Quan Thương

chương 296: lương tâm của lâm tuyền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Tuyền không vội tỏ thái độ, để phàn Xuân Binh tháp tùng đoàn khảo sát đi du lịch Tĩnh Hải, y tới biệt thự bên sông của Khổng Lập Dân, Lạc Ích Đồng, Lưu Hoa Đông, Trần Chí Lập cũng có mặt, đang chơi poker.

Vương Tuyết Phi, cô vợ phó giám đốc ĐTH của Trần Chí Lập đứng ngoài hứng thú xem bọn họ sát phạt, thiếu phụ kiềm diễm này mặc chiếc áo sườn xám, hai tay khoanh trước ngực, làm bầu ngực càng bị ép như muốn phá áo giải phóng ra ngoài, ánh mắt Lâm Tuyền không kìm được liếc nhanh xuống dưới, chiếc váy không xẻ quá cao như mấy cô gái ở Kiem Sắc Niên Hoa, nhưng đủ tôn vinh vẻ đẹp của đôi chân thon dài thật hoàn hảo.

Trần Chí Lập răng hơi vổ, hai tay chĩa ra ngoài, trán thì hòi, không hiểu năm xưa ông ta lừa được cô vợ như hoa nguyệt này thế nào, phải biết rằng so với những người năm xưa theo đuổi Vương Tuyết Phi, Trần Chí Lập chưa thể tính là có quyền có thế.

Thấy Lâm Tuyền đi vào, Trần Chí Lập không hề biết y vừa mới có một hai ý nghĩ xấu xa với vợ mình, vội đứng dậy nhường chỗ:

- Tổng giám đốc Lâm chơi nhé?

Lâm Tuyền xua tay:

- Mấy ông già ra bài mất nửa ngày, tôi không có kiên nhẫn đó.

Ở đây thì Lạc Ích Đồng nhiều tuổi nhất, đã trên . Lưu Hoa Đông và Khổng Lập Dân thời trẻ đều khổ cực, giá hơn tuổi chưa tới , Lưu Hoa Đông còn nửa đầu tóc bạc. Nghe Lâm Tuyền mỉa mai, Lưu Hoa Đông quay đầu lại cười mắng:

- Thế thằng nhóc cậu không kiếm một chỗ ngồi lập mưu hại Tân Bác một vố, chạy tới đây làm gì?

- Chẳng phải tìm mọi người cùng lập mưu sao?

Lâm Tuyền nhận lấy ghế từ tay Vương Tuyết Phi, tới gần nhìn nụ cười quyến rũ của cô, càng cảm thán đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu, ngồi bên cạnh Khổng Lập Dân, đếm số phỉnh trước mặt bọn họ, phán đoán hơn thua.

Lưu Hoa Đông đang nghĩ xem lời của Lâm Tuyền là thật hay giả, không ngờ rằng Lạc Ích Đồng thừa cơ xem trộm bài của ông ta:

- Tìm chúng tôi bày mưu, chẳng lẽ cậu chịu nhường ra một phần bánh.

- Liên hợp Tĩnh hải dạ dày nhỏ, sợ nuốt một mình tiêu hóa không tốt, nguy hiểm quá cao.

Đề án Lưu Tĩnh đưa ra những người ở đây đều đọc rồi, Lưu Hoa Đông lắc đầu:

- Có ma mới tin cậu, vụ MSMM nguy hiểm cỡ đó cậu cũng đi qua rồi, còn nguy hiểm nào khiến cậu sợ nữa.

- Tổng vốn đầu tư phải tỷ.

Khổng Lập Dân đã thấy Lạc Ích Đồng nhìn trộm bài, cẩn thận đặt bài xuống:

- Chính phủ Tân Bác cũng mở đường rồi, nhìn thái độ bọn họ rất nghiêm túc.

Thấy bắt đầu thương thảo chuyện hạng mục, Trần Chí Lập định cùng vợ cáo từ, Lâm Tuyền giữ hắn lại:

- Lão Trần, đừng đi vội, ở lại cùng góp ý.

Lạc Ích Đồng cười ha hả:

- Tôi thấy đi mau thì hơn, ở lại sẽ bị Lâm Tuyền kéo xuống nước đấy.

Trần Chí Lâm mừng rỡ, mấy năm qua sự nghiệp không thuận, ít tham gia vào sự vụ quan trọng, dù hiện là phó tổng giám đốc của Đầu tư Nam Cảng, song vẫn là người của Đông Đô, nhìn Khổng Lập Dân chờ đợi.

Khổng Lập Dân gật đầu:

- Chí Lập ở lại cũng tốt, giúp chúng tôi châm chước, tránh mắc bẫy của Lâm Tuyền, còn đếm tiền giúp cậu ta.

- Cần tỷ tiền khởi động.

Lâm Tuyền xoa tay nói:

- Liên hợp Tĩnh Hải chỉ bỏ ra được triệu, còn lại mong mọi người góp thêm, hay gọi cả lão Chu tới.

Khổng Lập Dân bảo Trần Chí Lập gọi điện cho Chu Vân Thiên:

- Lão Chu chậm chạp, thảo luận công việc với cậu càng chậm hơn, cậu cứ nói trước cho chúng tôi nghe đi.

