“Cho nên cô nên cám ơn tôi, nếu như không phải vì con gái của tôi, có thể cô không vượt qua sáu năm này!” Hàn Văn Hạo một chút cũng không khách khí nói. Hạ Tuyết tức giận như ngọn lửa bùng cháy hừng hực, quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Lúc nảy anh không biết xấu hổ nói da mặt của tôi dầy? Anh xem lại lời nói của mình một chút, có buồn nôn hay không ? Trong đời anh, rốt cuộc có biết cám ơn hay xin lỗi hay không !” Hàn Văn Hạo vừa khởi động xe, vừa nói: “Không phải tôi đã nói cám ơn cô rồi sao?” “Anh chỉ cám ơn con gái, anh cũng không cám ơn tôi! !” Hạ Tuyết tức giận nói. “Cô biết là tốt rồi!” Hàn Văn Hạo tiếp tục lái xe. Phải! Hạ Tuyết không muốn nói chuyện, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy mình giống như ăn phải trứng một con đà điểu ! Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa nhàn nhạt hỏi: “Chúng ta phải đi đâu ?” “Không biết!” Hạ Tuyết tức giận nói. “Hôm nay tôi hủy bỏ cuộc họp hơn tỷ, ra ngoài mua quà tặng cho con gái, tôi có nhiều thời gian, cô có thể đi cùng tôi”.
hắn nói như thế. “Anh nhanh chóng kết hôn đi! !” Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Anh nhanh chóng kết hôn, anh cũng sẽ không làm phiền tôi và con gái! Bảo Tần gia đại tiểu thư sinh cho anh một đội banh! !” “Cô chuẩn bị sinh cho Daniel tiên sinh một đội banh? Cô đừng ở chỗ này lên mặt! ! Con gái là do cô muốn sinh! ! Bây giờ cô chịu đựng hậu quả như thế, đây là báo ứng của cô!” Hàn Văn Hạo lại nói. Hạ Tuyết “a” một tiếng, hét lên: “Dừng xe ………..” Đuôi mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên hiện lên ý cười, vừa định nói chuyện, lại nghe điện thoại di động của mình vang lên, hắn sững sốt, nhìn điện thoại trêи kệ xe, màn hình màu xanh nổi lên số điện thoại của Tần Thư Lôi, hắn nhướng mày, ánh mắt ngưng tụ.
.
.
.
.
. “Nghe điện thoại đi ? Thế nào? Không dám sao ?” Hạ Tuyết cố ý đùa hắn nói. Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa nhìn màn hình điện thoại.
.
.
.
.
. Đột nhiên, Hạ Tuyết cũng im lặng nhìn Hàn Văn Hạo.
.
.
.
.
. Hàn Văn Hạo lái xe qua đèn xanh đèn đỏ, dưới ngã tư đường, dừng xe bên lề đường.
.
.
.
.
. “Tôi xuống xe trước !” Hạ Tuyết định mở cửa xuống xe, Hàn Văn Hạo vừa dùng sức nắm chặt cánh tay của cô, vừa nhấn nghe kiện.
.
.
.
.
.”Ừ.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo. “Văn Hạo.
.
.
.
.
.
bây giờ anh đang ở đâu ? em ở tiệm châu báu Hoàng thất đang thử nhẫn kết hôn.
.
.
.
.
.
bây giờ anh có thời gian thì đến đây chọn thử một chút không?” Tần Thư Lôi ngọt ngào cười hỏi. Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, ánh mắt hờ hững chớp một cái, nói: “Anh có việc phải ra khỏi công ty một chuyến, chắc không thể đi với em, lần sau đi.” “Ồ.
.
.
.
.
.” Tần Thư Lôi hơi thất vọng nói: “Vậy cũng được! Công việc quan trọng, anh cẩn thận một chút, tối nay em đến nhà anh nhé ?” Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp một cái, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, không lên tiếng. Hạ Tuyết cũng ôm vai quay đầu nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, không lên tiếng.
.
.
.
.
. “Văn Hạo?” Tần Thư Lôi mỉm cười gọi nhỏ. Giọng Hàn Văn Hạo có chút vui vẻ nói: “Ừm!” Tần Thư Lôi cười ngọt ngào nói: “Tốt lắm, tối nay em sẽ đến tìm anh, hôm qua cha em từ Pháp mang về mấy chai Xích Hà châu thượng đẳng nhất, tối em sẽ đem đến cho anh.
.
.
.
.
.
em biết anh thích uống Xích Hà Châu.
.
.
.
.
.” “Cám ơn!” Hàn Văn Hạo đáp lời: “Xin lỗi, không thể đi cùng em”. “Không có gì! Chỉ cần gả cho em…là em rất hạnh phúc! Em cúp điện thoại trước, không quấy rầy anh làm việc!” Tần Thư Lôi nói xong, cúp máy. Hàn Văn Hạo cũng cúp điện thoại, sau đó an tĩnh lái xe.
.
.
.
.
. Hạ Tuyết tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không lên tiếng. “Tại sao không nói chuyện?” Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa hỏi. “Muốn nói gì? Trong vòng một phút anh nói xong rồi, cám ơn, xin lỗi, thật sự rất khó được a.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết có chút châm chọc nói. “Cô hi vọng nghe những lời này?” Hàn Văn Hạo hỏi. “Không có!” Hạ Tuyết có chút kỳ quái quay đầu nhìn hắn nói: “Tại sao anh không cùng người ta đi thử nhẫn cưới ? Đây chính là lúc hạnh phúc nhất! sao phải che che giấu giấu? Làm như chúng ta giống như vụng trộm vậy ?” Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết bật cười nói: “Tôi lại cảm thấy không có gì, cô lại nói chúng ta giống như vụng trộm !” “Mẹ nó!” Hạ Tuyết lại không nhịn được thô tục nhìn Hàn Văn Hạo hét lên: “Anh thần kinh à! ! Ai vụng trộm ! ! Tôi chỉ cảm thấy anh do dự một lúc lâu mà chưa nghe điện thoại ? Anh không cần để ý đến tôi, anh có thể đi cùng vị hôn thê của anh đi! !” Hàn Văn Hạo quay đầu qua, có chút nói không nên lời, nhìn người này nói: “Tôi nói tôi để ý đến cô khi nào ? Tôi chỉ muốn dành một chút thời gian mua đồ cho con gái tôi! Cho nên mới từ chối hôn thê của tôi! ! Ở trong mắt của tôi, cô không là gì cả !” “Anh.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết cười lạnh nói: “Tốt! ! Rất tốt! ! Tôi thật sự là bị mù mắt, tôi lại dùng suy nghĩ của người bình thường để nghĩ đến anh! ! Tôi bị mù mắt, được chưa?” Hàn Văn Hạo vừa lái xe, vừa mặt lạnh nói: “Ánh mắt của cô rất sắc bén! Cho nên cô mới thích em trai thứ của tôi, sau đó quyến rũ em trai thứ của tôi, tiếp đến lại sinh con gái của tôi, rồi lựa chọn chung đụng với Daniel! !” Hạ Tuyết bùng giận, cô khẽ cắn môi dưới, không thể nhịn được nữa, thét lên: “Tôi muốn xuống xe ………… tôi không thể nhịn được nữa ! ! ! Hôm nay nhất định là tôi bị thần kinh mới đồng ý đi với anh ! ! Tôi điên rồi! ! Tôi muốn xuống xe! ! Tránh để một ngày nào đó, bị thứ người như anh túm lấy làm thành câu chuyện, nói tôi hôm nay đi vụng trộm với anh ! !” Hàn Văn Hạo đột nhiên dừng xe ở bên lề đường, nhào mạnh tới người Hạ Tuyết, đè lên người của cô, hôn mạnh xuống môi của cô.
.
.
.
.
. “Ưmh.
.
.
.
.
.” Hạ Tuyết trừng mắt, cô mím chặc môi, bảo vệ mình, hai tay nắm tây trang của hắn, muốn cho hắn buông cô ra, nhưng tiếc rằng sức lực của hắn quá mạnh, hai tay đã quen, xông vào bên hông của mình, tùy ý bóp một cái, cô ưmh một tiếng, không nhịn được há miệng ra khẽ kêu một tiếng, đầu lưỡi của Hàn Văn Hạo cuồng nhiệt thừa dịp xông vào trong khoang miệng cô, quấn lấy đầu lưỡi của cô. Hạ Tuyết phát điên, xoay người, vỗ vào cửa sổ thủy tinh, bất đắc dĩ chỉ có cơn mưa rào rào ngoài cửa sổ vang dội, cô vô cùng tức giận, bất đắc dĩ bị đầu lưỡi của hắn điên cuồng quấn lấy, chiếm đoạt, thậm chí có chút trêu đùa, cho làm cô không có biện pháp, không còn hơi sức, chỉ đành phải thở dốc đón nhận nụ hôn của hắn.
.
.
.
.
. Rốt cuộc Hàn Văn Hạo buông Hạ Tuyết ra, vẫn đè trêи người của cô, dùng ánh mắt nóng rực quan sát cô nói: “Đây mới gọi là vụng trộm! ! !” .