xác định:
- Con bỏ bao nhiêu nhiệt tình và tinh lực vào đó ba biết rõ.
- Trước kia đầu tư vào Trung học Tinh Hồ là muốn lập nên hệ thống giáo dục ưu tú cho tan thành Nam Cảng, không có ý kiếm tiền từ đó. Con giao ra tài sản này, chứng minh trước kia con không lừa ba.
Lâm Tuyền giải thích:
- Chính vì con bỏ nhiệt tình vào đó nên không muốn nhiệt tình đó vì đồng tiền làm biến vị.
Lâm Minh Đạt vốn luôn phòng ngừa Lâm Tuyền lên sĩ đồ, không ngờ y lại đi thương lộ vơ vét tiền bạc, ông không có ý tham dự sự vụ công ty, nhưng đối với sự vận hành của nó cũng có hiểu biết nhất định, con đường Lâm Tuyền lựa chọn hơi lệch, nhưng ông biết mình không thể ngăn cản được con nữa.
Tiểu Sơ đi Anh du học, về sau dần tiếp xúc với sự vụ ở chi nhánh Châu Âu, Lâm Minh Đạt vốn giữ ý kiến phản đối, Lâm Tuyền khi đó đảm bảo, thế giới Tiểu Sơ tiếp xúc đều sạch sẽ, nếu có chút tội ác nào con sẽ gánh hết tội lỗi. Nên Lâm Minh Đạt mới cho Tiểu Sơ rèn luyện ở chi nhánh Châu Âu.
Nghe Lâm Tuyền tỏ rõ tâm ý, Lâm Minh Đạt cảm thấy lòng nhói đau.
Lâm Tuyền là người được ông trời ban cho rất nhiều tài năng, song nhân sinh ngoắt ngoéo khiến tính cách y cực kỳ phức tạp và rối rắm.