Tiếp tục bù ^^
Cuộc Sống Hạnh Phúc Đã Trở Lại...
“ Nói mau!” Tiễn Tiểu Háo ôm lấy Sở Cố Hoài, bày ra tư thế như muốn nói: nếu Sở Cố Hoài không nói thật với mình, mình sẵn sàng liều mạng với nàng.
“ Chuyện này......Chị phải nói như thế nào nhỉ.” Sở Cố Hoài bắt đầu ngượng ngùng, quả thật chuyện này rất khó nói.
“ Nghĩ thế nào thì nói như thế nấy.” Tiễn Tiểu Háo liếc Sở Cố Hoài.
Kỳ thật nàng đã biết mọi thứ, đại khái cũng biết tiếp theo Sở Cố Hoài sẽ nói gì nhưng nàng muốn chính miệng Sở Cố Hoài nói ra, có nhiều chuyện cứ mãi giấu trong lòng thì vĩnh viễn không giải quyết được, chỉ có nói ra mới có thể cởi bỏ.
“ Chị sợ.” Sở Cố Hoài trầm mặc trong chốc lát, tựa đầu vào bả vai Tiễn Tiểu Háo, cuối cùng vẫn là nói ra.
“ Hửm? Sợ em tốt với nam nhân khác, sau đó bỏ rơi chị?” Tiễn Tiểu Háo rốt cuộc nghe được Sở Cố Hoài tự mình nói ra, cười thầm một chút, quyết định buông tha cho nữ nhân đáng thương trong lòng mình, chủ động nói ra những lời tiếp theo.
“ Sao em biết?” Sở Cố Hoài ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tiễn Tiểu Háo.
“ Khụ khụ, đoán.” Tiễn Tiểu Háo ho khan một chút, rất nhanh nói.
“ Bớt đi, có phải vừa rồi ở ngoài cửa nghe lén.” Sở Cố Hoài nhíu mày, nghĩ nghĩ liền khẳng định nói.
“ Em không cố ý mà.” Tiễn Tiểu Háo bĩu môi, ôm lấy cánh tay Sở Cố Hoài bắt đầu làm nũng. Nàng làm Sở Cố Hoài dao động, Sở Cố Hoài chịu không nổi bảo nàng dừng lại.
“ Được rồi được rồi, em đã nghe hết thì còn hỏi chị làm gì.” Sở Cố Hoài có chút bất đắc dĩ.
“ Phải chính miệng chị nói a, bằng không khẳng định chị sẽ giấu cả đời.” Tiễn Tiểu Háo bất mãn nhéo hông Sở Cố Hoài.
“ Đừng lộn xộn, nhột quá.” Sở Cố Hoài bắt lấy tay Tiễn Tiểu Háo.
“ Trở lại vấn đề!” Tiễn Tiểu Háo hô.
“ Ừm.”
“ Chị nói đi, chị sợ cái gì, chúng ta đã ở chung với nhau bao lâu rồi! Em có thích người khác không! Có không!” Tiễn Tiểu Háo hung tợn chất vấn Sở Cố Hoài.
“ Không có. Nhưng Tiểu Háo, chị thật sự sợ hãi.....Em không giống chị, em không chỉ thích mỗi nữ nhân, em và nam nhân cũng có thể......tạo ra hạnh phúc. Bọn hắn có thể cho em nhiều hơn chị.” Sở Cố Hoài chậm rãi nhắm hai mắt nói.
“ Chị vẫn nghĩ như vậy?” Tiễn Tiểu Háo hỏi.
Sở Cố Hoài nhìn nhìn Tiễn Tiểu Háo, không nói gì.
“ Em đi tìm nam nhân vậy......” Tiễn Tiểu Háo trượt khỏi tay Sở Cố Hoài, xoay người xuống giường.
Không đợi Tiễn Tiểu Háo đứng vững, không ngoài dự liệu Sở Cố Hoài vội vàng bắt lấy cánh tay Tiễn Tiểu Háo.
“ Làm gì.” Tiễn Tiểu Háo tức giận nói.
“ Chị sai rồi.” Sở Cố Hoài giải thích.
“ Sai ở chỗ nào?” Tiễn Tiểu Háo xoay người hỏi.
“ Không nên không tin em.”
“ Ừ, còn gì nữa?” Tiễn Tiểu Háo tiếp tục hỏi.
“ Còn có......” Sở Cố Hoài nhíu mày. Cố nghĩ thêm tội trạng của mình, nhưng bất luận nàng nghĩ cỡ nào cũng không thể nghĩ ra mình đã gây ra thêm sai lầm nào khác, bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể hướng Tiễn Tiểu Háo lắc lắc đầu.
“ Chị không nên không tin chính mình.” Tiễn Tiểu Háo nghiêm túc nói với Sở Cố Hoài.
“ Chị cho rằng em sẽ vì một ai đó mà rời bỏ chị sao. Vì cái gì chị cho rằng chị không bằng nam nhân?” Tiễn Tiểu Háo khoanh tay, hai mắt liếc Sở Cố Hoài.
Sở Cố Hoài vẫn trầm mặc không nói gì, nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.
“ Chị tự ti mặc cảm cái gì chứ.” Tiễn Tiểu Háo ngồi xuống giường.
“ Cái gì chị cũng có, đúng không? Em yêu chị, cũng yêu hai đứa nhóc đang ngủ kia, thậm chí là Mặc Địch, chị dựa vào cái gì cho rằng em sẽ vứt bỏ hết mọi thứ em yêu nhất để đến bên nam nhân khác.” Tiễn Tiểu Háo lại chất vấn Sở Cố Hoài.
Sở Cố Hoài yên lặng nắm tay Tiễn Tiểu Háo, không hề lên tiếng, nàng biết mình sai quá nhiều, không chỉ làm bản thân mình bị thương mà còn gây tổn thương cho người luôn yêu thương mình-Tiểu Háo Tử.
“ Haizzzz......” Tiễn Tiểu Háo thở dài.
“ Tự tin lên, tuy rất nhiều cặp đôi kết hôn rồi lại ly hôn, nhưng không phải là không có những người hạnh phúc như chúng ta, chẳng lẽ chị không tin tưởng đi cùng em đến cuối con đường?” Tiễn Tiểu Háo biết đáp án của Sở Cố Hoài nhất định là” Tin“.
“ Chị tin.” Sở Cố Hoài ngẩng đầu, quả quyết nói.
“ Vậy là tốt rồi, ngoan.” Tiễn Tiểu Háo híp mắt vỗ vỗ đầu Sở Cố Hoài, tựa như đang vuốt thú cưng.
Sở Cố Hoài bắt lấy tay Tiễn Tiểu Háo, nghiêng người áp nàng xuống giường.
“ Này, chị định làm gì, không phải mệt mỏi sao, phải ngủ.” Tiễn Tiểu Háo giãy dụa.
“ Không mệt, làm chút chuyện đi.” Sở Cố Hoài cười mị mị nói.
“ Chị không mệt nhưng em mệt, em muốn đi ngủ.” Tiễn Tiểu Háo bày ra vẻ mặt cầu xin, hôm nay nàng thật sự rất mệt mỏi.
“ Lập tức sẽ hết mệt.” Sở Cố Hoài ái muội nói.
“ Này, a......Đừng.”
Sau đó, Tiễn Tiểu Háo cho rằng đêm nay nàng không thể ngủ.
Từ khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, công việc của Sở Cố Hoài lên như diều gặp gió, tình yêu sự nghiệp đều thuận lợi. Danh tiếng sự vụ sở càng ngày càng cao, tiền kiếm được càng ngày càng nhiều, cuộc sống gia đình cũng vô cùng êm ấm.
“ Oh, đã về rồi? Thế nào, hôm nay ra tòa thuận lợi không?” Tiễn Tiểu Háo nghe tiếng mở cửa, cầm cái nồi từ nhà bếp đi ra.
“ Chị đã đích thân ra tay thì cái gì cũng qua hết.” Sở Cố Hoài đem túi xách đặt trên sô pha, cởi giày cao gót.
“ Rồi rồi, chị lợi hại nhất.”
“ Thước Thước và Duy Duy đâu?” Sở Cố Hoài hướng Tiễn Tiểu Háo cười cười, tiện đà hỏi.
“ Ở đây này. Thước Thước lười biếng có chết cũng không chịu đi.” Duy Duy từ phòng bên cạnh phòng baby ló đầu ra bất mãn nói.
“ Chậc, lại lười biếng a, tiểu Thước Thước?” Sở Cố Hoài kêu lên.
“ Cha, cha!” Hiện tại Thước Thước đã rành trong việc xưng hô với mọi người, cũng có thể nói được những từ ngữ, câu nói đơn giản, một mình đi lại cũng không thành vấn đề, chỉ là đứa nhỏ này không biết vì lý do gì lại rất thích Sở Cố Hoài và Tiễn Tiểu Háo bế nàng, không muốn tự mình đi.
Vừa nghe tiếng Sở Cố Hoài, Thước Thước liền tí ta tí tởn chạy ra khỏi phòng, miệng kêu cha, hai tay dang rộng ra, chờ Sở Cố Hoài ôm lấy nàng.
“ Thước Thước, không ngoan nhá, có phải con lại lười biếng không chịu tự đi một mình?” Sở Cố Hoài cố ý không ôm nàng.
“ Ưm.” Thước Thước ủy khuất cúi đầu, thỉnh thoảng ngó Sở Cố Hoài, xem nàng có thật sự tức giận hay không.
“ Lần sau không được như thế, làm như vậy cha, mẹ, ca ca và tất cả mọi người không thích.” Sở Cố Hoài dạy dỗ nàng.
“ Thước Thước không có lười biếng.” Thước Thước dùng giọng mũi đầy ủy khuất nói. Nghe Thước Thước trả lời, tâm Sở Cố Hoài như tan chảy.
“ Hôm nay nàng đã lần nói những lời này.” Tiễn Tiểu Háo nói với Sở Cố Hoài.
“ Mẹ thật xấu!” Thước Thước mặc kệ, ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn Tiễn Tiểu Háo.
“ Lại đây, vừa rồi con làm gì trừng mẹ.” Sở Cố Hoài nhíu mày hỏi. Thước Thước nghe giọng điệu Sở Cố Hoài nghiêm trọng, vội vàng trốn sau lưng Duy Duy.
“ Lần sau không được như vậy nữa biết không.”
Thước Thước gật gật đầu, trông nàng đáng thương cực kỳ, cứ như Sở Cố Hoài nói thêm một câu thì nàng sẽ khóc mất.
“ Được rồi được rồi, nàng sẽ không như vậy nữa, đừng mắng nàng.” Tiễn Tiểu Háo không đành lòng, vẫn là nàng nói đỡ cho Thước Thước. Duy Duy cũng dùng sức gật đầu, vẻ mặt thành khẩn nhìn Sở Cố Hoài, Sở Cố Hoài thở dài, xoay người ôm lấy Thước Thước.
“ Từ nay không được trừng mẹ con nữa, nàng làm cái gì cũng đều muốn tốt cho con, biết không?” Sở Cố Hoài hỏi Thước Thước.
“ Dạ, Thước Thước yêu mẹ lắm.” Thước Thước chồm người tới, hôn một cái trên mặt Tiễn Tiểu Háo.
“ Ngoan lắm, mẹ cũng yêu Thước Thước.” Tiễn Tiểu Háo cười mị mị sờ sờ đầu Thước Thước, dang tay ôm nàng.
“ Mẹ, cơm cơm, Thước Thước đói.” Thước Thước bĩu môi chỉ chỉ bụng mình.
“ Ừm, rất nhanh sẽ có cơm ăn.” Tiễn Tiểu Háo cười mị mị nói.
“ Ừm, chị và Duy Duy sắp xếp bát đũa, bảo bối, con ra phòng khách chơi với Mặc Địch một lát nhé.” Sở Cố Hoài đặt Thước Thước xuống sàn, lôi kéo Duy Duy và Tiễn Tiểu Háo cùng nhau vào nhà bếp.
Ở phòng khách, Thước Thước ôm Mặc Địch đang muốn chạy, lấy tay nhỏ bé nựng nựng bụng nó.
Một lúc sau, Tiễn Tiểu Háo liền bưng dĩa thức ăn đi ra, Thước Thước buông Mặc Địch ra, tí ta tí tởn chạy đến trước bàn cơm nhưng khổ nổi nàng thấp bé không leo lên ghế được, nàng sốt ruột chạy quanh bàn.
“ Cha, cha, mẹ!” Thước Thước kêu lên.
“ Ôi, đến đây.” Tiễn Tiểu Háo lên tiếng.
“ Cơm cơm.”
“ Ừm, đến đây, mẹ ở bên này, mẹ đút cho.”
Thước Thước chạy đến trước mặt Tiễn Tiểu Háo, giang hai tay, Tiễn Tiểu Háo ngồi xuống, sau đó ôm Thước Thước đặt trên đùi mình.
“ Hôm nay em lại đút cho nàng? Hay là chừa một chút đồ ăn cho em nha.” Sở Cố Hoài quay đầu hỏi.
“ Không cần, hôm nay Thước Thước đói, sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.” Tiễn Tiểu Háo khoát tay áo nhưng Sở Cố Hoài vẫn bới một chén cơm, lại gắp đầy một chén đồ ăn. Đút Thước Thước ăn cơm như là xây dựng một công trình vĩ đại, có khi nàng không chịu ăn, đòi Tiễn Tiểu Háo bế nàng đi một vòng quanh sân mới chịu ăn một thìa, hoặc là đã đút cơm vào miệng nhưng lại không chịu nuốt.
Mỗi lần nàng cho Thước Thước ăn xong, Tiễn Tiểu Háo cũng không ăn được gì, Sở Cố Hoài đau lòng Tiễn Tiểu Háo nhưng khi mình đút Thước Thước thì con bé lại càng không ăn.
“ Ngoan, há miệng ra.” Tiễn Tiểu Háo đem thìa đưa đến trước mặt Thước Thước, hôm nay Thước Thước đói, không để cho Tiễn Tiểu Háo thúc giục lần thứ hai, ngoan ngoãn nghe lời há miệng ăn cơm.
“ Sao hôm nay ngoan vậy?” Sở Cố Hoài cười mị mị gắp một cái đùi gà cho Duy Duy.
“ Ưm ưm.” Thước Thước miệng còn chứa cơm gật gật đầu.
“ Tiểu Háo, há miệng nào.” Sở Cố Hoài cũng bắt chước bộ dáng đút cho Tiễn Tiểu Háo ăn.
“ Hí hí.” Duy Duy cắn đùi gà ở một bên cười trộm.
“ Được rồi, đừng cười trộm, ăn cơm.” Sở Cố Hoài nhắc nhở Duy Duy.
“ Ai~, Tiểu Háo, sắp hết năm rồi, có sắp xếp gì không?” Sở Cố Hoài đột nhiên nhớ tới còn hơn mười ngày nữa là hết năm. Mọi năm nàng đều về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, năm nay có Tiểu Háo, nàng cảm thấy rất hạnh phúc.
“ Hửm? Sắp xếp? Oh oh...... Những thứ này thường là mẹ làm hết cả, nhà em nhiều người nhà chị thì ít người, khẳng định phải qua nhà em ăn cơm tất niên.” Tiễn Tiểu Háo quả quyết nói.
“ Cũng đúng.”
“ Cuối năm Nhị ca sẽ xuống bếp á, cơm tất niên khẳng định ăn rất ngon.” Tiễn Tiểu Háo nhớ lại nước miếng chảy ròng ròng.
“ Chỉ có biết ăn thôi.”
“ Hừ, chị ăn thử đi rồi biết, dư vị ngon vô cùng. A, đúng rồi, còn có rất nhiều pháo hoa, hồng bao a (bao lì xì), đón giao thừa a. Cuối năm nhà em rất náo nhiệt.” Tiễn Tiểu Háo khoe Sở Cố Hoài.