"Anh cố ý" Hạ Tuyết lập tức lại gần bên cạnh Hàn Văn Hạo, tức giận nói.
Trên mặt Hàn Văn Hạo tràn qua một chút nụ cười, nhìn Hạ Tuyết, có chút oan uổng, cười nói: "Tôi làm sao cố ý được, động tác của các người nhanh như vậy, tôi nhìn thấy, muốn ngăn cản cũng không kịp".
Hạ Tuyết và Hi Văn cùng nhau nhìn hắn chằm chằm!
"Cậu cả, Hạ tiểu thư, Tôn tiểu thư, mời uống trà" Lý thẩm dẫn ba người giúp việc đang cầm chén sứ màu xanh, cẩn thận đặt ở trước mặt của các cô, Hạ Tuyết và Hi Văn nhìn chén trà thật kỹ, lại nói đến Lam Anh, cho tới bây giờ là một người vô cùng duy mỹ, cho nên vô luận bà ta xử lý trên mọi phương diện, từ vật chất, hay ẩm thực, đều vô cùng coi trọng mỹ cảm, nhưng phô trương xa xỉ, cuộc sống tỉ mỉ giống như Hàn gia, thật đúng là làm cho người ta cảm thán, ngay cả chén trà Hoa Quả, cũng rất trong suốt, tinh tế, bên trong bay lên mùi hương hoa và trái cây không biết tên, thật làm cho người ta cảm thấy thú vị.
"Uống đi" Hàn Văn Hạo nín cười, cầm chén trà lên, uống trà.
Hạ Tuyết và Hi Văn cũng nâng chén trà uống! !.
, lập tức cảm giác mùi thơm Hoa Quả phối hợp với Long Tĩnh Tây Hồ thượng đẳng và hoa hồng khô, phát ra một mùi thơm kỳ lạ, cô bé Hi Văn vui vẻ nhìn cha nói: "Cha! Trà này uống rất ngon!
Hàn Văn Hạo mỉm cười đặt ly trà xuống, nhìn con gái nói: "Đây là Hoa Trà bà nội pha”
Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Bác gái cũng hiểu trà?”
Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ, nhưng cũng không nói rõ.
Hạ Tuyết vừa uống trà, vừa nhìn nụ cười thần thần bí bí của Hàn Văn Hạo, lại nhìn Hàn gia phô trương thực sự dọa người, cô không nhịn được lại gần hắn nói: "Anh và Văn Vũ cùng Bác sĩ Hàn ở nơi đây lớn lên sao?”
"Ừ" Hàn Văn Hạo vẫn nhàn nhạt đáp lời.
Hạ Tuyết lập tức không nhịn được nhìn hắn, ai da, lắc lắc đầu, lộ ra ánh mắt rất khinh bỉ.
Hàn Văn Hạo quay đầu, khẽ cau mày không hiểu nhìn cô.
"Một ngôi nhà tốt như vậy, các người không ở, muốn chạy ra ngoài tìm tự do, thật là lãng phí ngôi nhà riêng của các người, ở đó có trà ngon để uống, có nhiều người hầu hạ như vậy sao" Hạ Tuyết cố ý nhìn hắn chằm chằm nói.
Đuôi mắt Hàn Văn Hạo lộ ra một chút nụ cười, cầm chén trà uống một ngụm, dường như nhớ ra cái gì đó, nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Đúng rồi, lúc chúng ta từ trên núi trở về, gia gia đã tặng cho em hai phần quà gì vậy?"
Hạ Tuyết mỉm cười đang cầm chén trà, tò mò nhìn hoa văn hình con rồng trên chén trà, mỉm cười nói: "Tôi cũng không biết, tôi còn chưa mở ra xem".
Hàn Văn Hạo suy nghĩ một chút, cũng không lên tiếng.
"Lão gia, phu nhân xuống lầu" Lý thẩm lập tức mỉm cười đi tới nói.
Hạ Tuyết vừa nghe, lập tức để chén trà xuống, kéo Hi Văn đứng lên, nhìn về phía cánh cửa hình vòm bằng gỗ lim thêu rồng vàng bay lên, đối diện với phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Hàn Trung Trí mặc áo sơ mi trắng, áo khoác màu xanh dương, hơi gấp rút đi xuống, phong cách ăn mặc luôn thong dong, Trang Minh Nguyệt mặc sườn xám màu trắng, đoan trang xinh đẹp, bọn họ nghiêm nghị nhìn Hạ Tuyết.
Mặt của Hạ Tuyết đỏ lên, vội vàng nhìn Hàn Trung Trí và Trang Minh Nguyệt khom lưng, cung kính gọi: "Chào bác trai, bác gái".
"Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, vất vã cho hai người".
Trang Minh Nguyệt lập tức vượt qua chồng, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết và Hi Văn, vẻ mặt của bà kích động nhìn phía Hạ Tuyết, có ngàn vạn lời muốn nói nhưng nuốt trong cổ họng, rất nhiều lời không thể nói ra, lại nhìn về phía Hi Văn, bà nhìn Hi Văn, cảm động nhìn đứa bé gái này, mặc váy nhỏ xinh đẹp, áo khoác nhỏ cung đình, dáng dấp thật là xinh đẹp, hai mắt thật to tròn, ngẩng đầu lên nhìn mình chằm chằm, vô cùng đáng yêu, mắt của bà đỏ lên, vì máu mủ thiên tính, lập tức đưa hai tay đỡ chặt bả vai Hi Văn, kích động gọi: "Hi Văn, bà nội rất nhớ cháu".
Đôi mắt to của Hi Văn nhìn chằm chằm bà nội thật sự còn rất trẻ này, chải búi tóc xinh đẹp, trang điểm trang nhã, quý phái, kích động nhìn mình, trong tròng mắt lộ ra thương yêu thật sự làm người thấy xót lòng, Hi Văn vốn muốn đến làm bẽ mặt Hàn Trung Trí, nhưng nhìn Trang Minh Nguyệt, khẽ cắn môi, không lên tiếng
"Gọi bà nội" Hạ Tuyết nhìn con gái nháy mắt!!
Hai bàn tay nhỏ bé của Hi Văn nắm lại, con ngươi quẹo trái, quẹo phải, vẫn có chút không cam tâm tình nguyện.
Hạ Tuyết có chút căng thẳng, cúi thấp đầu, len lén đưa tay về phía sau lưng, véo con gái một cái mạnh!
"Ôi chao!" Mặt của Hi Văn khổ sở nhíu lại!
"Thế nào, nơi nào không thoải mái nói cho bà nội, bà nội lập tức gọi bác sĩ đến xem một chút!" Trang Minh Nguyệt muốn đứng dậy đi kêu bác sĩ!!
"Không sao, không sao, con bé không có việc gì" Hạ Tuyết nói xong, cúi đầu nhìn con gái, cau mày, hai mắt nhìn chằm chằm, dùng mắt ra hiệu cho cô bé là có muốn về nhà lần lượt ăn roi không!!
Hi Văn có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt tha thiết của Trang Minh Nguyệt, trong lòng của cô bé cũng không khỏi đau xót, liền cúi đầu, lầu bầu khẽ gọi: "Bà nội".
"Aiz ………" Trang Minh Nguyệt kích động đáp lời, nước mắt không ngừng lăn xuống, ôm Hi Văn vào trong ngực, nghẹn ngào nói: "Kể từ khi bà nội biết sự thật, vẫn muốn đi thăm cháu, nghĩ đến cháu gái của bà ở bên ngoài nhiều năm, lúc ra đời, cũng không có chuẩn bị cho cháu một cái tả nhỏ, một cái quần áo nhỏ, giày nhỏ, cũng không có người thân ở bên cạnh, cũng chỉ có mẹ và cháu, nghĩ đến những ngày tháng đó, bà nội không nhịn được đau lòng, khổ cực mẹ, cũng vất vã cháu, Hi Văn, là bà nội và ông nội không tốt, đều do chúng ta không tốt, coi thường cháu, cháu phải tha thứ cho ông bà nội, sau này chúng ta nhất định sẽ bồi thường cho cháu gấp bội".
Hạ Tuyết nghe xong, hai mắt không nhịn được đỏ lên, vốn đã là chuyện sáu năm rồi, những ngày tháng trong quá khứ, không cần thiết nhắc lại, nhưng lúc Trang Minh Nguyệt nhắc lại, cô cảm động, cảm động nghẹn ngào không biết nên nói gì cho phải.
Hi Văn cũng hít hít lỗ mũi đỏ bừng, hai tay không nhịn được ôm vai Trang Minh Nguyệt, vẫn không nhịn được nhìn về phía Hàn Trung Trí, Hàn Trung Trí cũng đứng ở đó, có chút kích động nhìn cô bé, tròng mắt cô bé trừng to, quay đầu đi, không để ý tới ông ta!!
Hàn Trung Trí sửng sốt!
"Hi Văn, đây là ông nội của cháu" Trang Minh Nguyệt lập tức đem Hi Văn đẩy tới bên cạnh chồng, bà biết bởi vì Hi Văn muốn tới, lúc nảy chồng mình cứ phút lại lơ đãng nhìn đồng hồ một lần, mặc dù trong lòng lo âu, nhưng lại không dám biểu lộ ra, đè nén thật sự khổ sở.
"Hi Văn, mau gọi ông nội đi, ông nội biết cháu muốn tới, đã chuẩn bị cho cháu món quà nhỏ kìa".
Hi Văn vừa đến trước mặt của Hàn Trung Trí, lập tức nhướng mày, bắt chước mẹ cắn chặt môi, mặt hất qua một bên, im lặng!!.