- Trước tiên cho người Tân Bác hóng gió đã, xem sau lưng họ có tiếng nói khác không. Đương nhiên phía chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, tôi định lập một công ty đầu tư tỷ để khởi động hạng mục này.

Lâm Tuyền nói ra kế hoạch trong lòng:

- Hai năm trước tôi hứa có thể nhường ra tối đa % cổ phần của Tân Năng Liên Hợp, nhưng không ai nhắc tới chuyện này, thế thì thôi vậy. Nhưng trong lòng tôi còn có lương tri, kỹ thuật chế luyện Si tinh thuần trong tay Liên hợp Tĩnh Hải đủ để thành lập công ty, nhường ra % cổ phần, không biết mọi người có hứng thú không?

Lạc Ích Đông chẳng tin vào cái lương tri mà Lâm Tuyền nói, hỏi vào vấn đề mấu chốt:

- Giá chuyển nhượng kỹ thuật luyện Si tinh thuần trong tay Liên hợp Tĩnh Hải giá bao nhiêu?

- Hạn ngạch chuyển nhượng kỹ thuật này không chỉ trong nước, mà toàn cầu cũng chỉ có một.

Lâm Tuyền cố làm ra vẻ do dự, thấy Lạc Ích Đồng làm động tác ném mình, vội nói

- Tập đoàn Tây Bắc đã bỏ triệu, còn không bao gồm chi phí thiết kế trung tâm nghiên cứu.

- Gian thương!

Lưu Hoa Đông mắng, ai cũng biết năm kia Liên hợp Tĩnh Hải chỉ bỏ ra triệu, không chỉ khống chế Tân Bác Khuê Nghiệp, còn cả trung tâm nghiên cứu cũng thu vào tay, nay riêng chuyển nhượng kỹ thuật đã đủ thu hồi vốn đầu tư:

- Sở trưởng sở kim loại giờ mà thấy cậu chắc muốn đánh cậu một trận.

Trong nước chỉ có hai hạn ngạch chuyển nhượng kỹ thuật do sở kim loại thông qua đàm phán gian nan với Nga mới có được, còn phải lập trung tâm nghiên cứu, tiếp tục phát triển để có kỹ thuật hoàn thiện ngày nay, cuối cùng lại để Liên hợp Tĩnh Hải hái mất trái ngọt.

Liên Hợp cười ha hả:

- Dù sao người muốn đánh tôi không chỉ một mình ông ta, phương án tôi đưa ra có được không, nếu mọi người không chịu thì Liên hợp Tĩnh Hải đành ăn một mình.

Lưu Hoa Đông thong thả nói:

- Có thể thêm chút nữa được không, % cổ phần sao đủ mấy nhà chúng tôi chia nhau?

- Ông tưởng % còn lại của Liên hợp Tĩnh Hải sao?

Lâm Tuyền ôm đầu kể khổ:

- Phương án này do bên Tân Bác đưa ra có sáng tạo cũng có cực hạn. Cty mới phải chia cho sở kim loại một chút, lại còn vỗ về Tân Điện, Tây Điện, còn phải bỏ ra một ít dụ cơ cấu khác tham gia, cuối cùng có thể giữ quyền khống chế cổ phần là khá lắm rồi.

- Té ra công ty mới là mồi nhử của cậu, tâm tư của cậu trần trụi thật đấy.

Lưu Hoa Đông lắc đầu:

- Mọi người đều biết nhau cả, có cần che dấu không?

Lâm Tuyền mặt dày nói:

- Còn chưa biết mọi người bôi nhọ tôi sau lưng thế nào ấy chứ.

Khổng Lập Dân nhìn Trần Chí Lập:

- Lâm Tuyền giữ cậu ở lại không phải chỉ ngồi nghe, có ý kiến gì thì nói đi.

Trần Chí Lập thấy Khổng Lập Dân tỏ thái độ muốn nâng đỡ mình, không dám có chút trễ nải nào, nói:

- Mô hình lấy cơ cấu đầu tư làm chủ đạo phát triển thành phố đã hình thành đường lối cơ bản ở Tân thành Nam Cảng, đồng thời ngày càng hoàn thiện, tổng giám đốc Lâm đã có bài viết về nội dung này, tôi nghĩ có một điểm đáng khẳng định, quan viên Tân Bác đều nhận thức được có thể nói là học trò giỏi của tổng giám đốc Lâm ...

- Nói mau, nói mau, đừng phí đầu óc nghĩ cách nịnh tôi.

Lâm Tuyền nghe nịnh hót cũng dễ chịu lắm, ngoài miệng chỉ thúc giục thế thôi.

Vương Tuyết Phi không khỏi khẩn trương thay chồng, ai mà ngờ bốn người lười biếng chơi bày ở đây lại có thể quyết định vận mệnh của một thành phố, những người kia đã không cần nói, Lâm Tuyền còn quá trẻ, song thiên phú và tài hoa của y không ai biết mà không kinh ngạc, cùng cảm thán sự phát triển kỳ tích của Liên hợp Tĩnh Hải.

Duy mỗi một điều là Lâm Tuyền vẫn độc thân, thật không biết vấn đề hôn nhân của y sẽ giải quyết ra sao.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio