Một khúc múa dừng lại, Thuần Đức đế nâng chén rượu lên, “Ngày hôm trước quý phủ của tứ hoàng tử may mắn có một đôi long phượng thai, lòng trẫm rất an ủi, nay mở tiệc chiêu đãi các khanh để chúc mừng hoàng gia có hậu.”
(hậu: con cháu đời sau.)
Mọi người cùng nhau nâng chén, tạ chủ long ân.
Chén rượu vừa mới đặt xuống, khâm thiên giám giám chính, cũng chính là cái tên chân nhân mờ mịt kia -- Đào Mâu, bỗng nhiên đứng dậy, cầm một hộp gấm trong tay đi đến trung tâm đại điện, quỳ xuống nói: “Thần phụng chỉ luyện chế ích thọ duyên niên đan, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày đã luyện hóa được ba hạt tiên đan này, nguyện ngô hoàng đồng thọ cùng trời đất, phúc trạch vạn năm!”
Tiêu Thừa Quân nhìn Đào Mâu khoác một thân đạo bào màu xám, con ngươi không khỏi trầm xuống. Việc Thái Sơn xảy ra lúc trước, chính tên yêu đạo này có ý đồ hại y mà không thành, sau đó còn được phong làm khâm thiên giám giám chính, bây giờ hắn lại vẽ ra cái gì mà tiên đan, quả nhiên là vẫn ngại triều đình chưa đủ loạn.
Thuần Đức đế lại tỏ ra rất vui vẻ, hiển nhiên là đã biết việc luyện chế này từ trước, xua tay cho Hoài Trung đi đến nhận tiên đan, “Đào ái khanh luyện đan có công, thưởng.”
“Bệ hạ, đan dược này uống kèm với rượu mạnh.” Đào Mâu khom người bái tạ, nhận phần thưởng được ban cho. Dù hắn cố giả vờ tỏ ra thản nhiên, không quan tâm hơn thua nhưng vẻ mặt vẫn dấu không được sự đắc ý, Tiêu Thừa Quân ngồi ở mặt bên nhìn xem rất rõ ràng.
Lâu Cảnh đứng ở gần đó, nhìn ba viên thuốc đen như mực nằm bên trong hộp gấm, cố gắng nhịn xuống ý muốn bĩu môi khinh thường. Cái loại ích thọ duyên niên đan mờ mịt này nói thế nào chả được, hắn cũng có thể cầm một cái hộp đựng mấy hạt sơn tra rồi nói đây là đan dược trường sinh bất lão, dù sao thì vào thời điểm qua đời, Hoàng Thượng làm gì còn hơi sức nào để truy cứu vì sao cái tiên đan này không giúp hắn sống lâu một vạn tuổi?
Ngày hai mươi chín tháng chạp không xảy ra sự kiện gì đặc biệt nhưng Vũ Lâm quân lại rất bận rộn vì phải chuẩn bị thật tốt ngựa, liễn xe và mọi thứ phục vụ cho các nghi thức sẽ diễn ra vào ngày mai. Hôm nay, Lâu Cảnh và hữu thống lĩnh đã mang theo hai mươi bốn cấm vệ phụ trách thực hiện nghi thức của Vũ Lâm quân đến thái miếu trước một lần, buổi tối trở về cũng chỉ có thể nghỉ lại ở phòng trực trong cung.
Tiêu Thừa Quân ở một mình trong phủ, an bài công việc chuẩn bị cho năm mới.
“Đây là danh mục quà tặng hằng năm của các phủ đưa đến trong ngày lễ hai mươi ba tháng chạp.” Ngoại quản gia cầm danh mục quà tặng đưa cho Tiêu Thừa Quân, “Quà đáp lễ cũng đều ở chỗ này ạ.”
Tiêu Thừa Quân xem qua một lần, những thứ này đều ấn theo lệ mà gửi đi, sẽ không xuất hiện cái gì sai sót, bỗng nhiên nhìn thấy một cái tên “phủ Tĩnh vương”, không khỏi dừng lại một chút, “Hai ngày vừa rồi, phủ Tĩnh vương có tin tức gì không?”
Hồi tháng mười một, Lâu Cảnh đã tìm đến một đại phu ở Tấn Châu, vừa dụ dỗ, lừa gạt vừa cứng rắn trói người mang về kinh thành để bắt mạch cho Tiêu Thừa Cẩm.
Đại phu kia là một thầy lang được chân truyền từ nhiều thế hệ, rất nổi danh ở vùng Tây Bắc. Chỉ có điều, hắn vốn chữa bệnh theo cách dân gian, không theo sách vở chính thống, vì thế nhóm nhà giàu hay quan lại cũng rất ít khi tìm đến hắn.
Tiêu Thừa Quân nhìn lão nhân vừa gầy yếu vừa lôi thôi, nhịn không được mà cau mày, nhưng y tin Lâu Cảnh sẽ không làm điều xằng bậy, vẫn để hắn bắt mạch cho đệ đệ.
Thầy lang kia không biết thân phận của Tiêu Thừa Cẩm nên thoải mái xem bệnh cho hắn.
“Aiz, mấy kẻ giàu có như các ngươi chính là không có việc gì làm nên cứ thích làm loạn.” Lão nhân kia chẩn mạch xong liền lắc đầu, “Mau rời khỏi nơi ẩm thấp này đi.”
Theo như lời thầy lang này nói, lúc đầu ở cạnh ôn tuyền thì rất có lợi đối với thân thể của Tiêu Thừa Cẩm, nhưng nếu sống ở đây quá lâu, bệnh thấp nhập thể, lại thành bất lợi. Hơn nữa, ngày thường hắn ăn uống kiêng kem quá kĩ, rất có hại cho thân thể, từ giờ trở đi, ngũ cốc, hoa màu... đều nên ăn một ít.
Các thái y đã từng nói đệ đệ của y không thể sống quá mùa đông năm nay, vì thế ngựa chết chữa như ngựa sống, Tiêu Thừa Quân lập tức vào cung báo cho Hoàng hậu, Kỷ Hoàng hậu liền sai người đến sửa sang lại phủ Tĩnh vương, sau đó đưa Tiêu Thừa Cẩm về phủ.
(ngựa chết chữa như ngựa sống: thành ngữ Trung Quốc, ý nói dùng mọi biện pháp, cố hết sức để chữa trị.)
Lúc dọn về là cuối tháng mười một, tính đến nay cũng đã một tháng trôi qua, dù thân mình của Tĩnh vương không có thấy khởi sắc nhưng quả thật là bệnh tật không hề tăng thêm nữa. Nhận được tin tức này, trong lòng Tiêu Thừa Quân cũng hiếm có khi mà thoải mái được mấy ngày.
“Sáng nay tiểu nhân đã đưa phần cung yến được ban đến phủ Tĩnh vương rồi ạ. Nghe nói hai hôm nay vương gia không còn ho nữa, đau đớn ở các đốt ngón tay cũng thuyên giảm không ít.” Ngoại quản gia tươi cười trả lời.
“Vậy là tốt rồi!” Trên mặt Tiêu Thừa Quân cũng lộ ra vài phần ý cười.
“Khởi bẩm vương gia, có một vị tự xưng là khâm thiên giám giám chính muốn cầu kiến.” Một thị vệ tiến đến bẩm báo, người nọ không có danh thiếp, lại mạo muội xin gặp như vậy, đương nhiên là người gác cổng không cho vào.
Tiêu Thừa Quân thu lại ý cười, mới hôm qua tên Đào Mâu kia làm trò hiến tiên đan cho Thuần Đức đế tại cung yến cực kì nổi bật, hôm nay đã mò đến đây tìm y là muốn làm gì? “Cho hắn vào tiền thính đi.” Lấy tính tình của y, đương nhiên là chẳng muốn gặp cái tên thần côn hồ ngôn loạn ngữ này làm gì, nhưng hiện giờ hắn lại chính là kẻ được Thuần Đức đế cực kì tin tưởng và tín nhiệm, cũng không thể không nể mặt một chút.
“Lão đạo ra mắt Mân vương điện hạ.” Đào Mâu vẫn mặc một thân đạo bào màu xám, cầm cái phất trần trắng dài lượt thượt, một bộ dáng rất là tiên phong đạo cốt.
(tiên phong đạo cốt: phong thái của ông tiên, cốt cách của người đạo. Ý nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng.)
“Có chuyện gì?” Tiêu Thừa Quân ngồi xuống vị trí chủ vị, lạnh mắt nhìn hắn.
Đào Mâu sửng sốt một chút, thật không dự đoán được khí thế của vị Mân vương điện hạ này lại khiếp người đến vậy, chỉ tùy ý ngồi xuống mà có cảm giác tựa như Thái Sơn long hành (rồng vượt Thái Sơn), khiến người khác không thể không kính sợ, so với tam hoàng tử và tứ hoàng tử mà hắn đã từng gặp qua thì hơn hẳn không chỉ một bậc.
Âm thầm nén xuống bất an trong lòng, Đào Mâu trưng ra khuôn mặt tươi cười, nói: “Gần đến năm mới còn tới quấy rầy, quả thực là lão đạo không phải, nhưng đây là sự tình trọng đại...” Nói xong, hắn cố ý ngừng lại, giương mắt nhìn sắc mặt của Mân vương điện hạ.
Tiêu Thừa Quân bất vi sở động, thấy hắn dừng lại không nói tiếp, y cũng lười nói, thong thả bưng chén trà lên.
Trừ phi ngồi xuống tán gẫu nói chuyện phiếm, còn bình thường nếu chủ nhân đã bưng trà tức là có ý muốn tiễn khách. Ý tứ của Tiêu Thừa Quân chính là, nếu ngươi không có gì để nói thì nên nhanh chóng cút đi thôi.
Đào Mâu nhất thời hoảng hốt, vội làm bộ mình không có nhìn thấy động tác bưng trà tiễn khách của Mân vương, liền nói tiếp: “Việc này, có liên quan đến Tĩnh vương.”
Cánh tay bưng trà của Tiêu Thừa Quân chợt khựng lại, tuy không thay đổi sắc mặt nhưng trong con ngươi đã nổi lên một tia sắc lạnh, “Nói!”
“Lão đạo nghe nói, Tĩnh vương trúng độc từ nhỏ, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn.” Sau khi nói xong, Đào Mâu liền lấy một cái hộp nhỏ từ trong tay áo, “Đây là đan dược do lão đạo luyện chế ra, có thể giải được trăm thứ độc, chỉ cần nhị hoàng tử dùng thuốc này là có thể sống sót.”
Tiêu Thừa Quân nhắm hai mắt lại, chuyện nhị hoàng tử không thể sống quá mùa đông năm nay chỉ có mấy người trong hoàng thất biết đến, không hiểu tên đạo sĩ bỉ lậu thô tục này có gan lớn cỡ nào mà dám chạy đến đây nói trước mặt y như thế, bèn trầm giọng gọi: “Người đâu!”
Tiếng nói vừa dứt, bốn thị vệ cao lớn lập tức tiến vào.
“Cho giám chính ăn một viên đan dược, nếu trong bảy ngày tới vẫn bình an vô sự thì hãy đến đây nói điều kiện với bổn vương.” Không cần tên Đào Mâu này há mồm, Tiêu Thừa Quân cũng thừa biết hắn muốn nói cái gì.
Người này chỉ là một quân cờ trong tay hữu tướng, bất luận là hắn muốn dùng đan dược để đổi lấy sự nhượng bộ của y trong triều đình hay muốn mượn tay y hại chết Tiêu Thừa Cẩm, cũng tuyệt đối không thể tha thứ!
“Ôh... Điện hạ...” Đào Mâu còn chưa kịp phản ứng gì, thị vệ đã bóp cằm hắn, tống thẳng một viên đan dược vào họng, “Khụ khụ khụ...”
“Tiễn khách.” Tiêu Thừa Quân phất tay, thị vệ lập tức xách gã đạo sĩ đang hoảng sợ không thôi ra ngoài, trực tiếp ném ở trước cửa. Đệ đệ Tiêu Thừa Cẩm chính là nghịch lân của y, ai cũng không được phép đụng vào! Cho dù người đó có là phụ hoàng cũng thế!
Đào Mâu còn đang kinh hách, chưa kịp phục hồi tinh thần sau vụ việc nuốt tiên đan, đã bị “Bịch” một cái mà nằm sóng soài trước cửa phủ Mân vương.
Kể từ hôm nay, gã đạo sĩ Đào Mâu này liền vô cùng vinh hạnh khi có tên trong danh sách những kẻ chắc chắn phải chết của Tiêu Thừa Quân.
Bởi vì sáng sớm ngày hôm sau cần phải có mặt trước ngọ môn để lên xe ngựa đi thái miếu tế trời, cho nên buổi tối ngày hai chín tháng chạp, các hoàng tử đã xuất cung kiến phủ đều trở lại hoàng cung, đến thỉnh an Hoàng hậu và nghỉ lại ở trong cung, miễn cho ngày mai phải chạy qua chạy lại hai đầu.
(ngọ môn: cửa chính của hoàng thành ngày xưa.)
Các hoàng tử đều ở tại ngoại cung - điện Sùng Hoa, đây chính là nơi được xây dựng để dành riêng cho các vị vương gia và nhóm huân quý ở tạm trong cung. Tiêu Thừa Quân có địa vị cao nhất, tự nhiên liền ở chủ điện, tam hoàng tử và tứ hoàng tử đều chọn một chỗ ở thiên điện.
(chủ điện: có thể hiểu là vị trí trung tâm của cung điện, thiên điện là hai bên.)
Lâu Cảnh lăn qua lộn lại hồi lâu trên chiếc giường cứng còng trong phòng trực mà vẫn ngủ không được. Đã ba ngày nay hắn không được ngủ cùng một chỗ với Tiêu Thừa Quân rồi. Lúc trước là do một người ở trong cung, một người ở phủ Mân vương, xa quá nên cũng đành thôi, nhưng mà hiện giờ phòng trực của Vũ Lâm quân và điện Sùng Hoa cách nhau không xa lắm, huống chi các vị trí phòng vệ, thời gian đổi ca trong cung hắn đã thuộc nằm lòng, nếu muốn chuồn ra ngoài thì cũng không phải là không thể.
Gặp hay không gặp? Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu làm hắn không tài nào ngủ được. Rốt cục, Lâu Cảnh dứt khoát đứng dậy, nhảy qua cửa sổ ở phía sau phòng trực, nhanh chóng lẻn ra ngoài.
Trong bóng đêm, Lâu Cảnh nấp ở một nơi bí mật tính thời gian thị vệ tuần tra đi qua, hít thở sâu ba cái, nhanh nhẹn nhảy lên đầu tường, nằm trên mái ngói lưu ly, lại đếm ba lần nữa, đợi nhóm thị vệ ở điện Sùng Hoa đi qua liền xoay người nhảy xuống dưới, chạy dọc theo chân tường, đi thẳng đến chính điện.
“Đào Mâu là đúng là một tên phế vật, có mỗi việc thuyết phục người ta lấy đan dược cũng làm không nổi!” Trong thiên điện, đèn đuốc sáng trưng, thanh âm tức giận dữ của Tiêu Thừa Đạc vang lên.
“Điện hạ, Mân vương không nhận đan dược kia cũng là chuyện tốt, việc này quá mức rõ ràng...”
“Ngươi thì biết cái gì?” Tiêu Thừa Đạc bất mãn nói, “Đây chính là kế nhất tiễn hạ song điêu, chẳng phải Tiêu Thừa Quân để ý nhất chính là tên phế vật kia sao? Sao hôm nay...”
(nhất tiễn hạ song điêu: một mũi tên bắt trúng hai con chim, đại ý nói về cách dùng lực tối thiểu để đạt hiệu quả tối đa, là một trong kế của Tôn Tử.
Tôn Tẫn - cháu của Tôn Tử - ngày xưa biến kế “Nhất tiễn hạ song điêu” của Tôn Tử giúp Điền Kỵ nước Tề vây Ngụy cứu Triệu. Lúc đó, nước Ngụy đánh nước Triệu, nước Triệu cầu cứu nước Tề. Tôn Tẫn khuyên Điền Kỵ: “Muốn gỡ mối rối ren thì phải làm từ từ, không được căng thẳng. Muốn cứu những người đang đánh nhau thì không nên xông vào đánh giùm, tránh chỗ thực, đánh vào chỗ hư; hình thế chống nhau, ở ngoài binh khí nhẹ và quân lính tinh nhuệ kiệt sức, ở trong người già người yếu mỏi mệt. Chi bằng ngài cứ đem quân đi nhanh về Đại Lương, cắt đứt đường giao thông, đánh vào nơi trống của Ngụy thì Ngụy nhất định phải bỏ Triệu để tự cứu lấy mình. Như thế là đánh một nơi mà giải vây cho nước Triệu lại đồng thời làm cho quân Ngụy kiệt quệ”.)
“Điện hạ, xin hãy ăn nói thận trọng.” Người bên cạnh nhanh chóng khuyên nhủ, lúc này âm thanh mắng chửi của Tiêu Thừa Đạc mới dừng lại, lầm bầm rủa xả Đào Mâu thêm vài tiếng nữa rồi im lặng.
Lâu Cảnh nheo nheo mắt, không hề có ý định ở lại lâu, hắn nhanh chóng phóng qua hành lang, lẻn vào trong chủ điện.
“Sao ngươi lại đến đây?” Tiêu Thừa Quân đang xem lịch trình của ngày mai thì đột nhiên nghe thấy thanh âm cậy cửa nho nhỏ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nhân ảnh quen thuộc đang ngồi xổm trước cửa sổ, nhẹ tay nhẹ chân mà đóng cửa lại, không khỏi lộ ra ý cười.
“Nhớ ngươi, nhiều đến không ngủ được...” Lâu Cảnh ngồi xổm tại chỗ, cũng không có chạy qua như mọi lần, tỏ ra ủy khuất vô cùng mà nhìn Mân vương điện hạ.
Tiêu Thừa Quân bật cười, đi qua kéo người đứng dậy, phủi nhẹ những hạt nước dính trên người Lâu Cảnh, tuyết đã sớm ngừng rơi, mấy dấu tuyết này hẳn là do tuyết đọng trên đầu tường bám vào, “Thủ vệ trong cung sâm nghiêm như thế, ngươi vẫn nên nhanh chóng trở về đi?” Sáng mai phải đi thái miếu, Vũ Lâm quân còn phải dậy sớm hơn người trong hoàng tộc rất nhiều, hiện tại còn chạy tới chạy lui như vậy, Lâu Cảnh sẽ không được ngủ đến hai canh giờ.
(sâm nghiêm: đông người và canh gác cẩn mật)
“Ta muốn ngồi cạnh ngươi một lát.” Lâu Cảnh cũng biết ở trong cung là không thể xằng bậy, liền kéo Mân vương điện hạ ngồi trên nhuyễn tháp, nhanh chóng chui vào lòng y cọ tới cọ lui.
Tiêu Thừa Quân mỉm cười mặc cho Lâu Cảnh cọ xát, hai người đều yên lặng không nói một lời. Điện Sùng Hoa không phải là địa phương mà bọn họ có thể khống chế trong tay, ai biết được quanh đây có lỗ tai nghe lén nào không, vì thế cả hai chỉ có thể lẳng lặng ngồi cạnh nhau, giữ lại nỗi nhớ nhung và những điều muốn nói vào trong lòng. Sau đó Lâu Cảnh ngẩng đầu, đòi một cái hôn thật dài, lúc này mới lưu luyến tách ra, lần thứ hai nhảy qua cửa sổ rời đi.
Ngày ba mươi tháng chạp, Hoàng Thượng dẫn theo quan viên đi tế trời, báo cáo cho tổ tiên những thành tựu đạt được và khuyết điểm trong suốt một năm qua, cầu nguyện cho năm sau mưa thuận gió hòa.
Lâu Cảnh cưỡi trên một con ngựa cao to, điều khiển nó dẫn đầu đoàn nghi thức, trong ánh mặt trời rực rỡ của buổi sớm, dung mạo xuất chúng của hắn càng phát ra chói mắt.
Tam hoàng tử Tiêu Thừa Đạc ngồi trên liễn xe, xuyên qua đám người mà nhìn nhân ảnh tuấn lãng bất phàm phía trước, dục vọng trong mắt phát ra càng thịnh, mở miệng nói khẽ với tiểu thái giám bên người: “Chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Sơn tra
sontra