Quân Tử Chi Giao

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời tiết còn chưa lạnh, người nọ đã mặc vào chiếc áo khoác màu đen dài, quần áo bên trong ôm sát người và đẹp đẽ, ống quần nhét vào trong giày bốt, làn da trắng, đôi mắt đen láy, hơn nữa vẻ lạnh lùng, không kiễn nhẫn kia vào buổi tối khiến Khúc Đồng Thu nổi da gà, liên tưởng đến công tước hút máu.

“Nghe nói cậu ở đây, đi ngang qua thuận đường tới xem.” Trang Duy trừng mắt liếc anh, “Không hoan nghênh phải không?”

Khúc Đồng Thu vội mời Trang Duy vào nhà, ngồi xổm người lấy dép lê bên trong cho Trang Duy mang. Vào phòng, Trang Duy với vẻ mặt có phần xoi mói nhìn nhìn khắp nơi, nói: “Phòng cũng không tệ lắm. Ninh Viễn có thu tiền thuê nhà không?”

“Hả? À, không có…”

Trang Duy giương mắt nhìn anh: “Sao? Quan hệ hai người hiện tại tốt đến vậy à?”

“Ừm, cũng không phải.” Khúc Đồng Thu thành thành thật thật, “Nhậm Ninh Viễn chỉ là có lòng giúp đỡ, với bạn bè anh ấy rất quan tâm.”

Trang Duy không nói gì chỉ “Hừ” một tiếng, ngồi xuống ghế sa lon. Khúc Đồng Thu rót nước mời khách, gọt táo, nhìn sắc mặt không vui của Trang Duy nhất thời chẳng biết nói gì, có chút xấu hổ.

Anh cảm giác được Trang Duy bất mãn với cách làm của Nhậm Ninh Viễn. Kỳ thật anh có thể mượn được phòng của Ninh Viễn mà ở chỉ là bởi đến thành phố T đúng dịp, mới có vận may kia. Muốn nói cách làm của Nhậm Ninh Viễn rất không đúng, vậy tất nhiên là chỉ có Trang Duy với cá tính và sự tài hoa không tầm thường.

Hiện tại tiếp đãi khách, còn có loại cảm giác khách trọ chiếm món lời từ chủ phòng, đột nhiên bị bà chủ tìm tới, không khỏi có chút chột dạ gò bó.

“Cậu thích ở đây?”

“Đúng vậy… nơi này rất tốt…”

“Nhưng dù gì đây cũng là chỗ của Nhậm Ninh Viễn. Chẳng lẽ cậu vẫn tự nhiên ở được sao?”

Khúc Đồng Thu có vẻ hổ thẹn: “Việc này… Đúng vậy, tôi chỉ là mượn trước, sẽ không ở lâu…”

“Có nghĩ tới đổi chỗ khác không?”

“Có…”

Anh vừa nói như thế, sắc mặt Trang Duy bèn nhìn tốt hơn. Khúc Đồng Thu rót thêm chút nước ấm vào ly, lại chợt nghe Trang Duy hỏi: “Nơi này có rất nhiều chỗ vui chơi, buổi tối cậu cũng không ra ngoài sao?”

“Hết giờ làm tôi ở nhà xem ti vi và phim DVD.”

Kẻ thường thường phải tăng ca, một người về đến nhà không có sẵn đồ ăn, cũng không ai dọn phòng, chờ đem bản thân ăn no rồi, dọn dẹp một phen, thì chỉ muốn xem ti vi một lúc và ngủ, hoàn toàn không có chuyện nhàn nhã tìm hoan mua vui.

“Vậy thì có gì vui?”

“Có vài phim cũng không tệ lắm, cậu muốn lấy về xem hay không?”

Sở thích của cách đàn ông chính là mấy bộ phim điện ảnh D, D gì đó trên tạp chí, Khúc Đồng Thu cũng sưu tầm không ít. Phần lớn phim chiếu ở rạp nên chắc Trang Duy hơn phân nửa là đã xem qua, phim chưa chiếu ở rạp anh cũng có vài bộ. Gặp Trang Duy không có ý từ chối, anh liền đứng dậy đi đến trước kệ chọn phim.

“Phim này cũng được… Chà, phim này…” Mặc dù có hai đĩa DVD nhìn không quen, nhưng đã sưu tầm thì rất đáng đề cử, “Phim này chắc cũng hay, lúc cậu nhàn rỗi không có việc gì thì có thể từ từ xem.”

Trang Duy nhận đĩa phim, liếc anh: “Cậu sao phải mua DVD, tiếc tiền đi rạp chiếu phim?”

“Cũng không hẳn. Hiệu ứng nơi rạp chiếu tốt hơn, nhưng một người xem ở nhà tiện hơn.”

“Hóa ra là do cậu không có bạn à.”

“...”

“Coi cậu đáng thương chưa kìa, thôi vầy đi,” Trang Duy nhướng mày, “Đêm mai chiếu phim mới, vừa đúng lúc tôi rảnh, tôi sẽ đi xem với cậu.”

“A?” Khúc Đồng Thu vui quá hóa sợ, “Vậy sao? Cậu rảnh thật tốt quá.”

“Tôi đặt vé trước. Coi xong vừa lúc có thể ăn cơm chiều.”

“Được đó…”

Hai người đang bàn luận, ngoài cửa truyền đến tiếng vang rất khẽ, rồi sau đó liền có người đẩy cửa tiến vào. Con người cao lớn ấy rất tự nhiên bỏ giày ra đi dép lê, sau đó thong thả vào phòng khách. Nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sa lon, mỉm cười nói: “Khách đến à.”

Khúc Đồng Thu thấy Nhậm Ninh Viễn xuất hiện, vô cùng bất ngờ và vui mừng, vội vã đứng lên: “Đúng vậy, vừa lúc Trang Duy rảnh nên ghé qua. Anh trễ thế mới hết giờ làm sao?”

“Ừ, hôm nay đến quán một chuyến.” Nhậm Ninh Viễn cởi áo khoác, móc nó lên. Dù sao đây chính là phòng mình, nên tất cả làm rất thuần thục và thoải mái. “Trang Duy, đêm nay cậu rảnh? Sao không đến quán uống rượu, tôi còn muốn giới thiệu cậu quen với Diệp Tu Thác nữa.”

“Tôi cũng không phải quá rảnh, tiện đường thôi. Lần tới rồi gặp.” Trang Duy nhìn Nhậm Ninh Viễn cởi nút trên tay áo, cau mày hỏi, “Buổi tối anh ngủ nơi này?”

“Đúng vậy, ngày mai ở đây có vài việc.” Nhậm Ninh Viễn mở ra tủ rượu, lấy chai rượu đỏ, “Uống một chút không?”

Trên mặt Trang Duy có chút cứng ngắc: “Không cần. Tôi đến đây nửa ngày, uống nước nhiều lắm rồi.”

Nhậm Ninh Viễn nâng mắt, cười nói với Khúc Đồng Thu: “Sao cậu lại lấy nước lọc tiếp đãi khách? Sơ suất vậy sao.”

Khúc Đồng Thu cuống quít đồng ý. Rượu này đều là do Nhậm Ninh Viễn cất, anh là một người khách ở trọ, ngoại trừ đôi lúc mở ngăn tủ lau bụi, làm sao mà dám tự tiện đụng vào.

Nhậm Ninh Viễn nói anh chiêu đãi không chu toàn, anh cũng quan sát thấy hai người kia trong lúc ấy có gì đó rất mờ ám. Trong lòng mơ hồ cảm thấy được nếu làm không tốt, thì Trang Duy sẽ không phải ở cùng một chỗ với Sở Mạc, thực sự sẽ biến thành ‘bà chủ’ của nơi này.

“Đúng rồi, cậu cho nước vào bồn tắm đi.”

Khúc Đồng Thu “Ừm” một tiếng, vội đi tới phòng tắm cho nước vào bồn lần nữa, chỉnh độ ấm của nước, pha thêm muối. Chờ anh đi ra, phát hiện trong phòng khách chỉ còn một mình Nhậm Ninh Viễn.

“A? Trang Duy đâu?”

“Về trước rồi.”

“Ừm…” Khúc Đồng Thu cảm thấy có rất nhiều việc anh không biết, hỏi cũng không tốt, chỉ phải nói, “Trang Duy có vẻ như được không vui.”

Nhậm Ninh Viễn mỉm cười nói: “Cậu ấy là như vậy. Áo choàng tắm treo trong tủ quần áo, lấy ra chưa?”

“A, chờ chút, lập tức xong ngay.”

Vừa giúp Nhậm Ninh Viễn chuẩn bị đồ dùng tắm rửa, vừa nhịn không được nghĩ tuy Nhậm Ninh Viễn nói thích phụ nữ, nhưng nếu như là một người đàn ông như Trang Duy, nói không chừng hai người sẽ ở cùng nhau. Rồi nhớ tới thời học sinh Sở Mạc công khai theo đuổi Trang Duy, nhất thời có chút rối bời.

Chẳng qua nhiều năm như vậy đã thành quá khứ, mặc kệ quan hệ giữa ba người kia phức tạp đến thế nào đi chăng nữa, thì chỉ có anh, một gã hầu nhỏ nhoi sẽ mãi mãi chẳng thay đổi.

Nhậm Ninh Viễn đi vào phòng tắm, Khúc Đồng Thu trong phòng khách nhìn ti vi đến ngẩn người.

Bỗng chuông điện thoại réo ầm ĩ. Rất ít khi có buổi tối bận rộn như thế, Khúc Đồng Thu cầm ống nghe, giọng con gái hoang mang rối loạn bên kia đầu dây hô to: “Ba!”

“Ừ? Sao vậy?”

“Ba, ba có thấy con để quên thứ gì ở nhà không?”

Khúc Đồng Thu thở phào một cái: “Đồ gì? Con cần gấp sao?”

“Á không, nhưng là mượn của mấy chị lớp trên… bỏ đi sẽ không tốt…”

“Ừ, là gì vậy? Ba tìm cho.”

“À thì… cũng không phải thứ quan trọng… chỉ là đĩa phim DVD mà thôi…” Khúc Kha ấp a ấp úng, “Ba, ba không tìm được thì không sao hết. Tìm được rồi cũng đừng hủy đi, cái đó là, à ừ, đĩa phát hành có hạn, nên phải giữ cẩn thận, lại dễ làm hư đầu đĩa. Ba mà tùy tiện bỏ vào coi, lỡ mà bị hư thì không được đâu…”

Khúc Đồng Thu trấn an nói: “Đừng lo mà, ba sẽ không làm hỏng đồ của con.”

Con gái lúc này mới yên lòng dặn anh: “Tên của DVD là ‘Tấm lòng cao thượng của người phụ nữ’. Ba có thấy không? Ba đừng nói là hủy rồi nha.”

“A…” Khúc Đồng Thu lúc này mới nhớ tới, “Hóa ra đó là đĩa phim của con sao. Ba mới vừa cho bạn mượn rồi”

Khúc Kha lập tức rít vào một tiếng.

“Hửm… Tiểu Kha? Không có gì chứ? Phim DVD kia tuy không phải rất nổi tiếng nhưng có vẻ cũng không khó mua. Lỡ như bị hư thì ba mua lại để con đền cho người ta, được không?”

Khúc Kha gần như hóa đá, qua nửa ngày mới run rẩy nói: “Ba… Con, con đi ngủ đây…”

“Được, ngày mai ba đi mua lại cho con.”

“Không, không cần đâu ba, chị lớp trên vừa mới nói bên trong không phải phim đó, phim ấy không có gì hay ho, thật ra là rác rưới, ba nếu thấy thì ném đi… coi như con cái gì cũng chưa nói qua…”

Khúc Đồng Thu nghe con bé rối bòng bong cúp điện thoại, cũng phần nào hiểu được. Có lẽ cô gái nhỏ đã trưởng thành, mướn phim ảnh người lớn.

Làm cha của một đứa con gái mười bốn tuổi đối với việc này tuy chịu đả kích rất lớn, nhưng cẩn thận ngẫm lại, trẻ em ngày nay đều trưởng thành sớm, hơn nữa con bé đã lớn rồi, nếu cứ tưởng rằng nó hẵng còn là con nhóc mới được mẹ sinh ra thì không khỏi khờ dại quá đi mất. Nên sớm hay muộn con bé cũng trưởng thành, chỉ là từ nay về sau cũng phải quan tâm nhiều hơn, nghĩ vậy không khỏi thở dài.

Về phần Trang Duy cũng chẳng sao, đàn ông ở tuổi này rồi, xem một hay hai đĩa phim A[] cũng là chuyện bình thường. Để Trang Duy xem cũng tốt, về sau cũng sẽ không giễu cợt chuyện anh ‘không cần’ nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio