Xe đi qua cầu Ngũ Nhất, lập tức thấy những cái cây Sơn Cừ, Hồng Sam, Hồ Sam được đem tới trồng thành khoảng rừng hùng vĩ, song công trình thực sự chưa xây dựng. Trần Vũ bảo Trương Đào lái xe lại bên công trường khổng lồ, thong thả đi quanh hồ nhân tạo, đường thuộc về công trình thị chính đã làm xong, chứng tỏ Liên hợp Tĩnh Hải đang dốc sức hoàn thiện Thế Kỷ thành.
- Lần này bọn họ quyết tâm xây xong mới đem ra bán à?
Trương Đào nhìn Trần Vũ qua gương chiếu hậu:
- Chung cư cao tầng góc tây bắc sắp giao phòng rồi mà nhìn tình hình bọn họ chẳng có dấu hiệu gì là muốn mở cửa giao dịch.
- Ừm, bọn họ đợi xây xong hết mới bán, dù sao trước cuối năm cũng không có áp lực trả khoản vay mà.
Trương Đào chép miệng:
- Cổ phiếu gần đây đi xuống, xem tình hình này phải đợi Thế Kỷ thành đem bán mới có khởi sắc.
- Anh vẫn chơi cổ phiếu à?
Trần Vũ hỏi:
- Anh ấy à, bị một bài học còn chưa tởn.
Điền Lệ trách móc:
- Tại tay chân ngứa ngáy, tôi nghĩ chỉ cần đừng quá tham lam, tiến vào một chút không sao.
Trần Vũ không nói gì, từ xa xa nhìn thấy có một cỗ xe màu đen xì đỗ bên đường, có người đang dựa vào xe hút thuốc, trời nhá nhem tối, ánh lửa bập bùng ở đầu điếu thuốc rất bắt mắt, nhưng Trần Vũ chỉ nhìn người đang hút thuốc.
Lâm Tuyền nhìn thấy xe của Trần Vũ đỗ bên cạnh, ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại tới đây?
- Em tới xem một chút.
Trần Vũ xuống xe, nở nụ cười đẹp nhất trong mấy ngày qua :
- Ừm.
Lâm Tuyền mấp máy môi, song không biết phải nói gì.
Trương Đào nhìn chiếc xe màu đen, một chiếc Rolls-Royce Celestial Phantom này đủ mua cái xe hắn đang lái, hâm mộ vô cùng, chợt nhớ ra một chuyện, do dự không biết có nên lên tiếng hay không thấy Lâm Tuyền và Trần Vũ đều ngượng ngùng không kiếm được chủ đề để nói mới dám lên tiếng:
- Ngày tháng tư này là kỷ niệm năm thành lập trường, cả lớp có kế hoạch tụ tập ...
- Ồ, vậy mà đã tốt nghiệp hơn bốn năm rồi.
Lâm Tuyền cảm khái:
- Tôi sẽ đi, tham dự bạn học tụ hội có ý nghĩa hơn buổi lễ do trường tổ chức.
Trương Đào mắng bản thân ngu ngốc, không nói với thân phận của Lâm Tuyền hiện nay, chỉ riêng thành tựu của y ở giới học thuật, đủ khiến trường học mời tham dự buổi lễ rồi.
Đúng lúc này di động trong túi vang lên, thấy số Thư Nhã hơi do dự một chút mới bắt máy, không nói gì nhiều, chỉ « ừ », « được rồi », rồi bảo với Trần Vũ :
- Anh phải đi đây.
- Là cô ấy phải không ?
Như có linh tính, Trần Vũ đoán người vừa gọi là Thư Nhã, bạn gái chính thức của Lâm Tuyền, đây là điều công khai ở thượng tầng Tĩnh Hải, đáng lẽ không nên hỏi câu đó, chẳng hiểu sao vọt miệng nói ra:
Lâm Tuyền gật đầu rồi lên xe, thấy Trần Vũ thẫn thờ nhìn chiếc xe đi xa dần, Trương Đào và Điền Lệ im lặng, bi kịch cuộc đời của Trần Vũ có góp phần không nhỏ của bọn họ.
…………………
Lâm Tuyền ngồi trên chiếc ghế bành, nhìn qua kính, nhưng không phải nhìn cảnh sắc bên ngoài, y đang suy nghĩ vấn đề, một lúc sau tỉnh lại, vỗ trán, như đuổi những thứ phiền não ra ngoài.
Thư Nhã từ sau ôm lấy Lâm Tuyền, đem bộ ngực đầy đặn ấm áp dán sát vào y, hai gò má cọ vào nhau.
Lâm Tuyền quay người lại, hỏi Thư Nhã:
- Hai ngày nữa là kỷ niệm năm thành lập Đh Đông Hải, em có thể bỏ thời gian dự cuộc gặp mặt bạn học với anh không?
- Em đi á?
Thư Nhã hơi ngần ngừ:
- Em chẳng quen biết bạn học của anh, cũng chưa bao giờ nghe anh kể tới họ, đến đó làm gì ? Mà có cô gái nào xinh đẹp không?
- Nếu không xem ảnh tốt nghiệp chắc anh không nói được tên khớp mặt ấy chứ, mấy cô gái xinh đẹp hình như có, song thời đại học chẳng buồn nói chuyện với anh.
- Ma mới tin anh.
Thư Nhã đi tới trước ngồi lên đùi Lâm Tuyền, nhìn y chằm chằm :
- Đã thế em phải đi mới được, nếu không anh bị yêu tinh bắt mất.
Ngày tháng , Lâm Tuyền không tham gia hoạt động do trường học tổ chức, hôm đó Tiểu Tư Vũ phải học bù buổi sáng, Lâm Tuyền ăn trưa xong ở Tĩnh Hải mới đưa Tiểu Tư Vũ lên Kiến Nghiệp chơi.
Phương Nam tới tổng bộ tập đoàn Phú Quý xử lý công việc, Lâm Tuyền cho bản thân nghỉ luôn vài ngày, cùng Thư Nhã đưa Tiểu Tư Vũ tới Đh Tĩnh Hải. Hai năm cuối cùng Lâm Tuyền gần như chẳng đến trường, nghĩ rằng mình chẳng có chuyện gì đáng nhớ cả, nhưng tới khi đến nơi, mới phát hiện có nhiều hồi ức đáng nhớ.
Chập tối Phương Nam tới đón Tiểu Tư Vũ, Tiểu Tư Vũ không chịu:
- Chỉ là tụ họp bạn học thôi mà, có thêm con cũng cản trở gì đâu.
- Em đi với, để Tiểu Ba một mình tham dự cái cuộc tụ hội gì đó của anh ấy.
Thư Nhã cũng nói:
- Sao em không đi với Lâm Tuyền ?
- Tiểu Ba cùng với các cô bạn học ôn tình xưa nghĩa cũ, em đi theo chẳng phải ảnh hưởng tới anh ấy phát huy à?
Phương Nam phì cười:
- Lần trước chị về quê tham gia cuộc tụ họp bạn học, nói đúng hơn là buổi tụ họp so sánh, nam thì so chức vị, so xem ai nhiều tiền hơn, nữ thì đem chồng mình ra khoe, còn chê bai nói xấu bạn học có hoàn cảnh không tốt, làm người ta chán nản. Lâm Tuyền và bạn học uống rượu, em cũng chẳng xen được đâu, chắc ngồi đó buồn chết, không bằng đi với chị, Lệ Lệ tổ chức một party, chỉ có nữ nhân tham gia. Chị đang đau đầu không biết ném Tư Vũ đi đâu, nó mà theo Lâm Tuyền thì chị mong còn chả được.
- Con cũng là nữ nhân.
Tiểu Tư Vũ vung hai nắm đấm lên, vẻ mặt rất không hài lòng:
Lâm Tuyền giang tay ra:
- Thế không ai đi với em à?
- Cậu sợ không kiếm được bạn gái cũ bồi tiếp à?
- Cũng đúng.
Lâm Tuyền gãi đầu:
- Trước kia các cô gái thầm yêu em nhiều lắm, phải cho họ cơ hội bày tỏ.
- Biến ngay.
Thư Nhã đá Lâm Tuyền một cái:
- Bọn em còn chưa đi anh đã dám có suy nghĩ méo mó rồi à?
Phương Nam chỉnh lại cổ áo cho Lâm Tuyền, dặn:
- giờ tôi sẽ bảo chú Quý tới đón, nhớ uống ít rượu thôi nhé.
Thư Nhã huých vai Phương Nam:
- Câu này phải để em nói chứ, sao chị lại tranh trước?
Phương Nam đỏ mặt, kéo Tiểu Tư Vũ lên xe trước, Thư Nhã đưa tay vuốt cổ áo đã được Phương Nam chỉnh lại rất ngay ngắn của Lâm Tuyền, lấy ít tiền cho vào túi y rồi mới lên xe.
Lễ kỷ niệm năm, những nhân vật nổi tiếng xuất hiện khắp nơi, ra vào cổng trường toàn những chiếc xe đắt tiền, có điều cấp bậc như chiếc Phantom của Lâm Tuyền vẫn cực kỳ hiếm có, tất nhiên thu hút mọi người. Lâm Tuyền không muốn thành tiêu điểm chú ý, bảo Quý Vĩnh:
- Chú đổi xe khác đi, xe này bắt mắt quá.
Địa điểm tụ hội là nhà hàng Tam Phúc quen thuộc, mấy ngày qua nhà hàng mở gần trường này lúc nào cũng chật kín, người tổ chức cuộc gặp mặt phải đặt trước cả tuần, khi Lâm Tuyền vừa tới, nhìn thấy đám Trần Lập, Lục Nhất Mạn, Điền Lệ, Trương Đào đứng cả ở cổng.
Trần Lập đi nhanh tới:
- Còn tưởng anh không đến chứ?
- Mọi người đợi tôi sao?
Lâm Tuyền chỉ mũi minh hỏi:
- Bọn em có phải người tổ chức đâu, đâu có nghĩa vụ đón khách, Trương Đào nhìn thấy xe của anh, nghĩ anh sẽ lén lún xuống xe ở góc nào đó, cho nên ra đây đón.
- Ồ, chiều tôi đi lang thang trong trường, tiền đóng góp giao cho ai thế?
- Lâm Tuyền lấy ra hai tờ tệ:
- À, quên nói với anh quy cách nâng lên rồi, cả tầng hai đều bị khóa chúng ta bao lấy, trong khóa chúng ta nhiều người rộng rãi hơn anh nhiều, chúng ta cứ thoải mái ăn uống là được. Nghe nói mấy người tranh nhau rủ đi giải trí ca nữa ...
- Tốt, tiết kiệm đồng nào hay đồng ấy ...
Lâm Tuyền chẳng mấy khi có tiền trong người, số tiền này là do Thư Nhã đưa cho y trước khi đi, không ngờ không dùng tới, nhìn bụng Lục Nhất Mạn hơi nhô lên, nói:
- Số tiền này coi như quà gặp mặt chú nhóc nhà em nhé, hai người mới kết hôn có tháng, sao bụng Tiểu Mạn to thế kia, thế là cưới chạy hả?