Trời ạ, tại sao lại như vậy?
Đoạn Thủy Vũ nhức đầu tỉnh lại sau khi say rượu, tình cảnh đêm qua lập tức ở trong đầu nàng trình diễn lại một lần.
Gương mặt của nàng lập tức dâng lên khí nóng hừng hực rực hồng.
Trời ạ, nàng cư nhiên uống rượu say rồi làm chuyện háo sắc như vậy! Mà đáng sợ hơn nữa nàng còn nhớ tất cả!
Ông trời, tại sao không để nàng quên đi cho xong? Nàng thật sự không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
"Nàng đã tỉnh! Tại sao mặt hồng như vậy!" Nằm ở bên người nàng Diêm Thiên Mạc bắt đầu quan sát nàng ngay từ lúc nàng vừa tỉnh lại.
Trong lòng hắn rõ ràng tại sao nàng đỏ mặt, nhưng hắn lại cố ý muốn hỏi lý do mặt nàng hồng, xem nàng đến cùng sẽ ứng đối như thế nào.
"Ách, tại sao ta ở chỗ này?" Trong nháy mắt Đoạn Thủy Vũ quyết định làm bộ căn bản không nhớ tối hôm qua xảy ra chuyện gì. "Tại sao ngươi ở bên cạnh ta?"
"Tối hôm qua xảy ra chuyện gì, nàng đều quên sao?" Trong mắt Diêm Thiên Mạc bao hàm chất vấn rõ rành rành.
"Ta nhớ tối hôm qua có buổi tiệc, sau đó ta uống rượu, uống rượu xong, việc gì ta cũng đã quên rồi." Đoạn Thủy Vũ quyết định không chỉ muốn làm bộ quên chuyện đã làm, còn muốn đem lỗi đẩy tới trên người hắn.
Mặc dù làm như vậy rất xấu xa, nhưng là vì luân lý đạo đức, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này "Tại sao ta ở chỗ này? Nhất định là ngươi đem ta tới đây có đúng không? Nói, đêm qua ngươi đối với ta làm chuyện gì?"
Nên để hắn hỏi nàng đêm qua đối với hắn làm chuyện gì chứ? Coi như đêm qua hắn thật sự làm chuyện gì đó với nàng, đều không phải là nàng khơi lên sao.
"Đêm qua ta không có làm chuyện gì với nàng." Muốn giả ngu thì mọi người cùng nhau giả."Đêm qua ta cùng văn võ bá quan chè chén đến rất khuya, uống xong ta trở về tẩm cung để ngủ, cái gì ta cũng không biết." Diêm Thiên Mạc dáng vẻ vô tội so với nàng diễn tốt hơn.
"Cái gì cũng không biết? Sao ngươi có thể không biết trên giường có một nữ nhân đã nằm?" Đoạn Thủy Vũ thiếu chút nữa nói hết nguyên căn.
Hắn cứ nhiên cũng làm bộ quên? Lần này nàng không có biện pháp đổ lỗi lên người hắn! Nam nhân giảo hoạt này.
"Ta khi đó say như vậy, làm sao biết được?" Diêm Thiên Mạc đẩy trách nhiệm đi không còn một mảnh. "Ta tỉnh lại so với nàng sớm nửa khắc chứ mấy, nội tâm còn chưa bình phục khiếp sợ thì kinh ngạc phát hiện nàng cũng đã tỉnh lại."
"Ngươi ngươi ngươi. . . . . ." Đoạn Thủy Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, không nghĩ tới hắn cũng đem tất cả trách nhiệm đổ lỗi cho say rượu, thực sự không ngờ sơ sẩy một cái làm cái chăn che thân thể nàng tuột xuống. "Vậy tại sao thân thể của ta trống trơn?"
Nàng không vội đắp mền lên, ngược lại hy vọng có thể vì vậy mà vạch trần quỷ kế của hắn.
"Ta cũng không biết. Nàng hỏi ta như vậy, sẽ không phải là nghi ngờ đêm qua ta với nàng làm chuyện gì đấy chứ? Ta không nhớ rõ ta có chạm qua nàng không." Diêm Thiên Mạc làm bộ ra tất cả đều không nhớ ."Sẽ không phải là nàng quá nóng, liền tự mình cởi hết y phục đấy chứ?"
"Sao có thể! Ta đã uống say, sao còn có thể có thể đem y phục của mình cởi hết?" Đoạn Thủy Vũ liếc xéo hắn một cái.
"Nhưng người uống say thỉnh thoảng sẽ làm ra một vài chuyện kỳ quái. Ta nghe nói có người sẽ loạn hôn người, còn có người say rượu mất lý trí . . . . . ." Diêm Thiên Mạc lấy giọng nói phi thường thanh khiết mà không mập mờ nói xong, thật ra thì nội tâm tà ác vô cùng.
Nam nhân này, rõ ràng đêm qua dụ nàng động thủ! Nhưng nàng tuyệt đối không thể tức giận, đánh chết nàng cũng không thể thừa nhận mình còn nhớ chuyện xảy ra đêm qua.
"Như vậy có thể là ta cởi hết y phuc của mình ra. Chỉ là. . . . . . Ah, sao y phục của ngươi cũng cởi bỏ? Thật đúng là khéo." Đoạn Thủy Vũ vừa nói vừa làm bộ không cẩn thận làm chăn đắp trên người hắn rơi xuống, tiếng nói mang theo châm chọc.
"Đúng vậy, thật là trùng hợp. Thì ra là chúng ta đều đem y phục của mình cởi ra, thật đặc biệt." Diêm Thiên Mạc cùng nàng cười ha hả. "Xem ra chúng ta nên hợp thành một đôi mới đúng. Nàng có cần suy nghĩ đổi lại tướng công, gả cho ta?"
"Không cần!" Đoạn Thủy Vũ quả quyết cự tuyệt. "Ta đã là thê tử chưa cưới của Diêm Đào rồi, nói gì cũng sẽ không gả cho ngươi."
"Nàng thật là kiên quyết." Diêm Thiên Mạc cười nói lắc tay. "Thôi, dù sao ta cũng nên nạp hậu rồi, ta và nàng tự mình thành thân. Nói thật, nàng không phải cảm thấy không gả cho gã hoàng đế ta đây, mà gả cho Vương Gia, là chuyện rất đáng tiếc sao?"
"Sẽ không." Đoạn Thủy Vũ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Ta không muốn gả cho nam nhân đầy danh hào."
"Là như thế này sao? Vậy chẳng lẽ nàng chưa từng nghĩ, vì sao nàng muốn gả cho Diêm Đào? Nàng thật muốn gả cho hắn, hay chỉ muốn danh hiệu thê tử trên đầu ai đó như vậy?" Diêm Thiên Mạc giương nụ cười yếu ớt, nói trúng tim đen.
Lời của Diêm Thiên Mạc như sét đánh trúng tâm Đoạn Thủy Vũ, làm nàng nghe vậy sửng sốt thật lâu. Lúc sau lấy lại tinh thần, nàng lập tức liếc hắn một cái. "Nói nhảm, ta đương nhiên muốn gả cho hắn. Ta ở Đại Lý đã nghe qua năng lực của hắn rất mạnh, nhân phẩm phi phàm, anh tuấn tiêu sái. . . . . ."
Nói cho cùng, nàng còn không chịu đối mặt thực tế, không chịu đối mặt với thanh âm sâu trong nội tâm nàng.
Diêm Thiên Mạc chậm rãi lắc đầu, hận không được lại cho nàng uống say.
"Nàng nghe nói những ưu điểm kia của Diêm Đào, đặt vào trên người ta cũng áp dụng?" Diêm Thiên Mạc lộ ra nụ cười tà ác xinh đẹp, không đem lời trong lòng nói ra, chỉ dùng một phương pháp khác kích nàng.
"A?" Đoạn Thủy Vũ chớp chớp mắt đẹp, trong khoảng thời gian ngắn lại không tìm được lời nói phản bác hắn, một lát sau mới nói lại: "Ngươi cũng quá tự đại đi. Nhân phẩm phi phàm này, ngươi tuyệt đối không bằng người nhà."
"Nàng biết nhân phẩm Diêm Đào tốt bao nhiêu!" đến tột cùng nàng phải đến ngày nào mới có thể nghĩ thông suốt đây?
"Ta chỉ cần gả cho hắn, nhất định sẽ biết." lời này của Đoạn Thủy Vũ không biết là nói cho hắn nghe, hay là nói cho chính nàng nghe."A hừm, ngươi không cần nói những chuyện này cùng ta, ngươi nhanh đi làm nghiệp lớn giang sơn của ngươi đi, ta phải trở về Thủy Vũ các của ta."
Diêm Thiên Mạc thấy nàng vội vội vàng vàng chuẩn bị trở về, cũng không lên tiếng ngăn cản nàng, chỉ dùng một đôi mắt đen như mực ngưng mắt nhìn nàng, bờ môi dâng lên nụ cười quỷ mị.
Nàng muốn trốn tránh hắn, hắn cố tình để nàng phải đối mặt hắn.
Nàng cho là gả cho Diêm Đào rồi có thể cùng Diêm Đào trải qua những ngày hạnh phúc vui vẻ sao?
Hắn đã sớm biết trước kết cục sau khi nàng cùng Diêm Đào thành thân ——
Không phải nàng từ bỏ nàng, chính là hắn từ bỏ nàng. Nếu không nữa thì, chính là bọn họ từ bỏ lẫn nhau.
Hắn sẽ nhìn nàng còn có thể trốn tránh đến khi nào!
Gả? Không gả? Không gả? Gả?
Đoạn Thủy Vũ đã mặc vào mũ phượng khăn quàng, sắp được đưa đến phủ Vương Gia nhưng trước một khắc vẫn còn đang giãy giụa không cần gì muốn vứt bỏ một thân trang phục và đạo cụ này để chạy trốn.
Mặc dù trước đây một lòng muốn gả cho Diêm Đào, tròn mộng đẹp làm vợ, nhưng chân chính đến lúc này, nàng lại sợ, sợ hãi tương lai chưa biết kia.
Càng làm cho nàng muốn chạy trốn chính là, nàng tựa hồ không thật sự muốn gả cho Diêm Đào, sâu trong nội tâm của nàng hình như là muốn gả cho một người đàn ông khác. . . . . .
Nghĩ đến đây, Đoạn Thủy Vũ liền nhanh chóng lắc đầu lia lịa, thiếu chút nữa đem đầu lắc đến đứt rời.
Không được. gả cho Diêm Đào chính là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của nàng, nàng không thể bỏ chạy vào giờ phút này lâm trận, nếu không những gì nàng cố gắng liền trước đó đều uổng phí.
Mặc dù, nàng hình như thật sự không muốn gả cho hắn. . . . . .
---
Muốn khóc.
Nàng nên thật cao hứng, nhưng khi chân chính gả cho Diêm Đào, nàng một chút cũng không cao hứng nổi, chỉ cảm thấy giống như là thoát khỏi cái gì, về sau cũng không thể có được, mà bi thương khổ sở muốn khóc.
Nàng thừa nhận, nàng thật sự không muốn gả cho Diêm Đào, coi như nhân phẩm của hắn ưu tú thế nào, nàng cũng không muốn gả cho hắn.
Muốn chạy trốn sao?
Lúc này chạy trốn, thật quá hèn nhát. Dứt khoát chờ hắn xốc khăn cưới xong, nói cho hắn biết chuyện xảy ra giữa nàng cùng Diêm Thiên Mạc, xin hắn hưu nàng đi?
Chồng đuổi vợ về nhà mẹ vợ
Nhưng như vậy lại đối với hắn quá tàn nhẫn. Một người tốt không nên thu nạp vị hôn thê không còn trinh tiết sự thật rất bi thảm.
Vậy phải làm thế nào mới có thể thuyết phục hắn hưu nàng đây?
Đoạn Thủy Vũ càng không ngừng động não, cơ hồ muốn phá tan đầu óc mà vẫn không nghĩ ra phương pháp hữu hiệu.
Phiền não đến cùng, nàng dùng sức lắc đầu, ngay cả khăn trùm đầu đều lay động rơi xuống nàng cũng không thèm để ý. Cho đến khi có tiếng bước chân đột nhiên đến gần, nàng mới hoa dung thất sắc mà nghĩ đem khăn trùm đầu trên đất nhặt lên, không ngờ khăn trùm đầu như cùng nàng đối nghịch dám trượt khỏi tay nàng.
Đoạn Thủy Vũ khẩn trương mà lo âu nghĩ thét chói tai, thì người đó tới trước mặt nàng, nàng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt lạnh như băng không có nhiệt độ.
Vào giờ phút này, nàng nghĩ nên thẹn thùng e lệ nhìn hắn, chậm rãi gọi hắn một tiếng tướng công, nhưng nàng cũng chỉ có thể nâng đôi môi mềm mại, gì cũng không nói ra được.
"Trời đánh, ta vì cái gì ở trong này?" Người tới chính là Diêm Đào, mà giờ phút này hắn như một con dã thú bị thương, phiền não lấy tay vò tóc gầm thét. "Tại sao ngươi ở chỗ này? Nữ nhân ở chỗ này không phải là ngươi!"
"A?" Đoạn Thủy Vũ ngây ngốc kinh ngạc nhìn hắn.