Cuộc tiểu phẫu diễn ra thành công, nhưng do Thiệu tướng quân đã cao tuổi cho nên tốc độ hồi phục cũng không nhanh như người trẻ tuổi, sau khi phẫu thuật xong bác sĩ yêu cầu đồ ăn thanh đạm, rau dưa trái cây làm chính, còn những người đến thăm ngoại trừ con cháu ra, tất cả đều được ông từ chối từ ngoài cửa.
Trong phòng bệnh chỉ có Chính Chính như một bé đậu ngọt, mỗi lần ông nội ngủ bé con cũng nằm bên cạnh ngủ theo, lúc ông truyền nước biển thì bé con nghiêng đầu nhìn, Thiệu Quần dụ dỗ con trai bịt mắt dỗ dành ông nội, thế là bé con cũng làm theo còn dùng giọng sữa ngọt lịm với ông: "Lát nữa sẽ không còn đau nữa đâu, chờ ông truyền xong con mua kẹo cho ông ăn nha."
Y tá cũng bị bé con chọc cười.
Trong lòng Thiệu tướng quân vui vẻ ấm áp, ông cũng không đẩy Chính Chính ra mà cứ để cái tay nhỏ xíu mềm mềm kia che mắt mình.
Thiệu Văn mua cho Chính Chính một chiếc ghế hình voi, có thể nằm ở trên đó chơi.
Chính Chính thường nằm úp sấp trên ghế ngủ quên mất.
Thiệu tướng quân nhìn cháu trai mình, mỗi khi thấy bộ dạng ngủ đến vãi nước bọt của bé con, liền nghĩ thầm thì ra trẻ con đáng yêu như thế, song cũng không nhịn được nhớ tới mấy đứa con Thiệu Văn Thiệu Nặc Thiệu Vũ Thiệu Quần nhà mình, khi còn bé không lẽ chúng cũng đáng yêu như vậy sao?
Nếu như khi đó ông dành nhiều thời gian hơn một chút cho mấy đứa con của mình, thì bọn họ sẽ không sợ ông như vậy.
Vào trưa thứ bảy, Thiệu Văn mua canh bổ đến thăm ba mình, khi đến vừa đúng lúc gặp được Lý Trình Tú đến đưa cơm.
Lý Trình Tú vừa xách hộp giữ nhiệt vừa lẩm bẩm gì đó, trên mặt có một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc thoạt nhìn hơi dài dường như lâu rồi chưa đi cắt đã che phủ mắt, cơn gió hành lang vừa thổi qua, thổi bay mái tóc lộ ra vầng trán.
Thiệu Văn cảm thấy khó tin nổi, rõ ràng đối phương ngoài ba mươi, thế nhưng nhìn cứ như sinh viên mới vào đại học, có lẽ là do người hơi gầy, cũng có thể do phong cách thời trang đơn giản, bình thường chỉ mặc duy nhất một hai màu, mà tính cách cũng tốt đến mức làm cô cũng hoài nghi?
Từ khi Thiệu Quần nói sẽ ở bên cạnh Lý Trình Tú, thì cô càng không hiểu con người này, nếu như chuyện kia xảy ra với cô, cho dù cô lột da rút xương hay băm cho chó ăn cũng chưa thỏa cơn hận.
Thiệu Văn nghiêng người đứng ở trong hành lang, đột nhiên bắt đầu tránh né Lý Trình Tú đang bước tới.
Lý Trình Tú mang theo hộp giữ nhiệt, mặc dù đang đang học thuộc lòng, nhưng kinh nghiệm làm đầu bếp nhiều năm khiến cho anh mẫn cảm với mùi vị, nơi đây là tầng cao nhất của bệnh viện tư nhân vốn không có bao nhiêu người, mà giờ đây ngoại trừ mùi nước khử trùng, anh còn nhận ra được một mùi hương quen thuộc.
Anh tò mò quay đầu lại cẩn thận nhìn về hướng có mùi hương kia.
Khi hai người chạm mắt nhìn nhau, bộ dạng Lý Trình Tú nhìn vô cùng ngây thơ đáng yêu: "Thiệu tổng, chị lạc đường không tìm được phòng bệnh sao? Chị thấy trước cửa có ai đang canh giữ chính là phòng bệnh của Thiệu tướng quân."
Còn hết sức có tâm giải thích cho Thiệu Văn.
Thiệu Văn cảm giác mình đầu óc như có vấn đề, cô trốn đi làm gì!
Bèn chỉ biết xấu hổ nói: "Tôi biết!" Giọng điệu cực kỳ hung.
Lý Trình Tú không mấy quan tâm lắm, anh cũng rõ tính cách chị em nhà họ Thiệu, Thiệu Vũ dịu dàng, Thiệu Nặc thì hoạt bát, còn Thiệu Văn và Thiệu Quần nóng nảy như thùng xăng vậy, kích một cái liền nổi, cho dù bản thân không châm lửa nhưng đụng mấy lần cũng có thể khiến bọn họ phát hỏa, thế nhưng cơn phát hỏa kia tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ cần lơ đi không quan tâm chính là biện pháp tốt nhất.
Cửa phòng bệnh có ghế tựa dài, Lý Trình Tú gọi Thiệu Văn đến, nhìn thấy trên túi cô ghi hai chữ "canh gà".
"Bác sĩ nói bây giờ vẫn chưa thể cho ăn đồ dầu mỡ, đồ dầu mỡ sẽ kích thích tới đường mật, phải dưỡng bệnh thêm mười ngày mới có thể ăn thứ đồ này, cho nên cái này cho chị."
Lý Trình Tú đưa hộp giữ nhiệt cho Thiệu Văn, sau đó cúi đầu mở những thứ Thiệu Văn mua, rồi chọn mấy món Thiệu tướng quân có thể ăn.
Thiệu Văn đứng trên đôi giày cao gót, lúng túng nói tiếng cảm ơn: "Chọn không được thì vứt đi."
Lý Trình Tú đột nhiên ngẩng đầu, đột nhiên hiểu ra vì sao Thiệu Quân có tính lãng phí rồi: "Vứt đi làm gì? Cái này có thể ăn mà, chỉ cần mang về nhà hâm nóng là được."
Lý Trình Tú liếc mắt thấy hóa đơn, chỉ có vài món ăn mà tổng hơn tệ, canh gà hơn tám trăm tệ, trong lòng thầm suy nghĩ chẳng lẽ bọn họ đều lừa gạt những người như Thiệu Văn và Thiệu Quần, dù sao trong canh cũng không có nguyên liệu quý báu gì, ở trong cửa hàng bán đắt còn có thể hưởng thụ khung cảnh và phục vụ, đóng gói mang về cũng đắt như vậy.
"Lần sau chị đừng mua mấy món này nữa, mai mốt tôi nấu chị mang vào là được, dù sao mỗi ngày tôi đều phải về nhà." Lý Trình Tú trả túi lại cho cô.
"Thứ tư tuần sau Nhân Nhân có buổi biểu diễn cậu có đi không?"
"Được, vậy tối thứ tư tôi đến trường của bé".
Đề tài nói chuyện của cả hai đến đây là kết thúc, bọn họ từ trước đến giờ không có nhiều chuyện để nói với nhau, hiện tại Thiệu Văn tiến vào phòng bệnh thăm ba mình, còn Lý Trình Tú xuống dưới lầu phòng uống cà phê đọc sách.
Hơn ba giờ chiều, Thiệu Văn mới rời đi, cô nhìn thây Lý Trình Tú ngồi trước cửa sổ ở dưới căn tin, chợt nhớ tới ngày hôm trước Thiệu Quần oán giận bản tính tiết kiệm của Lý Trình Tú với mình, nói rằng đối phương không chịu xài tiền bậy bạ, muốn mua gì cho anh ấy cũng phải ép mới chịu lấy.
Thiệu Văn quan sát một lúc liền hiểu ra, đoán chừng Lý Trình Tú tiếc tiền này nhất định là bán thẻ phòng của Thiệu Quần đi.
Thiệu Văn cũng không đến lật tẩy, mà chỉ chụp tấm hình gửi cho Thiệu Quần.
Thiệu Quần hôm nay không tăng ca, vừa làm xong vọt vào xe bay tới, khi vào lại làm thêm một thẻ phòng nữa, sau đó xách Lý Trình Tú như xách gà con về phòng riêng.
Lý Trình Tú đang học thuộc lòng sá, đột nhiên ngửi được mùi hương của Thiệu Quân cần ổ cũng căng lên, vội vàng cầm lấy sách và bút trên bàn.
Thiệu Quần một tay nắm tay anh một tay thu dọn tập sách, mới vừa nhấc chân liền nghe Lý Trình Tú thêm dầu vào lửa nhắc nhở, "Cà phê cà phê! tệ một ly lận!"
Thiệu Quần ném cặp sách cho anh, sau đó giúp anh cầm ly cà phê còn phân nửa đi vào phòng.
Khi vào phòng xong, Thiệu Quần ép Lý Trình Tú kề sát góc tường tức giận, "Thẻ phòng anh đâu!"
Lý Trình Tú bán cho người khác, căn phòng này không cho hủy, tệ một ngày, một tháng là tệ.
Lý Trình Tú bán cho người khác với giá tệ, anh qua mắt Thiệu Quần bằng cách mỗi sáng đều sẽ hôn nhẹ hắn dỗ ngọt, đến chiều khi Thiệu Quần tan làm anh sẽ ra sớm đón người, khiến Thiệu Quần đắc ý luôn miệng mừng thầm bà xã đối xử với hắn quá tốt!
"Không phải em tăng ca sao? Sao hôm nay về sớm như vậy?"
"Em không tan làm sớm sao có thể bắt được anh!"
"Anh học ở ngoài có không khí hơn?"
"Có cái bầu không khí gì chứ?"
"Tất cả mọi người cố gắng như vậy, anh cũng muốn chăm chỉ, hơn nữa anh còn gặp được cựu sinh viên người ta còn trao đổi tư liệu kinh nghiệm với anh?"
"Nam hay nữ?"
"Em bắt trọng điểm được không?"
Thiệu Quần đè anh vào tường hôn, sau đó vuốt ve xuống phần bắp đùi rồi mò lên eo nắn bóp, hắn hôn rất hung bạo, chỉ trong chốc lát Lý Trình Tú đã bắt đầu rã rời, không còn sức đâu đẩy người này ra.
"Nhìn xem có camera hay không." Thiệu Quần xoa mông anh.
Đầu óc Lý Trình Tú trờ nên trống rổng, anh sợ sệt nhìn quanh bốn góc phòng: "Không có."
Nói xong mới phản ứng ra, nhanh chóng đập lưng của hắn, "Không được! Dù không có cũng không được!"
Thiệu Quần nâng cao anh lên để anh có thể nhìn xuống chính mình: "Chúng ta làm một cuộc giao dịch được không?"
"Giao dịch gì?"
"Lần sau nếu anh còn gạt em, anh gạt chỗ nào em liền đè anh ra chỗ đó làm!"
"Em không biết xấu hổ gì hết!"
"Anh có cho em mặt mũi sao?" Thiệu Quần kéo kéo quần anh.
Lý Trình Tú ngờ ngợ có thể nghe thấy thanh âm bước đi ngoài cửa của mọi người cho nên run run khóa trái lại, Thiệu Quần cắn lên xương quai xanh của anh bật cười.
Năm giờ chiều, quần áo Lý Trình Tú ướt đẫm, anh quỳ trên đùi Thiệu Quần chôn cặp mắt đỏ au vào bả vai hắn.
Thiệu Quần ôm anh gọi điện thoại, bảo trợ lý mua quần áo mới đưa đến.
Thiệu Quần liếm môi đưa thẻ cho Lý Trình Tú sau đó dịu dàng hôn nhẹ lên một cái lên đôi môi sưng đỏ kia: "Cho anh, ngày mai đem bán thử xem."
Lý Trình Tú phẫn hận cắn một cái lên vai đối phương, đúng là đồ hư hỏng mà!.