Quan Thương

chương 275: trần gia không chấp nhận kẻ tầm thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ha ha ha, đùa thôi mà.

Lâm Tuyền xuống xe đưa tay ra:

- Lâm Tuyền, anh họ của Tiểu Sở.

Nắm lấy tay Lương Cập, dính đầy mồ hôi của hắn, lòng cười trộm: Chú nhóc bị hại thảm rồi.

Năm , xe hơi chẳng phải là thứ hiếm nữa, Volvo tuy đắt tiền, nhưng người nhận ra nó không có mấy, dù sao không thuộc loại xe thường thấy như Mercedes, BMW, có điều nửa đêm xuất hiện dưới ánh trăng, trông như con cá bạc lấp lánh, rất bắt mắt, lúc này có hàng xóm của Lương Cập đi ra nhìn.

Mẹ Trần Sở tới đơn vị làm náo loạn, không chỉ khiến Lương Cập mất việc ở đơn vị, mà làm cả hàng xóm cũng biết hết, thấy có xe hơi tới, còn tưởng chuyện đó. Có điều thái độ hách dịch của vợ chồng Trần Kiến Quân khiến ai cũng ghét, mấy người hàng xóm định lên tiếng bất bình, Lương Cập vội ra giải thích.

Thân ở vị trí cao, tư thái nghiêm nghị cùng khí độ thường làm người này trời sinh có khí thế, sinh lòng sợ hãi, Lâm Tuyền biết lúc này không nói được chuyện gì với Lương Cập, vào nhà hắn uống một chén trà rồi đi, hẹn mai mời hắn và Trần Sở ăn cơm.

Lên xe Lâm Tuyền trêu Trần Sở:

- Có muốn ở lại đây không, anh bảo mẹ em là em ở cùng chị Tĩnh Di.

- Phì, phì, người ta tình cảm trong sáng, đâu giống như anh.

Với sức ảnh hưởng của Lâm Tuyền trong gia tộc, chỉ cần có y đứng về phía mình, áp lực của cha mẹ không sợ nữa, Lương Cập mất việc, Lâm Tuyền có thể giúp một việc tốt hơn, nghĩ thế tâm tình Trần Sở rất tốt.

Trần Sở được Lâm Tuyền đưa về nhà, lúc đi thang máy đã tưởng tượng ra thái độ của cha mẹ, vừa mở cửa, quả nhiên cha mẹ cô đang ngồi ở phòng khách, mặt mày âm trầm.

- Con rời nhà ông nội lúc mấy giờ ?

- Mới một lúc.

Trần Sở thuận miệng đáp, cúi xuống thay giày:

- Lâm Tuyền sao có thể ăn nói với chúng ta như thế chứ?

Chung Lệ vẫn còn phẫn nộ, định khơi lên lòng thù địch của Trần Sở:

- Con nói xem, chúng ta thành thân thích nghèo từ khi nào?

- Chỉ cho mẹ khinh thường người khác, còn không cho người khác khinh thường mẹ à?

Trần Sở tức giận nói:

- Anh xem đi, con gái ngoan của anh ăn nói thế đấy, em còn là mẹ nó không?

Chung Lệ hầm hầm quay sang chồng:

- Nó thành mẹ em rồi.

- Mẹ rất muốn trẻ lại mà.

Trần Sở quyết tâm không nhìn cha mẹ mình:

- Song làm gì có chuyện hay thế được.

Chung Lệ tức tới phì cười, Trần Kiến Quân từ đầu tới giờ im lìm, mãi mới hỏi:

- Tiểu Ba nói gì?

- Nói gì được? Trước kia ba mẹ chẳng phải coi nhà cô ba là thân thích nghèo a? Nhà cô ba giờ phát đạt, không cho người ta có chút thế lợi sao?

Trần Sở không để cho cha mẹ truy hỏi thêm, đi nhanh vào phòng, khóa chặt cửa phòng lại rồi nhào lên giường, cảm thấy rất hả hê, sớm biết thế này tìm Tiểu Ba giải quyết vấn đề. Hưng phấn một hồi mới nhớ ra gọi điện cho Lương Cập, nói chuyện ăn cơm ngày mai:

- Anh đi ngủ cho sớm đi, mai tinh thần một chút, anh em nhìn người khắt khe lắm, mắt lại chuẩn, anh ấy mà không giúp chúng ta thì chúng ta chỉ còn đường bỏ trốn thôi.

- Sao chưa bao giờ nghe thấy em nhắc tới người anh này?

Lương Cập nghi ngại:

- Anh ấy có thể khiến ba mẹ em thay đổi được sao?

- Be mẹ em là loại gặp yếu thì mạnh, gặp mạnh thì yếu, Tiểu Ba mà chịu giúp, ba mẹ em không dám gây chuyện nữa. Ôi em mà mời pho tượng thần này sớm thì tốt rồi, hại anh giờ không có việc làm.

- Không sao, mất việc thì tìm việc khác.

Lương Cập không cho Trần Sở lang đi:

- Anh họ em làm gì, ngồi đó thôi khiến người ta có áp lực nguy hiểm rồi.

- Em đã nói với anh em còn có cô ba, anh ấy là con cô ba, bọn em từ nhỏ rất thân, về sau nhà em chuyển tới Kiến Nghiệp, thành ra xa lạ, hôm nay em tới tìm ông nội, vừa vặn gặp anh ấy, à phải, ông nội em cũng muốn gặp anh.

Trần Sở chỉ trả lời qua loa, không muốn để Lương Cập bị áp lực:

Hôm sau tới tận giờ chiều Lương Cập mới nhận được điện thoại của Trần Sở, hẹn ăn cơm ở Tú Thủy Các, một nhà hàng phải tới tầng cấp nào đó mới bước vào được, Lương Cập thi thoảng nghe lãnh đạo khoe khoang nhắc tới, không biết phải ăn mặc sao cho phù hợp, nghe đâu những chỗ sang trọng như vậy phải mặc vest, lục lọi tù quần áo, hai bộ vest đã lâu chưa đem đi giặt, không còn đủ thời gian nữa, đành chọn một bố trông khá sạch sẽ, tới chỗ Trần Sở hẹn.

Lâm Tuyền lại mặc áo phông, chân đi giày thể thao, cực kỳ không phù hợp với sự xa hoa của Tú Thủy Các, nhưng y chẳng tỏ ra thiếu tự nhiên, vừa trêu ghẹo Phương Nam vừa nhìn cửa tự động. Phương Nam hơi cúi đầu xuống cười, phong tình vô biên, trang phục công sở bình thường, nhưng mái tóc đen bồng bềnh không vấn gọn gàng như mọi khi mà buông xõa bên vai, gió nhẹ thoảng qua, vài sợi tóc phất phơ mang theo gió cuốn theo những tâm hồn xao động của không ít khách hàng, đêm này e có người mất ngủ.

Quý Vinh sở đằng sau, Lâm Tuyền không bao giờ để Quý Vĩnh phải đợi trong xe, chỉ cần không phải là trường hợp chính thức, thường mời ông ăn cơm cùng.

- Tiểu Vũ đâu rồi anh?

Trần Sở đi tới hỏi, thân thiết khoác tay Phương Nam đi về chỗ ngồi:

- Nó sang nhà Lâm Tuyền ăn cơm, con bé đó ở bên đó còn nhiều hơn ở nhà.

Giọng Phương Nam không khỏi có chút trách móc, vốn tưởng Lâm Tĩnh Di có con rồi thì cha mẹ Lâm Tuyền phân tán chú ý với Tiểu Tư Vũ phần nào, nhưng con gái cô chẳng vừa, biết được ông bà chiều, nên lắm trò làm họ vui, vì thế cùng Lâm Tĩnh Di một tuần hết ngày không ăn cơm ở nhà.

Lông mày Lâm Tuyền thì giật một cái, đó là cái tên làm y không sao quên được, đưa tay ra mời Lương Cập đi trước:

- Vừa tập thể dục xong, sợ hai đứa phải đợi nên không thay y phục.

Phục vụ mang menu tới, đúng lúc này giám đốc nhà hàng đi qua, thấy Lâm Tuyền đi nhanh tới, khom lưng nói:

- Ngài Lâm, không biết ngài tới, để tôi chuẩn bị phòng.

- Chỗ này là được rồi.

Phương Nam xua tay:

- Ông có việc thì đi đi, gọi một phục vụ viên tới đây là được.

Một cô gái xinh đẹp lại có thể tự quyết định thay cho Lâm Tuyền, viên giám đốc không dám trái lời, vâng dạ rồi đi.

Trần Sở chỉ giới thiệu Phương Nam là trợ thủ của Lâm Tuyền, Lương Cập không tin, nhìn sự thân mật giữa Phương Nam và Lâm Tuyền vượt qua giới hạn trợ thủ nhiều lắm. Mà Phương Nam hai năm qua có thay đổi lớn, dung nhan diễm lệ chưa nói, lại đầy khí chất tự tin của phụ nữ thành đạt, chẳng ai liên hệ cô với một trợ lý bình thường.

Vì tò mò về Lâm Tuyền nên Lương Cập rất để ý, thấy ngoài có rất nhiều chiếc xe còn sang trọng hơn chiếc Volvo, nhưng viên giám đốc kia không ra chào đón, càng khiến hắn khẳng định suy đoán của mình.

Phương Nam và Trần Sở ghé đầu thảo luận món ăn, Lâm Tuyền nói chuyện ôn hòa hơn hôm qua, song Lương Cập vẫn cảm thấy áp lực. Mặc dù không có mấy nhân vật khiến Lâm Tuyền phải có thái độ lấy lòng nữa, nhưng cảm giác cho người khác thấy sự tôn trọng, chắc chắn sẽ được người khác tôn trọng, ở điểm này Lâm Tuyền luôn chú ý, chỉ nói chuyện vài câu, căng thẳng và áp lực của Lương Cập đã không còn.

Lâm Tuyền thích ăn gan ngỗng, còn gọi cho Lương Cập một phần, từ chỗ ông ngoại, Lâm Tuyền học được bản lĩnh đắc ý nhất là nhìn người, tính cách và năng lực của con người đều thể hiện ở chi tiết nhỏ, quan trọng là phải khiến đối phương buông lỏng cách giác.

Lương Cập khiến Lâm Tuyền khá hài lòng, nghĩ chẳng trách khiến con bé định bỏ nhà đi theo. Lâm Tuyền hiểu ý ông ngoại, ba anh em Trần Kiến Quân làm ông quá thất vọng, không còn hi vọng nào sự thay đổi của bọn họ nữa, song khao khát đám Trần Sở có được sự nghiệp, Trần gia là gia tộc lớn ở Tĩnh Hải, phải người kế tục.

Nếu như Lương Cập thực sự có năng lực, đại khái không thoát được vận mệnh ở rể, Lâm Tuyền nhìn Lương Cập cười trộm: Ông ngoại đùng là càng già càng gian, Trần Sở, Trần Việt kiếm bạn trai nếu có gia thế tốt, làm sao chịu ở rể?"

Gần hết bữa cơm, Phương Nam gọi phục vụ tới tính tiền, Lương Cập cười ngượng:

- Đáng lẽ hôm nay phải do em mời ... Chỉ là ... Em không khách khí với anh nữa.

Lâm Tuyền khoát tay:

- Không cần ngại, lần sau tôi kiếm quán bên đường để cậu mời, tôi cũng chẳng quen mấy chỗ này, chỉ là lần đầu mới cậu ăn cơm phải chính thức một chút, nếu không Tiểu Sở lại mắng tôi.

Bốn người rời nhà hàng, Quý Vĩnh đi trước mở cửa xe, Lâm Tuyền vừa bước một chân vào xe, quay lại nhìn Lương Cập:

- Cậu cũng đừng trách ba mẹ Tiểu Sở, Trần gia đứng là không chấp nhận người tầm thường...

Lời này lập tức khiến không khí hài hòa vừa rồi thành căng thẳng, Trần Sở ngỡ ngàng nhìn Lâm Tuyền, thấy mặt y rất nghiêm túc không phải nói đùa, không dám xen vào.

- Nhãn quang của Tiểu Sở không tệ, cậu là người có năng lực, vì sao không thay đổi suy nghĩ, xem xem mình có thể làm được gì? Cậu muốn đem lại hạnh phúc cho em gái tôi? Nhưng khiến nó xung đột với cha mẹ có phải là hạnh phúc không? Tình yêu đáng quý, tình thân càng đáng trân trọng hơn.

Lâm Tuyền lại bảo Trần Sở:

- Em muốn cậu mợ chấp nhận chuyện hai đứa thì phải có sự nghiệp của mình, đừng vọng tưởng thay đổi quan điểm của họ, cũng đừng có ý nghĩ ấu trĩ đoạn tuyệt qua lại với ba mẹ em.

Lâm Tuyền nói xong là vào xe, không nhìn phản ứng hai người kia.

- Hai đứa phải phấn đấu lên.

Phương Nam cười nhẹ nói, đợi chiếc chân mảnh mai của cô thu vào xe, cánh cửa xe khép lại không tiếng động, kính dán màn phản quang, không nhìn được vào bên trong. Tới tận khi chiếc Volvo hòa vào dòng xe tấp nập, Lương Cập tới lúc này mới tỉnh lại, nghi hoặc nhìn Trần Sở:

- Ý anh trai em là ...

Trần Sở hưng phấn ôm lấy cánh tay Lương Cập:

- Chẳng phải anh luôn có ý tưởng hiệu sách trực tuyến sao, làm đi, chỉ cần có Tiểu Ba ủng hộ chúng ta, nhất định sẽ thành công.

- Hiệu sách trực tuyến của chúng ta khác với trang web khác, càng khác hiệu sách truyền thống, mà tới tận nơi marketing và tiêu thụ với đối tượng xác định, kết hợp phương thức marketing internet hoàn toàn mới.

Lương Cập không đủ tự tin:

- Mô hình này chỉ là ý tưởng của anh, phải dùng thời gian dài mới biến thành thực tế được, khả năng nhiều năm sau anh vẫn là người bán sách nhỏ, tới lúc đó sợ ba mẹ em vẫn thất vọng.

Trần Sở chăm chú nhìn Lương Cập:

- Tiêu chuẩn thành công không phải duy nhất, không phải cứ kiếm thật nhiều tiền mới là thành công, ít nhất chúng ta đã nỗ lực thay đổi thói quen đọc sách của một thành phố.

Lâm Tuyền nắm bàn tay trơn mịn của Phương Nam, vì vừa rồi có uống rượu, làn da trắng trẻo của cô ánh lên sắc hồng nhàn nhạt, đẹp vô ngần. Lâm Tuyền nhìn Phương Nam ngây ngất, cảm thấy có nhìn thế nào cũng không đủ, nhìn từ cái cổ trắng ngần tới bờ vai, nhìn xuống áo lụa màu vàng gạo phủ lên đồi ngực phập phồng.

Phương nam chịu không thấu ánh mắt si dại của Lâm Tuyền, đưa tay nắm đầu y quay sang hướng khác, Lâm Tuyền há miệng cắn ngón tay cô, lè lưỡi liếm lòng bàn tay Phương Nam, Phương Nam nhíu mày lại, lấy lòng bàn tay ướt bôi lên mặt Lâm Tuyền, Lâm Tuyền cứ sấn tới, muốn dựa vào người cô.

Phương Nam chịu thua, nâng đầu Lâm Tuyền, để y dựa vào bầu ngực mềm mại của mình, dùng ngón tay day huyệt thái dương của y, giúp dịu bớt thần kinh sau ngày làm việc căng thẳng.

- Cậu chuẩn bị giúp họ thế nào?

Phương Nam tò mò hỏi:

- Em không giúp nhiều đau, nếu thành công quá đơn giản người ta sẽ không biết trân trọng.

Lâm Tuyền rên hừ hừ hưởng thụ, nhìn trộm thấy từ góc độ Quý Vĩnh không thấy bọn họ, còn lắc đầu cọ ngực Phương Nam, bị cô tát cho một cái:

- Trần gia hiện cần nhân tài thực sự, không cần kẻ đầu cơ sốc nổi, ha ha ha, hình như Trần gia không thiếu người có sốc nổi.

- Miệng cậu nói cái gì mà ân oán như mây, gió thổi là tan, cuối cùng chẳng phải vẫn khắt khe với bọn họ?

Phương Nam béo má Lâm Tuyền:

- Đồ giả dối, cậu hai cậu bao lần tìm Từ Kiến muốn làm ăn với Thiên Tinh Hồ.

Lâm Tuyền nhe răng:

- Có cái đống cát sỏi thì gọi là kinh doanh gì, thật là làm khó lão Từ. Mai chị tuyên bố, nếu người Trần gia và Lâm gia tìm tới, phải được em đích thân lên tiếng mới cho vào, tránh làm khó đám Từ Kiến, Cố Hiểu Linh.

- Bây giờ tới nhà bí thư Cảnh à?

Phương Nam khẽ hỏi:

- Ừ, nhưng đưa chị về nhà đã.

- Tôi tự gọi xe là được.

- Vì em muốn ở bên chị thêm một lúc.

Phương Nam lòng trần ngập nhu tình, vươn tay ôm lấy Lâm Tuyền, hôn lên đôi mắt mỏi mệt, hôn lên sống mỗi thẳng của y, Lâm Tuyền chỉ có những lúc ở bên Phương Nam mới hoàn toàn thả lỏng.

