Nế không phải hai dấu răng này quá sâu, lúc đó anh kiêu ngạo không chịu vì một vết thương nhỏ mà đi gặp bác sĩ, chờ sau này miệng vết thương nhiễm trùng thối rứa để lại sẹo thì anh gần như quên mất chuyện này.
Chỉ là trong nhà không chỉ có người Nhiếp gia tới chơi mà đứa bé kia có phải người Nhiếp gia hay không anh không biết cũng không thể xác định.
“Mẹ cảm thấy rất tốt, không bằng con mang người ta về nhà ăn cơm một bữa, mẹ nhìn một cái, nếu là tiểu yêu tinh kia thì càng tốt rồi…”
Phó phu nhân vỗ tay một cái.
“Tiên sinh, phu nhân, đại thiếu gia, bên ngoài có tin…”
Bỗng nhiên quản gia đi vào bẩm báo: “Bên ngoài truyền ra chuyện đám hỏi Nhiếp gia và nhà chúng ta.”
Cục diện hiện tại của Nhiếp gia không ai kéo lên thì chỉ chết không thể nghi ngờ, trụ đến mức này rồi, dù có giàu đến mức nào cũng sẽ bị làm phiền.
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết.” Phó Cánh Hành đứng lên, sắc mặt lạnh nhạt không nhìn ra buồn vui.
Truyền thông Tinh Diệu.
Là công ty giải trí của Phó thị, năm năm trước Phó Cánh Hành thành lập, lũng đoạn một nửa thị trường sau đó mời lùi ra sau giao cho Phó Cánh Nghiêu xử lý, chỉ là có chút quyết sách lớn thì vẫn do Phó Cánh Hành thực hiện.
Lúc này ở văn phòng tổng giám đốc, Phó Cánh Hành ngồi vào bàn làm việc lật mấy tờ giấy mỏng.
Toàn bộ chuyện xảy ra gần đây của Nhiếp gia đang ở trước mặt anh.
Phó Cánh Hành tùy ý lật một phen sau đó ngón tay dừng ở một cái tên.
Nhiếp Yên Dung.
Trên chiếc kẹp tóc trân châu có một chữ Yên, nghĩ đến đây chắc là tên của nhị tiểu thư này.
Nhị tiểu thư Nhiếp gia năm nay tuổi, đang là nghiên cứu sinh ở trường đại học top ở nước ngoài.
Nếu không phải Nhiếp gia xảy ra biến cố thì có lẽ hiện tại cô đang bình yên vô lo mà ra sức học hành.
Phó Cánh Hành lại lật tiếp, hình của Nhiếp Yên Dung rất ít, chỉ có hai tấm.
Nhiếp Minh Dung lớn lên kiều mỹ minh diễm, giống như đóa hoa phú quý, gương mặt Nhiếp Chưởng Châu lại trẻ con ngây thơ, xinh đẹp thanh tú, chỉ có Nhiếp Yên Dung là nhan sắc có chút tầm thường, khí chất thì không tệ, tóc đen dài tới eo, mũi cao có mấy nốt tàn nhan, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng, hai tấm hình của cô trang điểm rất nhẹ, ít nói ít cười không giống hai chị em khác, một kiêu căng tự tin, một mỉm cười yếu ớt.
Gia thế trong sạch, lý lịch sạch sẽ, ngay cả bạn trai chưa từng có, thành tích ưu tú, mấy lần còn giành được học bổng.
Âm hiểu hội họa trong nước và vẽ tranh, đàn violon rất tốt, có gia giáo học thức hạng ưu, cô gái như vậy từ trước tới nay vẫn là tiêu chuẩn con dâu giới thượng lưu.
Phó Cánh Hành nhớ tới bộ dạng hốt hoảng ngày đó của cô gái, chiếc áo gió màu vàng và mái tóc đen bóng đó.
Anh dựa người vào sau ghế, cởi tây trang xắn tay áo, đốt một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trong không trung, trong mắt thâm thúy vô cùng.