Biên tập: Mặc Nhiên
—————————————–
Phượng Vũ đã đi, Phượng Quân tự nhiên cũng sẽ không ở lâu, đứng dậy cáo từ, “Thiệu phi, ta cũng về trước đây.”
Thiệu phi liền giữ hắn lại, “Khó có được hoa yến (tiệc ngắm hoa), Quân phi không ngại thưởng thức thêm một hồi?”
Phượng Quân từ chối, “Thiệu phi cứ tự nhiên, ta muốn hồi cung nghỉ ngơi một chút.”
Thiệu phi cầm khăn che miệng, cười khẽ, “Xem ra đúng là hoàng thượng đã khiến ngươi mệt muốn chết rồi.”
Không biết đối phương là cố ý hay vô tình, nhưng nghe vậy cũng đủ khiến Phượng Quân nhíu chặt mày.
Thiệu phi chớp chớp mắt đầy ôn nhu, cười châm rượu, đưa đến trước mặt hắn, “Quân phi, thỉnh.”
Phượng Quân đưa tay ngăn lại, “Tự ta uống.”
Thiệu phi ngẩn người, nụ cười có phần sượng lại, không thể làm gì khác hơn là buông chung rượu.
Phượng Quân rất thẳng thắng tự nhấc chung lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó dốc ngược chung, không một giọt rượu dư thừa, sau đó đặt chung lại xuống bàn.
“Rượu cũng đã uống xong, ta cần phải trở về. Nếu hoa yến là khó có được, vậy Thiệu phi cứ ở lại chậm rãi thưởng thức, ta sẽ không quấy rối nhã hứng của ngươi.”
Ánh mắt Thiệu phi nhìn Phượng Quân có chút sâu xa, nói “Ta một người xem có gì là thú vị? Nếu ngươi không bận chuyện gì, sao không lưu lại làm bạn cùng ta?”
Phượng Quân mặc dù không rõ lắm Thiệu phi đang suy tính gì, nhưng cô nam quả nữ ở cùng một chỗ quá lâu, khó tránh khỏi tình ngay lý gian, huống hồ trước đó hoàng hậu cũng đã có cảnh cáo. Còn nếu bảo hắn có tư tâm, chưa kể việc hắn đối Thiệu phi hoàn toàn không có hứng thú, cho dù có muốn tìm nữ nhân, hắn cũng không lưu lạc đến nỗi phải ra tay với phi tử của Phượng Vũ.
“Thiệu phi nếu muốn tìm một người làm bạn, không sợ tìm không được người, còn về phần ta…” Phượng Quân dừng lại một chút, sâu xa nhìn Thiệu phi một cái rồi mới nới tiếp, “Chỉ sợ không phải người thích hợp để lựa chọn.”
Những cấm kỵ trong cung, so với hắn thì Thiệu phi phải rõ hơn rất nhiều, có những thứ hắn không muốn nói trắng ra, thì tự nàng cũng phải hiểu minh bạch. Hắn không muốn nghi ngờ tấm lòng của một nữ tử, cũng biết bản thân hiện đang đeo mặt nạ dung mạo tầm thường, đối phương chưa chắc sẽ để mắt tới, nhưng cẩn trọng vẫn hơn — sai lầm của phụ mẫu, hắn tuyệt đối không thể để tái diễn, hắn không muốn Phượng Vũ phải chịu đựng cùng một loại phản bội đến hai lần.
Nghe hắn nói thế, thần sắc Thiệu phi lập tức đơ ra, như là mưu kế bị xem thấu, cắn chặt môi, im lặng không nói gì.
Phượng Quân thật không ngờ nói đại lại trúng, trong lòng vừa kinh hãi vừa buồn cười, song song còn có một loại bi ai có khó thể nói rõ.
Nữ nhân này nhận hết sủng ái của Phượng Vũ như vậy mà vẫn tham lam, bất trung, trong khi mình toàn tâm toàn ý đối với y, chỉ xin y một chút tha thứ cùng khoan dung nhưng lại khó hơn lên trời.
Phượng Quân không khỏi lộ ra một nụ cười tự giễu, xoay người bỏ đi.
Thiệu phi thấy hắn kiên quyết ly khai, thần sắc khẩn trương, hoa dung thất sắc, hoảng loạn đuổi theo, chắn trước mặt Phượng Quân.
“Chờ, chờ một chút… Quân phi… Ta…” Thanh âm của nàng run rẩy, tựa như có điều gì khó nói.
“Chẳng hay Thiệu phi là muốn làm sao?” Phượng Quân nhịn không được hỏi.
“Ngươi…” Thiệu phi vẫn là một bộ dáng khó có thể mở miệng, hai vai run run.
Phượng Quân nghiêm mặt, cũng không phải hắn không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng hành động này của Thiệu phi khiến hắn chán ghét, nhìn nàng cả nửa buổi trời ấp úng cũng không nói nên lời, hắn hiển nhiên cũng không cần kiên nhẫn thêm nữa, lạnh lùng mở miệng.
“Nếu như ngươi không còn lời nào nói nữa, vậy để ta đi.”
“Quân phi, Quân phi, ngươi hãy nghe ta nói, vừa rồi… vừa rồi ta không phải có ý đó, ta…” Đôi mắt Thiệu phi bắt đầu ngấn nước, kinh hồn táng đảm nói, “Ngươi… ngươi ngàn vạn lần không nên nói lung tung với hoàng thượng.”
Phượng Quân sắc mặt lạnh lùng, “Ta sẽ không nói lung tung, ta chỉ cần nói thật là được chứ gì?”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Thiệu phi gấp gáp đến độ cũng không biết phải làm gì, nước mắt chảy dài, xuống nước cầu xin, “Quân phi, chuyện vừa rồi ngươi có thể xem như là chưa từng phát sinh không? Ta, ta…” Bỗng chốc, nàng ta hai mắt sáng ngời, tựa như nghĩ ra được chủ ý gì, “Ta đem ngọc như ý hoàng thượng tặng ta cho ngươi được không?”
Thiệu phi cho rằng vừa rồi Phượng Quân nhìn thấy ngọc như ý sắc mặt mất tự nhiên là vì đố kỵ Phượng Vũ đem ngọc tặng nàng,bây giờ nàng đem tặng lại, nghĩ rằng nhất định sẽ lấy lòng được Phượng Quân.
Ai ngờ Phượng Quân vừa nghe nàng nhắc tới ngọc như ý, nguyên bản khuôn mặt lạnh lùng chuyển sang giận dữ, trừng mắt nhìn nàng, tựa như đang kìm chế tâm tình nào đó, nhưng cũng không nói thêm gì, lập tức phất tay áo rời đi.
Thiệu phi không rõ chuyện gì, vừa thấy hắn nổi giận chưa biết phải phản ứng sao, lại thấy hắn dứt khoát rời đi, ngực càng cảm giác không ổn, nếu là chuyện vừa rồi để quân vương biết được, đừng nói đến việc địa vị nàng khó giữ, ngay cả tính mệnh cũng không còn.
Thiệu phi lập tức không để ý kiêng kỵ gì nữa, tình thế cấp bách vội túm lấy tay áo Phượng Quân, la lên, “Ngươi hãy nghe ta nói, không phải ta thực sự muốn vậy…”
“Mau buông ra!” Phượng Quân không nghĩ tới nàng dám hành động lớn mật như vậy, không khỏi bực bội quát tháo.
“Khoan, nghe ta nói xong đã, việc này không phải chủ ý của ta, ta… ” Thiệu phi thần sắc tái nhợt.
“Ta coi như ngươi bị quỷ ám, được chưa, mau buông tay!” Phượng Quân kéo tay áo lại, nhưng bị nàng ta níu chặt không buông, lại không tiền động thủ, không thể làm gì khác hơn là cứ thế giằng co.
“Không, thật sự không phải, ta là có nỗi khổ riêng!” Thiệu phi hoảng loạn, túm tay áo Phượng Quân càng chặt.
“Ta mặc kệ ngươi có chuyện gì, ngươi lập tức buông tay, nếu để người khác thấy, cả ta và ngươi đều… ” Phượng Quân cũng rối loạn, cung nhân tuy đứng bên ngoài chờ lệnh nhưng thật ra cách cũng không xa, nếu để bọn họ thấy được một màn ngươi lôi ta kéo này, cho dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa nổi oan tình.
“Ta là bị…”
“Buông tay!” Phượng Quân cuối cùng không thể nhịn nữa, cố sức giật tay áo về.
Không ai ngờ tới, một màn tiếp theo lại phát sinh.
Lúc hắn toàn lực rút tay áo về, Thiệu phi trở tay không kịp, bị đẩy ra lảo đảo lui về sau mấy bước, ngờ đâu lại ngã trúng lan can phía sau. Lan can vốn thấp, không chắn nổi người, nàng ta chưa kịp hô lên cả người đã rơi ùm xuống hồ.
“A!” Vừa rơi xuống nước, Thiệu phi vốn không biết bơi liền thét lên, tay chân quẫy đạp loạn xạ, cố ngoi lên gào khóc, “Người a.. cứu… cứu mệnh… mau tới… cứu…”
Cung nhân nghe tiếng chạy đến, đã thấy một dáng người mạnh mẽ nhào vào trong nước, thẳng đến lúc Thiệu phi bị uống nước hồ đến hôn mê bất tỉnh được cứu lên bờ, bọn họ mới phát hiện người xuống cứu là tân phi.
“Nương nương!” Đám cung nhân vội vàng vây đến, mặt mày tái xanh, đều đang lo lắng nếu lỡ quân vương trách tội bọn họ chiếu cố bất lực, để cho hai vị nương nương rơi xuống nước thì biết phải làm sao?
“Hai người các ngươi mang nàng ta về cung, còn ngươi đi thỉnh thái y. Phượng Quân vuốt nước trên mặt, trấn định phân phó, thấy cả đám cung nhân đều bị gương mặt trắng bệch hôn mê của Thiệu phi sợ đến tay chân run rẩy, tức giận hét, “Còn không mau đi!”
Lúc Vương công công nghe chuyện chạy tới thì Thiệu phi đã bị mang đi, hắn liền theo Phượng Quân hồi cung, giúp hắn thay y phục ẩm ướt. Thấy Phượng Quân thay đồ xong tháo mặt nạ ra thì liền nhắc nhở, “Bên phía Thiệu phi nương nương, chắc ngài cũng nên đến xem, giải thích mọi chuyện mới được.”
“Cái gì?” Phượng Quân dừng lại động tác, nhíu mày nói, “Ta còn đến làm gì? Đã nhảy xuống nước cứu ả lên còn chưa đủ sao? Uống có mấy ngụm nước cũng không chết được đâu.”
“Hoàng thượng đã đến chỗ Thiệu phi, nghe nói đang rất tức giận, nếu như ngài không đến xem, phỏng chừng sau đó hoàng thượng cũng sẽ đến tìm ngài.” Vương công công ý giấu sau lời, ngầm bảo thay vì đợi hoàng thượng tới giận chó đánh mèo, chi bằng hắn nhanh đến giải thích rõ ràng trước, chuyện trong hậu cung ai nhanh miệng thì có lợi thế hơn.
Phượng Quân nhìn mặt nạ một hồi, bất đắc dĩ phải mang lên.
Tới tẩm điện của Thiệu phi, vừa vào cửa đã thấy Phượng Vũ sắc mặt bất thiện ngồi ở ghế trên, đám cung nhân nơm nớp lo sợ hầu hạ một bên, cả thở cũng không dám.
Phượng Quân thầm than không may, tiến đến nói, “Gặp qua hoàng thượng.”
Phượng Vũ trầm giọng, “Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
“Là…” Phượng Quân cũng không biết phải nói sao, chẳng lẽ nói Thiệu phi nỗ lực câu dẫn hắn không thành, dẫn đến bọn họ tranh chấp, trong lúc giằng co bất cẩn khiến nàng rơi xuống hồ? Nếu thật nói vậy, nghe chẳng khác nào phi tử hậu cung đố kỵ ghen ghét, sau lưng nói xấu nhau. Chuyện như thế Phượng Quân có nói cũng không nên lời, đành đơn giản là yên lặng mím chặt môi.
Phượng Vũ còn đang muốn hỏi thêm, lại thấy thái y từ bên trong đi ra, liền chuyển hướng hỏi thái y, “Tình huống Thiệu phi ra sao?”
“Khởi bẩm hoàng thượng, Thiệu phi nương nương thân thể vốn suy yếu, lần này rơi xuống nước, dù đối với bản thân không có gì trở ngại, thế nhưng…” Thái y vẻ mặt như lâm đại nạn, lau mồ hôi trên trán, run giọng nói, “Thế nhưng, sợ rằng long thai trong bụng nương nương không giữ được.”
“Cái gì!!!” Phượng Vũ bật người dậy.
Phượng Quân nghe xong thân thể chấn động.
Thái y vội vã giải thích, “Nương nương vốn thân thể suy yếu, mang long thai đã tiêu hao rất nhiều sức lực, nay còn rơi xuống nước…”
“Được rồi!” Phượng Vũ hét lớn một tiếng, đau lòng nhắm chặt mắt. Sau đó hắn bước xuống, nhưng không vào phòng trong mà thẳng hướng đến Phượng Quân.
“Hoàng thượng?” Phượng Quân bị ánh mắt băng lãnh của y nhìn đến, trong lòng run lên.
“Ngươi cùng Thiệu phi phát sinh tranh chấp phải không?” Phượng Vũ hỏi.
“Ta…” Đối mặt với ánh mắt đó, Phượng Quân vô pháp phủ nhận, thấp giọng nói, “Đúng.”
Ngay sau đó, một bên tai của hắn ù lên, bên má rát rạt, là Phượng Vũ đã dùng hết toàn lực tát hắn một cái. Hắn còn chưa kịp phản ứng, tơ máu đã từ khóe miệng trào ra.
Bên trong phòng truyền đến tiếng khóc thương tâm của nữ tử.
“Dẫn đi, chờ xử phạt.” Phượng Vũ lạnh lùng phân phó, không hề liếc nhìn hắn một cái.