………………..

Ở nhà Cảnh Nhất Dân, Triệu Tăng đã tới từ lâu, thấy Lâm Tuyền đến muộn hỏi:

- Có chuyện gì mà tận giờ này mới đến.

- Chẳng phải để anh có thêm thời gian nói chuyện với chú Cảnh sao?

Lâm Tuyền cười hì hì:

- Giúp ông ngoại xem mắt cháu rể, Quả Quả, Trần Yến không theo anh về à?

- Họ muốn về thì lúc nào chẳng được, đâu cần chọn hôm nay .. Mà cháu rể của lão bí thư là bạn trai của Trần Sở hay Trần Việt?

Triệu Tăng tò mò hỏi:

- Cần gì em phải đi?

Lâm Tuyền vừa đi vừa kể đâu đuôi câu chuyện cho Triệu Tăng nghe, Triệu Tăng cười ha hả, Cảnh Nhất Dân ở trong nhà đi ra:

- Chuyện gì mà cả hai cười vui vẻ thế.

- Tiểu Ba giúp lão bí thư chọn cháu rể, tôi nghe cảm tưởng như lão bí thư có giở thủ đoạn gì đó. Ít nhất thì lão bí thư cũng đã lén lút gặp qua rất nhiều chàng trai trẻ rồi.

Cảnh Nhất Dân cười lắc đầu, mở cửa kính ra, xem đồng hồ nói với thư ký Dã Chiếu, nói:

- Tiểu Chiếu, thời gian không còn sớm nữa, cậu về nghỉ đi.

Chuyện hôm nay có một số vấn đề ngay cả Dã Chiếu cũng không tiện nghe, ba người đi vào thư phòng cổ điển rộng rãi của Cảnh Nhất Dân. Lâm Tuyền có chuyện tìm Cảnh Nhất Dân ít khi nào tới thành ủy, chủ yếu tới thư phòng này bàn bạc.

Chiếc ghế tựa làm bằng gỗ trầm hương, ngồi lên không có cảm giác cứng lưng khó chịu, Lâm Tuyền chăm chú đợi Cảnh Nhất Dân nói câu đầu tiên.

- Công tác chuẩn bị cuộc tuyển cử đổi khóa kết thúc ngày hôm nay, đại biểu đảng sẽ là kế cấu chính trị mới của thành phố Tĩnh Hải khoa tiếp. Theo đó thì danh sách thường ủy sẽ thêm hai người, nhưng muốn đẩy Trương Quyền, Hướng Nghĩa Sơn đi thì không phải việc đơn giản.

Giọng nói Cảnh Nhất Dân thong thả, không hề căng thẳng:

- Huống hồ trên tỉnh không có ý này, Tĩnh Hải tự ý hành động, e làm loạn bố trí của bí thư Cố.

Triệu Tăng nhìn Lâm Tuyền, Lâm Tuyền lấy làm lạ, sao lại muốn mình phát biểu trước.

- Hạn ngạch tuyển cử tăng thêm hai người hẳn làm đám Trương Quyền cuống lên, ông ta và Hướng Nghĩa Sơn kết làm một đúng là không đẩy xuống được, huống hồ nếu tỉnh không có an bài, Tĩnh Hải làm trái lại sẽ khiến bên trên bất mãn.

- Đúng, chú lo thế.

Cảnh Nhất Dân gật gù:

- Nếu chọn loại bỏ một trong hai kẻ này thì cháu chọn ai.

- Trương Quyền.

Lâm Tuyền chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng nói, nói ra liền thấy hối hận, sao cảm tưởng như Cảnh Nhất Dân đang dụ mình?

- Vì sao lại là Trương Quyền?

Triệu Tăng hỏi:

- Cách mạng đều vị đại, sự nghiệp có phân công, Hương Nghĩa Sơn ít nhất còn giữ giới hạn trong phạm vi quản lý của mình, nếu cần phân ông ta việc nào đó là xong. Ngược lại Trương Quyền thì khác, tham vọng lớn, lòng tham cũng lớn, nếu chỉ hạ một, thì chỉ có thể là ông ta.

- Đúng thế sao?

Cảnh Nhất Dân cười gian:

- Vậy làm theo ý cháu đi, cũng hợp lý, vậy thì giữ Hướng Nghĩa Sơn, đuổi Trương Quyền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio