Sau khi Chính Chính về nhà được nửa tháng, Lý Trình Tú chính thức từ chức ở công ty.
Sáng sớm, Thiệu Quần thấy anh thong dong ở nhà làm đồ ăn sáng, còn cắt bánh mì thành hình gấu nhỏ bèn nghi hoặc nói: "Anh không đi làm nữa hả?"
Lý Trình Tú cúi đầu đưa cho hắn ly sữa đậu nành nóng, "Không phải dạo trước anh nói với em anh sẽ từ chức hay sao?"
Thiệu Quần đặt cặp đựng giấy tờ xuống bàn: "Bởi vì chị em à?"
Lý Trình Tú bình tĩnh ngẩng đầu: "Không hẳn."
"Không phải anh luôn muốn mình độc lập có thể làm tốt sao? Thế tại sao chỉ vì việc Chính Chính lại dễ dàng buông xuôi vậy?"
Anh không phải không nghĩ tới, anh đột nhiên hiểu được mối họa ngầm lớn nhất giữa hai người chẳng phải là cảm tình, mà là chuyện cả hai lừa dối với toàn bộ người nhà họ Thiệu, mà vấn đề này không phải Thiệu Văn tát anh một cái hoặc anh nói lời xin lỗi có thể giải quyết được.
Khi Thiệu Văn gọi điện thoại tìm cách cứu Chính Chính, anh cũng biết rõ Thiệu Văn quả thực quan tâm đến việc huyết thống này bao nhiêu, thứ cô quan tâm không phải Chinh Chính, mà là Chính Chính đang chảy trong mình dòng máu Thiệu Quần, nếu mai sau một khi cô biết được thật ra đứa cháu mà mình vẫn luôn cưng chiều thực ra là của người khác, có lẽ là sẽ phát điên lên, khi đó Lý Trình Tu khó tưởng tượng nổi cô sẽ làm ra chuyện đáng sợ nào.
Bí mật này hiện tại không còn giấu được bao lâu nữa, Chính Chính nay đã ba tuổi, càng lúc con trai càng không giống Thiệu Quần..
Bé con kế thừa dung mạo ôn hòa của anh, lúc cười lên ánh mắt cong cong cực kỳ giống, việc anh không cùng Thiệu Quần về nhà cũng một phần vì anh sợ người nhà họ Thiệu sẽ nhìn thấy sự giống nhau này.
Lý Trình Tú tiến lại sát bên bên cạnh bàn: "Anh đã suy nghĩ kỹ rồi."
"Suy nghĩ kỹ chuyện gì?"
"Anh thấy mình ra ngoài làm việc vẫn gặp chút trở ngại về học lực, chuyện anh tự học rất nhiều công ty lớn không tiếp nhận."
Tính ra cũng không phải kỳ thị vấn đề học lực, thế nhưng yêu cầu tuyển dụng của bọn họ đều tuyển dụng hệ chính quy, có nơi còn muốn () anh liền rớt từ vòng gửi xe, chỉ là ba năm làm viêc không thể hoàn toàn bù đắp những thiếu hụt trong học lực của anh, lúc vào công ty muốn tăng chức thăng lương cũng sẽ vì nguyên nhân học lực mà bị suy xét, chỉ có Thiệu Quần và Lê Sóc mới không vì học lực của anh hạ lương xuống.
() Dự án là chọn ra trường đại học hàng đầu, còn dự án lựa ra những trường đại học mang tầm cỡ quốc tế.
"Vậy anh định làm như thế nào?"
Lý Trình Tú cắn bánh mì lấy ra quyển ghi chép: "Thi nghiên cứu!"
Mũi Thiệu Quần hơi cay, hắn còn tưởng rằng Lý Trình Tú bị chị mình tát một cái liền suy sụp, thế nhưng chú thỏ nhỏ của hắn ngay cả tai cũng không sụp xuống mà còn vạch ra một con đường khác cho chính mình.
Lý Trình Tú do dự một lúc nói, "Chỉ là hy vọng em có thể nuôi anh một năm."
Thiệu Quần nhìn anh, quả thực người này đúng là biết cách làm hắn đau lòng mà.
Hắn táo bạo nắm tay đối phương để người ngồi lên đùi mình, Lý Trình Tú vừa uống nước ép chanh, trên môi vẫn còn lưu lại chút vị chua ngọt.
Thiệu Quần hôn anh hai cái oán giận mở miệng: "Chừng nào anh mới học được cách ỷ lại vào em?"
Lý Trình Tú ngồi thẳng nghiêm túc mở miệng: "Chờ đến lúc anh có thể nuôi em và Chính Chính, anh sẽ ỷ lại vào em?"
Thiệu Quần bị cái chữ "nuôi" kia hấp dẫn, hắn đột nhiên bắt đầu thích thú việc Trình Tú gạt mình mua nhà, hắn cũng hy vọng gian nhà kia sau này sẽ có một vị trí cho hắn.
"Tại sao nhất định phải nuôi nổi hai bố con em mới có thể ỷ vào em?"
"Anh mỗi tháng kiếm được tám mươi ngàn mới gọi là ỷ lại em, còn hiện tại anh chỉ kiếm được tám ngàn chính là nhờ em nuôi."
Thiệu Quần có chút bất đắc dĩ, "Em không bận tâm những chuyện này."
"Nhưng anh quan tâm."
Thiệu Quần nhớ tới việc anh bị gia đình mình khinh thường, cho dù anh cứ trốn tránh thì cũng không giải được vấn đề, chị gái hắn là một nữ cường nhân, cô chỉ tôn kính với những người có sự nghiệp thành công, chỉ cần Lý Trình Tú một ngày không leo lên địa vị cao, thì ngày đó cô sẽ không nhìn anh thuận mắt.
"Được, anh học đi, anh học mười năm em nuôi anh mười năm."
Lý Trình Tú gấp đến lắc lư chân: "Em đừng có nói gở như vậy? Sang năm anh có thể thi đậu, em mau nhổ ra nói lại đi."
Thiệu Quần nghe theo chỉ thị Lý Trình Tú vỗ bàn: "Nhổ ra rồi được chưa?"
Lý Trình Tú nắm lấy quyển sách đỏ mặt nói: "Em buông anh ra, Chính Chính sắp ngủ dậy rồi."
"Không muốn, anh thử nói xem sau này học xong kiếm tiền được anh định nuôi em như thế nào?"
"Anh không thể mua nhà lớn cho em."
"Vậy anh định cho em ở căn như thế nào?"
"Tầm chín mươi mét, có phòng khách lớn, nhưng không có bể bơi bồn tắm, mỗi tháng sẽ cho em mua quần áo một lần."
"Sao có một lần vậy?"
"Khi nào chúng ta không còn đồ mặc thì mua mới!"
"Còn Trà Bôi thì sao?"
"Em không muốn anh cứ mãi làm quần áo cho nó."
Đây là ảo tưởng của hắn, từ lúc bên nhau hắn đã liên tục ngóng trông, giữa bọn họ sẽ bắt đầu xuất hiện sự bình đẳng cũng như giản dị như thế.
"Vậy trong đầu em còn muốn gì, em nói cho anh nghe đi."
"Trừ ba người chúng ta bình an khỏe mạnh, muốn kiếm tiền, còn muốn gì nữa."
"Chính anh đó?"
"Chính anh..." Lý Trình Tú không nói tiếp.
"Ừ, chính anh."
Lý Trình Tú ôm chặt cuốn sách luyện thi trong tay:"Anh chưa từng học đai học, anh muốn thử xem nơi đó sẽ như thế nào."
Ánh sáng lờ mờ, hiện tại là sáng sớm cuối xuân đầu hạ, trong không khí dâng lên một luồng hơi nước ấm, Thiệu Quần nhớ tới năm ngoài khi anh đăng ký thi kế toán, lúc đó anh vẫn chưa tin tưởng hắn, thành ra cứ tự mình chịu khổ ngồi trong thư phòng ngột ngạt ôn bài.
Hắn tin lúc đó trong lòng Lý Trình Tú ôm ấp rất nhiều mộng tưởng, nhưng khi đó lại vướng con cái cùng bao nhiêu khắc khoải trong lòng mà chùn chân.
Thời gian như ngưng đọng muốn trôi về quá khứ, Lý Trình Tú đã nguyện ý mở rộng lòng mình nói lên nỗi khát vọng học đại học, khoảnh khắc này như xoa dịu lấy trái tim hắn.
Trong lòng Lý Trình Tú giấu hắn chuyện gì, hắn cũng không truy hỏi, hắn chỉ cần anh từng bước một dần đi về phía mình, sau đó tự anh nói cho hắn nghe.
Thời gian hắn chứng minh mình đã ăn năn hối cải làm người mới cho Lý Trình Tú xem vẫn đang tiếp tục.
Thiệu Quần từ con sói hung bạo được Trình Tú biến thành gã thợ săn, hắn giăng một cái bẫy chờ đến khi chú thỏ nhỏ kia nhảy xuống, hắn sẽ dùng những năm tháng sau này để Lý Trình Tú chịu đi về phía mình.
Hắn tin, cuối cùng sẽ có một ngày hắn sẽ khiến Lý Trình Tú chấp nhận chạy về phía hắn.
"Em mà không chịu đi là muộn giờ làm đó."
"Vậy em đi đây, anh ở nhà ngoan ngoãn học tập đó."
Thiệu Quần đi đến cửa đổi giảy, Lý Trình Tú theo sau đứng bên cạnh tủ giày.
Thiệu Quần hỏi anh: "Lúc anh học mệt nhớ nhắn tin nói chuyện với em.."
"...." Lý Trình Tú đẩy hắn: "Đi mau đi."
"Lúc làm việc em hay thơ thẩn nhớ anh lắm, anh không định làm chút gì cho em sao?"
Lý Trình Tú định hôn Thiệu Quần rồi hối thúc hắn đi làm, thế nhưng chân vừa mới nhón lên liền nghe thấy tiếng mở cửa phòng của con trai, kéo theo đó lại là thanh âm làm nũng.
Lý Trình Tú vội đẩy Thiệu Quần đi, cánh cửa rầm một tiếng đóng lại, suýt nữa Thiệu Quần đâm sầm mũi vào cửa..