Lâm Tuyền tranh thủ thời gian nghỉ trưa chụp mấy bức ảnh lấy nhanh ở phòng công chứng, khắc một con dấu, chuẩn bị bốn bản sao chứng minh thư, tất cả tốn một tiếng đồng hồ, thấy thời gian còn sớm vào bưu điện gần thành ủy.
Lâm Tuyền tìm cô hướng dẫn xinh đẹp nhất đại sảnh, ngồi trên ghế xoay trước mặt cô, hai tay chống cằm áp lên quầy thủy tinh.
Tôn Phi Phi vừa ứng phó với câu hỏi của người khác, vừa kín đáo quan sát chàng thanh niên nhàn ngã ngồi ở ghế xoay. Người khác chọn mua di động đều chọn di động xong mới chọn số, còn y thì lại tới quầy doanh nghiệp di động làm xong số mới đủng đỉnh đi chọn máy.
Lâm Tuyền không phải cố ý làm ra vẻ khác người, công ty đại diện có một hạng mục phục vụ, chọn một số điện thoại, có thể chuyển tiếp tới bất kỳ di động chỉ định nào. Hôm nay không nhất định phải mua di động, nhưng số di động thì nhất định phải có trong đơn thẩm định. Quách Bảo Lâm đồng ý đem cái điện thoại Ericsson đào thải cho y dùng, cho nên lúc này Lâm Tuyền mới do dự có nên mua cái di động đắt như thế không?
Mái tóc dài quá mũi vẫn chưa có lúc nào rảnh rỗi để cắt, liền vuốn ra đằng sau, tuy hơi rối nhưng mang cho y một cảm giác lãng tử không hề luộm thuộm nhếch nhác, y mặc quần tây màu xám, áo sơ mi ngắn tay xanh da trời, sạch sẽ lại nghiêm túc, khiến cho Lâm Tuyền trông có vẻ nhiều tuổi hơn thực tế, trông phải chừng - rồi, chiếc cặp da Armani cao cấp càng tăng cường thêm ấn tượng đó với người khác.
Đợi cho người khách hói đầu phiền nhiễu kia đi tới quầy khác, Tôn Phi Phi chủ động đi tới trước mặt Lâm Tuyền:
- Chào anh, anh muốn chọn chiếc di động nào, tôi có thể lấy máy thật cho anh thử công năng.
Lâm Tuyền đưa mắt nhìn tấm biển đề tên bằng kim loại trước ngực cô:
- Cô tên là Tôn Phi Phi? Cả cái đại sảnh này cô là bận rộn nhất, xem ra lãnh đạo nói rất đúng cặp mắt của quần chúng rất sáng suốt.
Tôn Phi Phi mặt thoáng hồng, nhưng lời nói tự nhiên không có chút bông đùa khinh mạn nào của Lâm Tuyền không khiến cô cảm thấy ghét, mỉm cười lấy mô hình chiếc Nokia , đó là máy mới Nokia đưa ra tháng năm ngoái, vỏ ngoài màu xám, ăng ten dài ít nhất cm.
- Chiếc điện thoại Nokia này chỉ nặng g, thời gian chờ dài tới tiếng, cho phép nhắn tin tiếng Trung, lưu trữ số điện thoại, hiện là chiếc di động có công năng tốt nhất, chỉ là giá hơi ...
Tôn Phi Phi giọng nhẹ nhàng dễ nghe, lưu loát giới thiệu máy:
Lâm Tuyền mắt nhìn thẳng vào mặt Tôn Phi Phi, không để cô nói tiếp lời tổn hại tình cảm:
- Cô lấy máy thật cho tôi thư công năng xem.
Còn nhớ cái Ericsson của Quách Bảo Lâm có thể ném chết người, mang theo rất vất vả, chiếc Nokia này ít nhất có trọng lượng và thời gian chờ làm y hài lòng.
Nhìn Tôn Phi Phi xoay người đi, vòng eo nhỏ nhắn cùng bờ mông tròn trịa, nhớ vừa rồi mình dùng lời trêu ghẹo, cô gái này chỉ thẹn thùng hạ mí mắt xuống, lòng nóng lên, khi thử điện thoại thì một cô gái bán hàng khác mặt có mấy cái trứng cá tới giúp, Lâm Tuyền không tiện tiếp cận Tôn Phi Phi nữa.
Mụn Trứng Cá sai Tôn Phi Phi đi chỗ khác, nhiệt tình giới thiệu công năng điện thoại, mồm miệng liếng thoắng.
Lâm Tuyền căm ghét ngồi lý ra đó chẳng nói chẳng rằng, đầu quay sang bên cạnh, làm như bức tường có gì đó đáng ngắm nhìn lắm vậy, Mụn Trứng Cá nói một thôi một hồi mới nhận ra thái độ của y, tức tối nhét di động vào trong tay Tôn Phi Phi, bước sầm sầm vào gian phòng sau quầy.
Lâm Tuyền hất hàm về phía cánh cửa hỏi:
- Các cô cũng tính doanh số à?
Tôn Phi Phi quay đầu lại, Mụn Trứng Cá đã đóng ầm cửa lại, cười áy náy với Lâm Tuyền, không trả lời mà hỏi:
- Tôi thử tính năng cho anh nhé.
Cô gái này không phải vừa nhưng lại không muốn rắc rối, chắc chắn làm việc ở đây bị người ta bắt nạt không ít. Lâm Tuyền không cần thử máy, đưa chiếc sim chọn sẵn lúc nãy cho Tôn Phi Phi:
- Cô lắp cái này vào.
Đợi Tôn Phi Phi lắp sim xong, Lâm Tuyền bấm số Quách Bảo Lâm.
"Tu tu tu ..." Máy thông rồi Lâm Tuyền không nói gì, đặt di động lên quầy.
- A lô, Quách Bảo Lâm đây.
- ....
- Ai đấy, sao không nói.
Bên kia có tiếng Quách Bảo Lâm đập máy, hoài nghi điện thoại mình bị trục trặc, giọng lớn hơn:
- A lô, a lô, sao không nói gì? Tôi không nghe thấy tiếng của anh, a lô, anh tìm ai vậy?
Lâm Tuyền vẫn không nói gì, nghe thấy Quách Bảo Lâm cúp điện thoại, cười với Tôn Phi Phi:
- Âm thanh cũng được đấy.
- Anh không quen người kia à?
- Một thằng ngốc, kệ hắn.
" Tít tít tít ..." Di động đặt ở trên quầy vừa reo vừa quay tròn.
Lâm Tuyền ấn nút nghe, nhưng vẫn không nói gì.
- A lô, vừa rồi anh gọi điện thoại tìm tôi phải không, anh là ai? A lô, sao không nói? A lô, a lô ... Đcm, Tiểu Ba, mày đừng vờ vịt nữa, mày mua di động đem khoe đấy à?
Quách Bảo Lâm chửi một hồi, thấy bên kia vẫn không nói, đâm ngờ vực phán đoán của mình:
- Không phải Tiểu Ba à? Mày là ai, a lô ... , chơi bố mày à, mày là ai ? Bố mày mà tìm được nhà mày cho mày đi nuôi chó ...
Lâm Tuyền cố nhịn cười, hắng giọng một cái, dùng giọng mũi nghiêm nghị nói:
- Tôi là Triệu Tăng, Lâm Tuyền có ở chỗ cậu không? Lập tức gọi cậu ta tới thành ủy.
- Á, anh anh Triệu Tăng ạ ...
Lâm Tuyền có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Quách Bảo Lâm lúc này thế nào, nhất định chân nhũn ra rồi, quả nhiên đầu kia giọng xoay chuyển độ:
- Anh không nghe thấy lời em vừa nói chứ ạ? .. Vừa rồi .. Tiểu Ba không có ở chỗ em, em tìm giúp anh, đây là di động của anh ạ? Em tìm thấy nó sẽ gọi điện cho anh ạ.
Lâm Tuyền giang tay ra với Tôn Phi Phi đang mím môi nhịn cười, cô gái thông minh đoán ra trò đò của Lâm Tuyền rồi, Lâm Tuyền cười nói:
- Cô xem, đúng là thằng ngốc. Cô viết hóa đơn đi, tôi chọn cái máy này. Sim không rút ra nữa, tôi dùng luôn.
- Lâm Tuyền, mẹ mày, mày dám trêu bố mày à, mày giỏi thì về đây ....
Lâm Tuyền không cho Quách Bảo Lâm cơ hội phát tiết, tắt máy luôn.
Tôn Phi Phi nhịn cười tới đỏ cả mặt, xinh đẹp mê người, đôi mắt cong vút như trăng non, hàng mi bị nụ cười nhăn lại hết sức đáng yêu, Lâm Tuyền thầm khen :" Con gái cười đúng là đẹp hơn nhiều."
Tôn Phi Phi đưa cho Lâm Tuyền giấy trắng, bảo y viết lại tên và địa chỉ, y tiện tay viết luôn cả số di động.
- Viết tên và địa chỉ để làm hóa đơn, anh ghi số di động vào làm gì.
Lâm Tuyền làm bộ tiu nghỉu, định xóa số di động đi:
- Tôi còn tưởng cô muốn phương thức liên hệ của tôi chứ, nhưng mà chắc cô nhớ số di động của tôi rồi.
Tôn Phi Phi đưa tay ra cướp lấy tờ giấy:
- Ai thèm nhớ số di động của anh.
Lâm Tuyền lấy giấy thông hành của thành ủy trong cặp giơ lên trước mặt Tôn Phi Phi:
- Tôi ở trong tòa nhà thành ủy bên cạnh buồn sắp mốc cả người rồi, nếu cô rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi, tôi tới chơi giết thời gian với cô.
- Thành ủy ...
Tôn Phi Phi bị hào quang thành ủy làm chói mắt:
- Tôi làm gì tốt số như người thành ủy các anh, phải đứng ở đây suốt ngày, chân sưng cả lên rồi.
Thấy Lâm Tuyền thò đầu tới nhìn, liền co chân ra sau, bắp chân đi tất da trông hết sức manh mai yếu ớt.