“Nhân sinh tựa như… một bầu sương, ai người… thanh tỉnh lại tự sầu. Sống một ngày, rượu một vò, uống cho… uống cho trời đất cũng mịt mờ… ha ha ha…cũng… mịt… mờ…”
§
Ba tiểu đồng dìu Lý Mộ Tinh rời khỏi Phương Tụy hiên. Trời lúc này đã sẫm tối, các phòng đều lên đèn, tiếng dâm loạn phóng đãng vang lên từng hồi làm ba tiểu đồng nghe mà mặt mày đỏ ửng cả. Bọn chúng thấy bộ dạng cao to của Lý Mộ Tinh thì nhịn hết nổi rờ rẫm mấy cái.
“Đúng là cường tráng thật đó. Đại gia khôi ngô như vậy sao Thượng Kỳ tướng công lại bảo chúng ta dẫn vào hậu viện cho lão đầu nhi kia chứ?”
Tiểu đồng gọi là Dung nhi vẩu môi: “Ai biết hắn đã đắc tội gì với Thượng Kỳ tướng công rồi mới khiến Thượng Kỳ tướng công nghĩ ra cách này hành hạ hắn.”
Ba tiểu đồng chụm đầu xầm xì với nhau, mang người vào hậu viện rồi thì thở hào thở hển. Chẳng qua chỉ là ba tiểu đồng mười một mười hai tuổi thì làm sao có sức bằng người lớn được. Đến hậu viện rồi cả bọn đẩy cửa vào một gian phòng cũ kỹ, ném người lên giường rồi đi khỏi.
Ba tiểu đồng ra cửa được vài bước đã chạm mặt một người cũng đi tới. Ánh trăng lu mờ trong khi đèn đuốc ở hậu viện rất ít, trong màn đêm u tối không nhìn rõ được diện mạo người đối diện, chỉ lờ mờ thấy dáng người kia xiểng niểng ngã nhào bất cứ lúc nào. Không khí sực nức một mùi hương nồng nặc, hương thơm xông đầu óc tới độ mơ màng lại phảng phất thanh âm nửa ngâm nửa xướng quấn quyện cùng bay đến.
“Nhân sinh tựa như… một bầu sương, ai người… thanh tỉnh lại tự sầu. Sống một ngày, rượu một vò, uống cho… uống cho trời đất cũng mịt mờ… ha ha ha…cũng… mịt… mờ…”
Tiếng nói thật sự rất êm tai, trong nốt trầm thấp tỏa ra lực từ tính, chỉ có mỗi điệu hát là lệch nhịp. Ba tiểu đồng nghe vậy bụm miệng cười khúc khích không thôi. Khi người kia đến gần, mùi rượu xen lẫn mùi hương đậm đặc phả tới làm một trong mấy tiểu đồng khó chịu che mũi: “Thượng Hương lão đầu nhi, ngươi không biết hát thì đừng có hát. Bộ không sợ người khác cười chết sao chứ?”
“Ô? Đây không phải là Nhạc ca nhi của Phương Tụy hiên sao? Còn có Dung ca nhi và Thanh ca nhi nữa, coi ngọn gió nào thổi ba vị tiểu ca nhi đến chỗ mục nát này của ta vậy?”
Nhích gần mới nhìn rõ diện mạo người kia. Dù trong đêm tối thấy không rõ lắm nhưng cũng nhìn ra khuôn mặt kia không phải là lão đầu nhi như tiểu đồng đã kêu. Hắn đang chếnh choáng say, tay cầm bầu rượu, trông dáng dấp thế nào cũng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi là cùng. Đôi mắt đan phượng uốn cong cực kỳ mê hồn giờ đây phủ men say, ánh mắt xinh đẹp tựa tơ lay động phất qua ba tên tiểu đồng, phô bày nét quyến rũ hồn phách đến cảnh giới cao nhất. Tim ba tiểu đồng đập thình thịch còn hơn hươu phóng, mặt mày ửng đỏ lên hết, chúng ngây ngất đứng đó mặc bàn tay kia tùy tiện vân vê. Cả bọn chỉ thấy nửa thân mềm nhũn ra, vừa thoải mái vừa tê tái muốn rên lên.
Vẫn là Dung nhi tính tình mạnh mẽ hơn lúng túng đẩy người kia ra. Thật ra bọn chúng nhỏ người yếu sức không đẩy nổi mới phải, nhưng do người nọ ngà ngật sẵn rồi nên chỉ mới xô nhẹ người ấy đã loạng choạng suýt nữa ngã sóng xoài.
Dung nhi vội kéo hai tiểu đồng kia chạy xa vài bước mới nói: “Thượng Hương lão đầu nhi, ngươi đừng hòng giở thủ đoạn với chúng ta, dù sao bọn ta cũng là người của Thượng Kỳ tướng công đó. Ngươi mau tranh thủ về phòng hầu hạ đi, Thượng Kỳ tướng công của bọn ta có lòng tốt mới cố ý nhường vị kim chủ này cho ngươi, người kia đã uống say nên không để ý khuôn mặt già nua của ngươi đâu. Liệu hồn mà phục vụ cho tốt, có ngân lượng rồi ngàn lần nhớ kỹ trả tiền hậu đãi cho Thượng Kỳ tướng công đó.”
Nói xong ba tiểu đồng lập tức bốc khói mất tăm, không dám ở gần Thượng Hương lão đầu nhi chút nào nữa. Trong nam quán ai cũng biết, người thuần thục thủ đoạn khơi tình nhất không phải là tam đại hồng bài mà chính là Thượng Hương lão đầu nhi của hậu viện. Ngay cả Thượng Kỳ tướng công cũng do một tay lão đầu nhi bồi dưỡng mà thành, bất quá Thượng Kỳ tướng công chỉ học được tám phần thủ đoạn của lão thôi. Nếu để Thượng Hương lão đầu nhi bám dính trên người thì đêm nay ba đứa bọn chúng khỏi nghĩ tới chuyện dứt ra.
Các tiểu quan trong nam quán đến hai mươi lăm tuổi thì đã tới bậc cửa rồi, một khi qua hai mươi lăm thì tựa như hoa nở bung xòe, lão hóa rất nhanh, lúc đó sẽ không còn khách nào ưng lòng chiếu cố nữa. Tiểu quan không vắt được ngân lượng cho bảo đầu đương nhiên không lưu lại được, một số người trong quán đã biến mất, không ai biết họ đã đi đâu. Chỉ có Thượng Hương là ngoại lệ. Thủ đoạn của hắn khơi tình được cả kẻ thù, chỉ dựa vào cái thân sót lại mà trở thành sư phó huấn luyện trong nam quán. Mấy tên tiểu đồng chưa chính thức có tên trong sách điểm danh đều thích gọi hắn là lão đầu nhi, nhưng đám tiểu quan kia ngoài mặt còn phải kính nể gọi hắn một tiếng Thượng Hương sư phó nữa là.
“Nuôi con sói con kia lớn rồi thì bỏ mẹ nó như vậy, rõ là thứ vong ân phụ nghĩa mà, có chút tiền thưởng cũng tị nạnh với sư phó ta nữa…”
Thượng Hương hô với theo bóng ba tiểu đồng đang cao chạy xa bay kia. Đợi tụi nó lặn mất tăm hắn chợt cười phá lên, ngẩng đầu dốc một ngụm rượu lớn lầm bầm: “Thứ kim chủ Thượng Kỳ chê đem cho ta, ha ha, đã bảo hôm nay ra cửa sao lại thấy chim khách kêu, quả nhiên có chuyện tốt tới thật…”
Hắn cất giọng khi nãy ngâm nga tiếp: “Nhân sinh tựa như… một bầu sương, ai người… thanh tỉnh lại tự sầu. Sống một ngày, rượu một vò…”
Thượng Hương vừa hát vừa xiêu vẹo đi vào phòng, thắp đèn trên bàn căn phòng liền sáng hẳn. Mắt thấy trên bàn có dĩa đậu phộng, hắn quay đầu ngó người nam tử bất động trên giường lại nhìn sang dĩa đậu phộng, hiển nhiên dĩa đậu phộng có sức hút hơn. Thế là với tay nhẩm đếm đậu phộng, vừa đúng mười tám hạt, vậy cũng đủ rồi. Đặt mông ngồi lên ghế, cứ một hạt đậu Thượng Hương lại nhấp một ngụm rượu, nhai từng hạt nuốt từ tốn không nhiễu giọt nào như thể thứ hắn uống là quỳnh tương ngọc lộ còn đồ ăn là nhân sâm tiên quả vậy, vừa uống vừa hát liên miên cũng mấy câu đó.
Ăn uống xong xuôi cũng nửa canh giờ. Mùa thu đêm trường hàn khí rất nặng nhưng trán Thượng Hương lại bức mồ hôi rượu, vết phấn trên mặt cũng lấm lem. Hóa ra hắn đánh một lớp phấn cực dày trên mặt, khi nãy nhìn không ra mà giờ mồn một dưới ánh đèn, song đôi mắt đan phượng kia lại tỏa sóng uyển chuyển mê hoặc, dập dìu sắc thái đoạt hồn nhiếp phách.
Thượng Hương ngoái nhìn nam nhân kia lần nữa, vẫn là tư thế nằm ngây ra đó, lâu vậy cũng không động đậy chút nào.
“Uống rượu say sao?”
Thượng Hương nghiêng đầu khẽ cười, đi sang soi mói khuôn mặt người nam tử kia, kềm không được đánh lưỡi một cái: “Đại gia khôi ngô anh tuấn lắm, sao Thượng Kỳ lại cam lòng đem ngươi cho ta được. Nhất định là ngươi đã đắc tội con sói con lòng dạ hẹp hòi kia rồi nên nó cố tình giày vò ngươi đây.”
Ngẫm nghĩ một hồi hắn áp sát miệng nam nhân kia ngửi thử, hơi rượu nóng rát làm gương mặt hắn dãn ra biểu tình quả đúng như rằng. Đây là “Tam bộ đảo” đặc chế của quán, dù là nam tử hảo tửu lượng cách mấy cũng chịu không nổi một chung, cầm chắc ngã quỵ.
Tiếp theo, hắn thò tay lục túi áo người nam tử mò ra hơn mười lượng bạc bèn không khách khí lấy luôn coi như tiền qua đêm. Lại lần mò tiếp thì lòi ra mười tờ ngân phiếu một trăm lượng, cái này lấy không được, số tiền lớn quá mắc công chuốc họa thôi. Tiếp tục lần mò nữa lại moi được một tờ giấy, mở nó ra xem, nhất thời Thượng Hương cười híp mắt, gấp tờ giấy bỏ vào người. Hắn đứng dậy đi thẳng tới chiếc tủ cạnh giường lấy ra một chiếc bình nhỏ, mở nắp hơ mũi người kia rồi thâu bình lại. Chẳng bao lâu đã thấy nam tử nọ hơi rên rỉ, thân người cũng bắt đầu cục cựa.
Nhưng Thượng Hương lại lấy làm lạ: “Không ngờ người đâu lại mẫn cảm vậy, đáng tiếc…” Nếu còn trẻ chút, ráng dạy dỗ một phen có lẽ có tài làm hồng bài rồi. Hắn nào biết Lý Mộ Tinh vì chuyện làm ăn của thương hào phải chạy ngược về xuôi nên vẫn chưa lo chuyện thành gia lập thất. Bình thường vì chuyện buôn bán nên y phải lui tới kỹ viện nhưng cùng lắm là mua vui cho có lệ, y không hề lưu lại lâu vì sợ mê muội sắc đẹp sẽ bỏ bê chuyện làm ăn. Ngày thường dù có dục vọng đi nữa y cũng kềm nén xuống, khi thực sự không chịu nổi nữa mới tới kỹ viện. Thân thể vì vậy tự nhiên rất dễ ngấm thuốc.
Tuy nói “Tam bộ đảo” chỉ khiến người bất tỉnh mà thôi, ngặt là thuốc giải Thượng Hương dùng lại có thấm chút dược thôi tình. Đối với người quen trăng gió mà nói gần như không có tác dụng gì nhưng hiển nhiên Lý Mộ Tinh không cách nào kháng cự được. Nhìn xem, dược tính của “Tam bộ đảo” còn chưa giải thì tác dụng của thôi tình đã phát tán trước rồi.
Mồ hôi trên trán Thượng Hương mỗi lúc mỗi túa ra nhiều hơn, lớp phấn trên mặt đã bệt lại, hắn khẽ cắn môi bất mãn: “Được rồi, hôm nay coi như hời cho ngươi rồi.” Nói xong hắn đưa tay cởi y phục của Lý Mộ Tinh, nắm chỗ trên dưới kia thuần thục nắn bóp, không bao lâu tay đã thấm ướt chất dính.
Ngay lúc bắn tinh cũng là lúc “Tam bộ đảo” trong người Lý Mộ Tinh giải hết, y cảm thấy toàn thân kiệt quệ khô khốc, lơ mơ mở mắt ra, trong thoáng chốc không biết đông tây nam bắc sáng tối là gì. Nghiêng đầu sang thì đối diện ngay với đôi mắt đan phượng chứa đầy ý cười cợt, trong ánh mắt sương dập dờn tia hớp hồn đoạt phách, Lý Mộ Tinh thấy đầu óc lâng lâng như ba hồn bảy vía đã bị hút mất, trong đầu một mảng trống rỗng.
Thượng Hương nhìn bộ dáng ngây dại thường tình của y thì vô thức sờ soạng khuôn mặt mình, cảm thấy cơn buồn cười dâng lên. Hắn cố ý tạo nét mặt tươi cười cúi sát tai Lý Mộ Tinh: “Đông gia tỉnh rượu rồi có thấy dễ chịu không?”
Giọng trầm của Thượng Hương đượm chất từ tính, không giả tạo eo éo như mấy tiểu quan khác, chẳng những dễ lọt tai mà còn toát ra chất mê hoặc say đắm, có điều hương phấn nồng nặc hòa với mùi rượu lại khiến người ta khó chịu hết sức. Lý Mộ Tinh chính là bị cái mùi này xông tới tỉnh táo cả người. Sau cơn mơ hồ y nhận ra khuôn mặt bệt son phấn đang áp sát mặt mình, hơi thở từ đôi môi kia phả mạnh vào dáy tai nhột nhạt. Trong vô thức Lý Mộ Tinh đẩy gương mặt đó ra, bật dậy hỏi: “Đây là chỗ nào? Ngươi là ai?”
Thượng Hương lui ra sau vài bước thì đụng phải cái giá gác chậu, hắn đứng vững rồi xoay người rửa tay nhưng đôi mắt hớp hồn kia không hề rời khỏi Lý Mộ Tinh. Hắn cố tình uốn giọng lả lướt: “Sao đông gia không nhớ gì hết vậy? Ngài uống say rồi ôm nô gia cứng ngắc không buông hà, một mực bắt nô gia không được dừng lại. Ngài xem mồ hôi nô gia túa ra như tắm nè, cả trang điểm cũng nhòe luôn rồi.” Nói xong hắn tha bàn tay ướt mẹp lên mặt như thể quẹt đi mớ phấn trên mặt.
“Nói nhảm, làm gì có chuyện như vậy— A!”
Lý Mộ Tinh nhìn dáng vẻ đùa cợt của hắn, chẳng những không rửa sạch lớp tẩy trang mà còn trây cho mặt nhầy nhợp thêm, quả thật khó coi hơn tên hề trong tuồng nữa. Gương mặt y lập tức xanh xám, định mở miệng phản bác thì nhận ra quần áo trên người mình đã bị cởi banh, còn có chất dịch trắng đục dính trên quần và giường. Lướt mắt nhìn đã biết phát sinh chuyện gì rồi, nhất thời gương mặt y đen sậm một mảnh, mở miệng ra lại không biết nói gì. Y luống cuống chỉnh áo quần chỉnh tề nhưng càng gấp thì càng loạn, cột dây lưng mãi cũng không được.
Thượng Hương đứng một bên vừa cười quyến rũ vừa vươn tay ra: “Thân thể của đông gia quý báu, chuyện y phục mũ mão vẫn là nô gia thành thạo hơn. Dù nô gia có thắt đai lưng cho đông gia đi nữa cũng đáng công mười lượng đông gia thưởng cho nô gia mà.”
“Không cần.” Lý Mộ Tinh xua Thượng Hương dang ra đoạn xốc quần chạy ra ngoài, bộ dáng hấp tấp kia đúng là trốn chạy trối chết mà.
Thượng Hương đi ra cửa ẻo lả gọi với theo: “Đông gia đi thong thả, lần sau nhớ đến nữa nha! Nô gia sẽ chờ ngài tới thiên trường địa cửu thì thôi.” Đợi Lý Mộ Tinh tháo chạy khuất bóng rồi hắn mới ôm bụng cười ngặt nghẽo trên ghế.
Lý Mộ Tinh hớt hải cắm đầu chạy một mạch mấy lần đã mém cộp đầu vào thân cây, tới khi xa tít rồi mới hoàn hồn. Y cột dây lưng đàng hoàng xong thì xoa thái dương mấy chập, thở dài một hơi. Đêm nay y làm sao vậy chứ? Uống rượu rồi thành ra thằng hề như vậy, lần sau không thể như thế nữa. Say rượu sẽ hỏng việc, còn không biết học khôn cẩn thận hơn sao? Phút chốc y nhớ đến phản ứng ban nãy của mình, thực tình bấn loạn quá thể đi. Tính trầm ổn lúc trước không biết đi đâu mất, vô duyên vô cớ để tên kỹ nam kia cười cho một trận.
Nghĩ đến đây, tâm trí Lý Mộ Tinh không hẹn lại hiện ra đôi mắt đan phượng mỹ miều kia. Nhãn thần dập dìu hớp hồn vậy lại ở trên gương mặt nhầy nhụa phấn dung tục của tên kỹ nam kia đúng là hủy hoại của trời, thật đáng tiếc mà. Đáng lẽ ánh mắt như thế phải xứng trên con người tuyệt phàm thoát tục của Thượng Kỳ tướng công mới không uổng nét phong nhã tài hoa đó. Suy ngẫm thế nào y lại ngẩn cả hồn ra đến khi gió lạnh quất vào gáy mới rùng mình sực tỉnh, ấn mạnh thái dương một cái. Lý Mộ Tinh, ngươi sao vậy hả? Mấy năm nay ra vào chốn hoang đàng, mỹ nhân nào mà chẳng thấy qua, hôm nay lại để một ánh mắt làm mê đắm sao chứ?
Đợi tâm trạng bình ổn rồi Lý Mộ Tinh mới đi mò mẫm đường trong đêm mù mịt. Đi chưa được hai bước y theo thói quen thò tay vào vạt áo. Mấy thỏi bạc vụn quả nhiên đã mất, lần mò nữa thì mấy tờ ngân phiếu vẫn còn đây. Cũng được, tên kỹ nam xấu xí kia tuy dung tục nhưng cũng còn không tham lam. Lần mò tiếp vào nội y lại không thấy gì làm Lý Mộ Tinh biến sắc tức thì, tờ khế ước ký kết với Ninh lão bản mất rồi. Không chút chần chừ, y quay phắt lại tìm tên kỹ nam kia. Cái gì cũng có thể mất nhưng tờ khế ước kia ngàn vạn lần không thể đánh mất được.
Tuy bảo hậu viện này đìu hiu lạnh lẽo nhưng cũng không nhỏ chút nào. Khi nãy Lý Mộ Tinh bấn loạn thần hồn nên đi tứ tung không biết mình tới chỗ nào nữa, giờ muốn quay về cũng không biết đâu mà lần. Trời âm u mịt mùng càng không phân biệt được đâu là đâu, quẹo trái rẽ phải một hồi vất vả lắm mới thấy ánh đèn xa xa. Có đèn thì ắt có người, trong lòng Lý Mộ Tinh khấp khởi bước nhanh tới, đưa tay gõ mấy tiếng, ai dè cửa chưa khóa chặt, một cú gõ nhẹ đã hé toang cửa. Lý Mộ Tinh lui về sau một bước, đang thấy có chút thất lễ thì phát hiện một người bị cột vào giường, thân hình đang gượng gạo giãy giụa trông rất thống khổ.
Lý Mộ Tinh lui tới chốn hoang đàng đã nhiều năm, tuy nói giữ mình thanh sạch, chỉ bàn chuyện làm ăn chứ không dính chuyện trăng gió nhưng mấy chuyện hoan lạc này y cũng có biết đến. Người người đều khinh bỉ hạng kỹ xướng là bần hèn nhưng trên đời có mấy ai cam chịu làm kỹ đây?
Nếu là tự nguyện bán mình thì còn đỡ một chút, còn như bị gán nợ, bị lừa gạt hay bị dính tới tội sung làm kỹ quan, vân vân và vân vân, phần lớn đều là không tình nguyện. Một khi bước vào kỹ viện rồi thì số phận do vận mệnh định đoạt nào phải do người muốn. Vẫn không thiếu người phải ngậm đắng nuốt cay, từ đây lưu lạc phong trần, đến chết cũng không lưu được nét trong sạch. Còn như người với ý chí kiên định, quyết không hết lần này tới lần khác bán mình thì sẽ bị đánh tới chết, kết cuộc một chỗ chôn thây cũng không có.
Tóm lại đều là những người mệnh khổ, thân bất do kỷ cả thôi.
Lý Mộ Tinh thở dài một hơi, y không muốn can hệ đến chuyện này nhưng hiện giờ chỉ có người này là có thể hỏi đường được, trong lòng lại rất nóng ruột lấy tờ khế ước nên cũng không màng tới kiêng kỵ, y đẩy cửa bước vào.
Người trong phòng nghe tiếng đẩy cửa thì ngưng giãy giụa ngay, ngẩng đầu lên căm phẫn nhìn Lý Mộ Tinh. Đôi mắt thon dài chứa tia lửa làm Lý Mộ Tinh thấy như bị thiêu đốt.
Quả là một nam tử can trường mãnh liệt. Lý Mộ Tinh có chút chùn lòng, cẩn thận đánh giá người kia, ngũ quan bình thường không có gì lạ, y phục đỏ chói trên người xốc xếch. Giao mắt với ánh nhìn thon dài rực cháy kia làm dục hỏa trong người ứa ra, thật sự là túa ánh hào quang kinh diễm. Chắc vì phòng hờ người kia cắn lưỡi nên miệng y đã bị một miếng vải bịt lại, tay chân đều bị trói vào giường lộ ra nước da trắng nõn dưới vạt áo, dễ thấy đã lâu chưa ra ngoài nắng.
Bị ánh mắt như vậy ngó trừng trừng khiến Lý Mộ Tinh không tài nào mở miệng, y bất giác tiến lên tháo dây thừng.
Tia lửa trong mắt người nam tử vụt tắt nhường chỗ cho nét kinh ngạc. Tay chân vừa được cởi trói, hồng y nam tử đã với tay gỡ sợi dây nơi miệng rồi rướn về sau rút một cây ngọc thế màu trắng ra. Có lẽ động tác hơi nhanh làm y rên lên một tiếng, quăng vật kia xuống đất thì chỉnh trang lại áo quần. Y liếc nhìn Lý Mộ Tinh một cái, không nói tiếng nào lảo đảo ra khỏi phòng.
Tới khi người đi mất hút rồi Lý Mộ Tinh mới hoàn hồn. Nãy giờ quên cả việc hỏi đường, bực dọc dĩ nhiên là khỏi nói rồi có điều y cũng có chút lo lắng cho hồng y nam tử kia. Huống hồ tình cảnh này đúng là nhất nhập hầu môn thâm tự hải mà, kỹ viện đâu có ngoại lệ gì, vào dễ mà ra khó. Chỉ sợ… chỉ sợ là… ngọn lửa hừng hực kia cuối cùng cũng sẽ bị nước đục dập tắt thôi.
Lúc này y nhấn nhá một hồi lại không muốn hỏi nữa, hỏi đường đi ấy mà muốn tự mình đi kiếm.
Ra khỏi phòng, y lại lần mò tiếp trong đêm. Lý Mộ Tinh bị mất khế ước, cái y lo lắng không phải vấn đề tổn thất ngân lượng mà chính là mất khế ước đồng nghĩa với việc phải ký kết lại với Ninh lão bản. Có lẽ không thất thoát ngân lượng nhưng tổn thất danh dự thì thật sự gánh không nổi. Người lấy thành làm vốn, thương cậy tín mà nên, thế mạnh của Bảo Lai thương hào danh tiếng một vùng Điền Tây chính là hai chữ thành tín này. Thân là thương nhân mà khắc trước vừa ký khế ước khắc sau lại đánh mất, dù nói gì đi nữa cũng tạo sự e dè. Một lần thất tín có thể là do rủi ro, nhưng mọi chuyện hễ có lần đầu ắt sẽ có lần hai, rồi lần ba, cứ kéo dài vậy sẽ không ai còn tín nhiệm nữa. Trong quãng thời gian mười năm dựng nghiệp y chưa từng thất tín với bất cứ thương nhân nào. Đây là nguyên tắc giá nào cũng không thể hủy bỏ.
Trong lúc Lý Mộ Tinh đang sốt vó tìm kiếm thì bất chợt ngửi được một mùi hương phảng phất trong gió. Ban đầu y không để tâm là do trong nam quán khắp nơi đều xông hương, có mùi hương cũng không có gì lạ. Thế nhưng đi chưa được hai bước y cảm nhận mùi hương này hoàn toàn không giống mùi trầm hương, hơn nữa hình như mới ngửi qua hương thơm này ở đâu rồi. Đúng rồi, ban nãy khi giúp hồng y nam tử kia cởi trói đã ngửi qua mùi hương giông giống vậy từ bộ y phục kia, không lẽ là gần chỗ nam nhân vận áo đỏ kia sao?
Lý Mộ Tinh bèn lần theo mùi hương đó, hương thơm trở nên thoang thoảng lúc có lúc không, theo bước chân mỗi lúc mỗi nồng đượm. Y lo chăm chú tìm người nên cũng không để ý gì, quẹo qua một góc tường mới thấy ánh đèn từ gian phòng đằng xa đập vào mắt. Giật nảy mình mới định thần nhận ra đó là gian phòng y đang tìm kiếm nãy giờ.
“Oan gia nào ngoài kia vậy hả?”
Một giọng nói ẻo lả làm người ta rùng mình truyền tới, tiếp theo cửa phòng mở ra. Lý Mộ Tinh không tự chủ được lùi một bước, thấy tên kỹ nam dung tục kia bổ nhào ra, y tránh không kịp nên bị tên kỹ nam ôm chặt lấy.
“Đông gia à, nô gia biết ngài nhất định không nỡ bỏ đi đâu, nô gia đợi ngài lâu lắm rồi. Mau tới đây, chúng ta hãy vào phòng để nô gia hầu hạ ngài tận tình lần nữa nha.”
Lý Mộ Tinh nổi da gà toàn thân, mùi hương nồng nặc từ người tên kỹ nam này làm y choáng váng đầu óc. Dùng sức đẩy hắn ra, y hít một hơi sâu vào mới nhận ra mùi hương ngửi được nãy giờ là xuất phát từ tên kỹ nam này. Chắc lúc hắn đi ngang thì mùi hương vương lại trong không khí, một lúc sau mới phai đi. Mặc kệ có nói gì, rốt cuộc y cũng tìm được rồi.
“Đông gia…”
Tên kỹ nam vừa đãi giọng thườn thượt vừa muốn bổ phốc tới nữa, Lý Mộ Tinh nhanh chân lách sang bên, nhíu mày nói: “Đừng qua đây… Bổn gia hỏi ngươi, ngươi có thấy tờ khế ước trong áo ta không?”
Thượng Hương biết chắc Lý Mộ Tinh nhất định sẽ quay lại. Trong phòng nghe được tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, hắn thật sự cầm lòng không được, muốn đùa giỡn với tên nam nhân chạy bán sống bán chết khi nãy này mới cố tình sửa giọng ỏn ẻn, vừa kêu mời vừa lôi kéo Lý Mộ Tinh. Hắn đưa đẩy đôi mắt quyến rũ của mình, tay cầm chiếc khăn thơm ve vẩy làm điệu bộ nũng nịu: “Đông gia, ngài có cho nô gia tờ khế ước nào đâu chứ. Ngài đó nha, khi nãy gấp gáp quá đi à, ôm nô gia cứng ngắc tới nỗi nô gia không nói được lời nào hết, chưa gì đã đòi cởi hết quần áo ra rồi, nô gia cũng đành nghe theo ngài thôi. Ngài cởi hết áo ngoài của nô gia ra lại cởi tiếp áo trong, sau đó ngài hôn nô gia chỗ này… rồi chỗ kia nữa… Y da, ngài đúng là xấu xa lắm nha, hôn nhũ hoa của nô gia tới sưng tấy cả lên… Ngài xem đi, xem đi này…”
Hắn nói một câu thì sấn một bước tới Lý Mộ Tinh, còn kéo cả ngoại y chếch xuống lộ ra da dẻ trắng mịn nõn nà, phần trên đúng là ngờ ngợ có dấu lốm đốm đỏ. Lý Mộ Tinh thấy hắn xán gần chừng nào thì lùi xuống chừng đó, càng nghe càng thấy phi lý, gương mặt y ba hồi trắng xanh lẫn lộn, ngay cả mình đã lui vào phòng rồi còn chưa hay. Tới lúc thấy mấy vết hồng hồng đó thì sắc đỏ au càng đậm hơn, gương mặt anh tuấn của y giờ đúng là đủ mọi sắc màu chói sáng.
Thượng Hương dĩ nhiên thấy hết tất cả, trong bụng đã cười vật vã tới nỗi khóe miệng cũng cong lên, lớp phấn bệt thành hồ trên mặt vẫn chưa tẩy đi, mấy tầng hồ đặc quánh dày cộm. Thật tình nói xấu bao nhiêu là có đủ bấy nhiêu.
Từ đầu đến cuối Lý Mộ Tinh không dám nhìn thẳng mặt Thượng Hương, càng không dám ngước lên ngó làn da kia. Mắt chăm chăm nhìn dưới chân thì làm sao thấy được khuôn mặt toe toét của hắn.
Khổ sở lắm mới nén được cười, Thượng Hương giả vờ muốn nhào vào lòng Lý Mộ Tinh, miệng vẫn giữ cái giọng ẻo lả đó: “Đông gia, hồi nãy ngài hết lời khen nô gia hầu hạ ngài rất tốt, còn thưởng cho nô gia mười lượng bạc nữa. Thật sự là nhiều lắm, đủ để nô gia mua ba bữa tối rồi, trong lòng nô gia cảm kích ngài bất tận. Ngài biết không, đã hơn một tháng rồi nô gia chưa có tiếp khách đó. Chi bằng để nô gia hầu hạ ngài lần nữa, ngài cũng đâu thiệt thòi gì đâu phải không đông gia?”
Lý Mộ Tinh thấy Thượng Hương tiến lên thì lui về sau ngay, nghe Thượng Hương nói câu này làm mặt mày y càng khó coi hơn. Không ngờ sơ sẩy uống say trong nam quán, chẳng những y đã lên giường cùng một nam nhân mà còn là thứ kỹ nam rẻ mạt không ai thèm, nhưng y lại không có chút ấn tượng gì về chuyện này. Đây quả thực… quả thực… bản thân y còn không biết quả thực là sao nữa. Bàn chân vướng cái ghế thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, cũng may y còn vịn kịp cái bàn. Lý Mộ Tinh vừa mới định thần thì thấy khuôn mặt bệt phấn xấu chết khiếp đã cách mình chưa tới nửa thước, bản năng trong người trỗi dậy, y vỗ bàn hét to: “Ngươi đứng yên đó đừng nhúc nhích!”
Câu Lý Mộ Tinh vừa quát ra này quả thật mang khí thế không thịnh nộ mà rất mực uy nghiêm. Phải biết Lý Mộ Tinh cai quản trên một trăm tiểu nhị trong Bảo Lai thương hào, nếu không có uy nghiêm thì sao có thể trấn áp người được. Chẳng qua hôm nay mới đầu còn mơ mơ màng màng y đã bị ánh mắt nhiếp hồn đoạt phách kia mê hoặc, sau lại phát hiện bản thân đang đối diện với tên kỹ nam xấu đau xấu đớn này, nhất thời rối loạn tâm trí mới bị hắn lấn ép đủ đường. Bây giờ trong lúc hốt hoảng y lại khôi phục được oai phong ngày thường của mình.
Thượng Hương thật sự bị uy thế của y làm cho khựng đứng, phút chốc không phản ứng gì được mà chỉ ngây người ra. Lý Mộ Tinh thấy hắn không lấn tới nữa thì cũng không muốn nhiều lời thêm, xoay người đi tới giường mới phát giác chăn đệm đã được thay sạch sẽ. Khóe mắt thấy một đống chăn nhùi dưới gầm giường, Lý Mộ Tinh run tay mở tấm đệm ra, thấy mấy vết trắng lấm tấm gợi tới chuyện xấu hổ của mình, mặt mày y cứng đờ, cơn tức giận trào lên đỉnh đầu.
Lúc này Thượng Hương đã hồi phục thần trí. Trong nam quán nhiều năm dĩ nhiên hắn cũng trở thành nhân vật tinh khôn nhìn được ý tứ sắc mặt người khác, biết mình đã giỡn quá tay nên hắn thôi không trêu chọc Lý Mộ Tinh nữa. Đôi đồng tử của hắn chớp nháy dò hỏi: “Đông gia, khế ước ngài muốn tìm hình dáng ra sao vậy? Thử nói ra biết đâu nô gia đã thấy qua thì sao?”
“Ngươi không biết chữ à?” Lý Mộ Tinh phẫn nộ gằn lên, liếc thấy Thượng Hương bị y quát sợ đến co vai rụt cổ thì cơn giận trong lòng tự nhiên nguôi đi chút đỉnh. Suy nghĩ kỹ thì tìm tờ khế ước vẫn quan trọng hơn với lại y cũng không thích tranh cãi làm gì nên tùy tiện quơ tay làm dấu: “Là tờ giấy lớn cỡ này, nếu ngươi có thấy thì hãy trả cho bổn gia, bổn gia không bạc đãi ngươi đâu.”
Thượng Hương vỗ trán ra vẻ sực nhớ điều gì: “Thì ra là tờ giấy à? Sao ngài không nói sớm, có phải là tờ này không?” Hắn lấy mảnh giấy từ ống tay áo ra huơ huơ trước mắt Lý Mộ Tinh.
“Chính là nó.” Lý Mộ Tinh mừng rỡ ra mặt, thuận tay rút ra một tờ ngân phiếu: “Cầm đi, ngân phiếu này là của ngươi.”
“Thật khó làm theo rồi.”
Thượng Hương ngẩng đôi mắt kiều diễm ngắm tờ khế ước như tình thâm nghĩa trọng vậy. “Tờ giấy này là lúc ngài cởi áo nô gia ra đã cho nô gia, có thể nói đây chính là mảnh giấy định tình. Chỉ cần nô gia nhìn nó sẽ nhớ tới ngài đã đối xử tốt với nô gia thế nào. Kiếp này của nô gia không còn dịp nào tương ngộ với một người luyến tiếc yêu thương nô gia như ngài vậy, cho nên phải cất tờ giấy này cho kỹ, đợi đến khi nô gia già nua không đi được rồi…”
Còn chưa dứt lời đã thấy gân xanh trên trán Lý Mộ Tinh nổi lên vằn vện, Thượng Hương biết đã có chiều hướng xấu. Khéo không cẩn thận chắc sẽ nghiện cái chuyện bỡn cợt này mất. Trước khi Lý Mộ Tinh kịp phát hỏa hắn đã mau mắn sửa lại: “Hây da, ai khiến nô gia không thích gì lại chỉ thích uống mấy ngụm thôi. Giá như có người bằng lòng tặng nô gia hai vò Nữ Nhi Hồng được ủ hai mươi năm thì ai muốn lấy tờ giấy này cũng được.”
Lý Mộ Tinh chậm chạp thở ra một hơi, cắn răng bảo: “Được, bổn gia sẽ tặng ngươi hai vò Nữ Nhi Hồng ủ hai mươi năm, ngươi mau trả khế ước cho ta đi.”
“Thành giao.”
Thượng Hương cười toe toét, không bội tín liền giao trả tờ giấy cho Lý Mộ Tinh ngay.
Lý Mộ Tinh không ngờ tên kỹ nam này lại dễ chịu tới vậy, vừa thất thần ngắm đôi mắt hớp hồn kia lại choàng tỉnh ngay khi đối diện với khuôn mặt quỷ dị đó. Y cất kỹ tờ khế ước mới lên tiếng: “Mang giấy bút tới đây, bổn gia ghi giấy nợ cho ngươi.”
Thượng Hương cười lả lơi đáp trả: “Không cần.”
Lại làm Lý Mộ Tinh đớ cả người: “Ngươi không sợ bổn gia nói suông sao?” Y là thương nhân, luôn có thói quen chuyện gì cũng phải lập thỏa thuận nên cực kỳ không thuận mắt với sự hời hợt của Thượng Hương.
“Người lấy thành làm vốn, thương cậy tín mà nên. Nếu Lý đại lão bản của Bảo Lai thương hào mà nói suông qua mặt người ta thì không còn ai đáng tin trên đời này nữa rồi, ngài nói có đúng không hả?”
Thượng Hương ngồi xuống ghế, rốt cuộc cũng dẹp cái giọng ẻo lả mà lấy lại chất giọng trầm thấp đầy từ tính của mình.
“Ngươi. Dám. Trêu. Chọc. Ta!” Lý Mộ Tinh sau cùng cũng hồi phục lại. Tên kỹ nam này không phải không biết chữ mà là do hắn thấy chữ ký dưới tờ khế ước nên mới cố tình lấy nó. Nguồn :
Thượng Hương ngẩng đầu lên, đôi mắt óng sắc cầu vồng lấp lánh phản chiếu ý cười ma mãnh, nháy mắt đã đoạt mất thần hồn của Lý Mộ Tinh. Trong cơn mê mẩn, bên tai y thảng thất nghe được bốn chữ.
“Nô — gia — nào — dám.”
Rõ ràng đã dám rồi mà còn ở đó giả mù sa mưa. Lý Mộ Tinh miễn cưỡng trấn tĩnh bản thân, không dám nhìn thẳng đôi mắt câu hồn đó nhưng cũng khó lòng đè nén lửa giận trong lòng, y chỉ phất tay áo hậm hực bỏ đi.
Lẩn quẩn trong nam quán một hồi cuối cùng y cũng tìm được đường ra. Trên đường đi về nhà thì trời đã tối đen, lúc mới ra cửa lửa giận còn đang bừng bừng, đầu óc y không ngừng soi xét chuyện xảy ra tối nay, nhưng nghĩ tới nghĩ lui một hồi lại thấy bắt đầu nguôi giận. Tới khi về đến nơi rồi y không khỏi có cảm giác vừa hậm hực mà lại buồn cười.
Hóa ra trên đường đi Lý Mộ Tinh đã nghiền ngẫm lại toàn bộ sự tình, y cũng nhận ra tên kỹ nam kia không phải là dạng nịnh nọt dung tục như mình đã thấy, làm bộ làm tịch như thế chỉ sợ mục đích sau cùng chính là hai vò Nữ Nhi Hồng ủ hai mươi năm kia không chừng. Nên biết rượu Nữ Nhi Hồng là loại rất quý hiếm, phàm những nhà có rượu này thì hơn phân nửa đều dành làm của hồi môn cho nữ nhi của mình, không có mấy nhà chịu bán ra. Huống hồ là Nữ Nhi Hồng những hai mươi năm trời, thiết nghĩ có thiếu nữ nhà ai quá đôi mươi lại chưa xuất giá chứ?
Hết thảy thành Thượng Hòa này cũng chỉ có Hạnh Tứ tửu phường là có loại rượu này.
Chuyện kể rằng hơn hai mươi năm về trước, đại tiểu thư Nguyễn Túy Quân của Hạnh Tứ tửu phường mới vừa chào đời. Tửu phường lão bản đã đến tuổi trung niên mà chưa có con nên được một nữ tử thì vui mừng khôn xiết, ông bèn đem một hơi năm mươi vò Nữ Nhi Hồng chôn xuống đất, dự định dành làm của hồi môn cho Nguyễn đại tiểu thư. Nào ngờ số của Nguyễn đại tiểu thư là mệnh cương ngạnh, gấu áo hai bên còn chưa so bằng thì vị phu tế chỉ phúc vi hôn của nàng đã bất trắc ngã ngựa chết yểu. Dù Nguyễn đại tiểu thư chưa xuất giá nhưng nàng cũng làm theo lời giáo huấn xưa, không gả cho ai trong vòng ba năm. Lúc nàng được mười bảy tuổi thì đã mãn ba năm, tửu phường lão bản lo không người kế nghiệp Hạnh Tứ tửu phường nên ông chọn một người làm thuê rất có năng lực, tính tình lại thành thật để bắt rể. Thế nhưng trong lòng Nguyễn đại tiểu thư giận dữ vì không muốn gả cho một tên làm thuê nên nàng có châm chọc hắn mấy câu. Nào ngờ tên làm thuê kia nhất thời nghĩ quẩn, uống rượu bét nhè không biết làm sao té sông rồi không trồi lên luôn. Chuyện này loan truyền khắp thành Thượng Hòa, có người nhạo báng Nguyễn đại tiểu thư là chê nghèo ưa giàu. Trong cơn nóng giận, Nguyễn đại tiểu thư đã gả cho một thư sinh nghèo rách mồng tơi.
Tuy tửu phường lão bản không vừa lòng với nam nhân mà nữ tử mình chọn lựa vì hắn không biết gì về chuyện quản lý tửu phường, nhưng thư sinh kia dù nghèo mạt rệp cũng có tài văn chương. Nếu chịu khổ công dồi mài một vài năm chắc cũng giành được chút công danh, đến lúc đó cũng có thể làm rạng rỡ tổ tông rồi. Vì vậy ông cung ứng đủ đồ ăn ngon mặc đẹp và nơi ở ấm êm để thư sinh nghèo thực hiện được giấc mộng.
Đáng tiếc tên thư sinh nghèo kia tuy tài năng có thừa nhưng đức hạnh lại thiếu căn tu. Hai mươi mấy năm chịu cảnh áo rách cơ hàn nên hắn trước nhất vì cầu ăn sung mặc sướng mới bế môn dùi mài kinh sử, trông mong một mai sẽ thăng quan tiến chức. Nào hay phúc khí từ trời ban, một đại tiểu thư yểu điệu như vậy lại chịu gả cho hắn, từ nay về sau bỗng dưng có thức ăn mặn rồi ngày ngày có người hầu hạ, tháng ngày ăn sung mặc sướng thật sự đã tới rồi. Vì vậy chỉ trong thời gian ngắn hắn đã quên hết hùng tâm tráng khí lúc còn đói rách, không những vậy lại học đòi thói ăn chơi trác táng, suốt ngày lêu lổng phố chợ. Không bao lâu hắn đã bị một kỹ nữ trong Giám phường mê hoặc tới u mê, lén ăn cắp đồ đạc trong nhà để lấy lòng ả kỹ nữ kia. Nguyễn đại tiểu thư đáng thương cả ngày tất bật lo chuyện tửu phường không mảy may hay biết gì, cho tới ngày kia nàng bắt gian ngay tại giường. Nguyễn đại tiểu thư nổi cơn giông tố tại chỗ, cầm đòn gánh đánh tên thư sinh nghèo phải ôm đầu thất tán, cấm cửa hắn từ đó.
Ban đầu tên thư sinh nghèo còn ra dáng đau lòng hối cải, mấy lần lết tới tận cửa hết lời van xin ỉ ôi, nhưng mà gặp mặt Nguyễn đại tiểu thư còn không muốn gặp. Hắn thấy cầu khẩn thế nào cũng vô dụng lại sinh lòng ác ý, ở bên ngoài bịa đặt chuyện Nguyễn đại tiểu thư là thạch nữ không sinh nở gì được, nói những lời chói tai vô cùng. Tửu phường lão bản đời nào cam lòng để nữ nhi của mình chịu sỉ nhục như vậy, ông tức tối đến phun máu, tìm tên thư sinh nghèo kia tranh luận thì bị hắn đẩy té sóng xoài không dậy nổi, một hơi đi luôn.
Nguyễn đại tiểu thư thấy cha mình mất mạng oan ức, nàng đau lòng đến cắt da đứt ruột liền cáo án tên thư sinh nghèo lên quan phủ. Tên quan lão gia đã nắm tiền trong tay, phán tên thư sinh nghèo tội phỉ báng và ngộ sát ngay rồi tống hắn vào đại lao. Chưa được mấy tháng, tên thư sinh ở trong ngục đã bệnh không gượng nổi mà chết. Từ đó Nguyễn đại tiểu thư trở thành quả phụ. Vì thanh danh của nàng đã bị hủy hoại trong thành Thượng Hòa nên những ai không biết sự tình đều quy tội nàng đã hại chết thư sinh nghèo kia. Bất luận ai cũng đều gọi nàng là hắc quả phụ.
Còn năm mươi vò Nữ Nhi Hồng làm của hồi môn lúc trước vì duyên cớ tên thư sinh nghèo ở rể nên không có đào lên. Vào ngày thành thân của Nguyễn đại tiểu thư chỉ có năm vò được bới lên để uống mừng, số còn lại vẫn chôn dưới đất. Phải chịu tai tiếng hắc quả phụ, Nguyễn đại tiểu thư rốt cuộc không xuất giá được nữa, chớp mắt đã qua tuổi đôi mươi. Từ đó về sau nàng một lòng chăm lo quản lý tửu phường. Năm hai mươi tuổi, nàng cho đào lên hai vò Nữ Nhi Hồng bày trong tửu phường rồi tổ chức một đại hội phẩm tửu, nói rõ từ nay cứ mười lăm tháng tám hằng năm chỉ xuất ra hai vò, người nào trả giá cao thì sẽ được.
Nữ Nhi Hồng ủ hai mươi năm ấy nha, còn xuất xứ từ Hạnh Tứ tửu phường danh tiếng trong thành Thượng Hòa nữa. Mùi vị hương nồng phải nói là không gì sánh bằng khiến người ta thấm thía vô cùng, tuyệt đối là cực phẩm trong rượu. Mỗi năm không biết có bao nhiêu người hạ cố tận nơi cũng chỉ vì hai vò rượu này, giá một vò thôi có thể nói là trên trời rồi.
Lý Mộ Tinh nghĩ thông suốt chuyện này, mẩm thấy kỹ nam đó thật sự thông minh. Hắn không lấy xấp ngân phiếu nghìn lượng kia mà chỉ lấy tờ khế ước vì có nghìn lượng bạc chăng nữa cũng chưa chắc mua được loại rượu này. Thứ nhất là mười lăm tháng tám năm nay đã qua rồi. Thứ hai là sau khi Nguyễn quả phụ bắt gian tên thư sinh thì đã lập lời thề độc, từ nay về sau tuyệt không để một giọt rượu của Hạnh Tứ tửu phường lọt vào Giám phường. Mà Lý Mộ Tinh là một trong số ít người có biện pháp lấy được rượu do quan hệ cá nhân giữa y và Nguyễn quả phụ rất tốt. Vốn là thương nhân nên vẫn chú trọng đến hòa khí sinh tài, Bảo Lai thương hào và Hạnh Tứ tửu phường cũng thường xuyên lui tới làm ăn. Lý Mộ Tinh lại thật sự hết lòng kính nể Nguyễn quả phụ, một người nữ tử có thể quán xuyến tửu phường to lớn được tươm tất vậy thật sự không dễ dàng gì.
Khốn nỗi chuyện làm Lý Mộ Tinh khó xử là làm thế nào mở miệng hỏi Nguyễn quả phụ y cần rượu đây. Nếu nói trắng là đem rượu vào nam quán thì chỉ sợ Nguyễn quả phụ vác đòn gánh đánh y văng ra cửa tức khắc. Còn nữa, tên kỹ nam đó muốn rượu thì cứ nói thẳng đi, cần gì phải bỡn cợt y như thế. Mà dễ dàng dâng rượu tới như vậy thì chẳng phải Lý Mộ Tinh ngậm bồ hòn làm ngọt sao?
Không được, tuyệt đối không được.
◊◊◊
Chú thích:
. Bảo đầu: kỹ viện có tú bà thì nam quán có bảo đầu.
. Đông gia: tiếng gọi người chủ. Ngày xưa chỗ của chủ ở hướng đông còn chỗ của khách ở hướng tây.
. Nô gia: thiếp.
.Oan gia: ở đây nghĩa là tiếng gọi người mà mình hờn giận song thâm tâm lại rất yêu thương.