Buổi trưa, bầu trời trắng xám!
"Di Thúy Sơn trang" nằm trên đỉnh núi, là nhà hàng kiểu Trung Quốc do một người phụ nữ Hoa Kiều mở ra, không vì cái gì khác, mà là vì phong cảnh rừng phong hữu tình.
Hàn Văn Hạo ngồi ở vị trí lộ thiên trong "Di Thúy Sơn trang", nhìn rừng phong đỏ rực, nhớ đến đêm qua thổ lộ, trên mặt hắn đột nhiên tràn qua một chút nụ cười, tiếng xe hơi từ đầu kia chậm rãi truyền đến, hắn từ từ quay đầu, nhìn thấy chiếc Mercedes màu bạc chậm rãi lái tới bên này, lướt qua rất nhiều lá phong ướt đẫm, ánh mắt hắn chăm chú.
Quả nhiên xe dừng lại, Daniel mặc âu phục màu trắng sữa, vô cùng phong độ đẹp trai đi ra khỏi xe, mỉm cười, giao chìa khóa cho nhân viên phục vụ, xoay người liếc mắt đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo, hơi nhỏ gật đầu cười nhẹ.
Hàn Văn Hạo cũng mỉm cười đứng lên, nhìn Daniel.
"Xin lỗi, đã tới chậm" Daniel đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, vươn tay
Hàn Văn Hạo bắt tay với hắn, mỉm cười nói: "Là tôi đến sớm”.
Hai đàn ông đều vô cùng bình tĩnh ngồi xuống, nhân viên phục vụ tới đưa thực đơn, Daniel khẽ giơ tay nhìn Hàn Văn Hạo cười nói: "Nơi này tôi chưa quen thuộc, tôi tin Hàn Tổng Tài yêu cầu món ăn …….
cho nên mời anh vậy ……”
Hàn Văn Hạo mỉm cười nhận lấy thực đơn, chọn một vài món ăn mình yêu thích, sau đó giao thực đơn cho nhân viên phục vụ, nhìn Daniel một cái, mỉm cười nói: "Daniel tiên sinh, lúc nào cũng phong độ và nhúng nhường như vậy, có thể làm bạn bè của anh, thật là một chuyện may mắn trong cuộc đời!
Daniel mỉm cười nói: "Nhúng nhường không phải là cách tiếp khách của người Trung Quốc sao? tôi nhập gia tùy tục thôi"
Hàn Văn Hạo nhìn hắn một cái, nâng ly trà nổi tiếng "Di Thúy Sơn trang" uống một hớp nhỏ, cảm thấy trong miệng có mùi thơm ngát.
Daniel cũng hớp một ngụm nhỏ trà kia, có chút vui vẻ nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Trà ngon"
Hàn Văn Hạo mỉm cười đặt ly trà xuống, chậm rãi nói: "Tôi và anh chịu ảnh hưởng của người mẹ, đều là người yêu thích trà, bất quá phương diện thưởng thức trà của dì Lam, kỹ thuật hàng đầu, tôi thường nghe mẹ tôi nói, trà là linh hồn của dì Lam".
Daniel cũng mỉm cười nói với Hàn Văn Hạo: "Tôi cũng thường nghe mẹ tôi nói, mặc dù, dì Trang quý là thiên kim đại tiểu thư, nhưng trà đạo là số một, đã từng là học trò xuất sắc của bậc thầy trà ở Trung Quốc".
Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ, tay đặt nhẹ trên bàn ăn, xoay tròn ly trà.
Daniel cũng không lên tiếng, nhìn cảnh rừng phong, hớp một ngụm trà xanh, thật sự có cảm giác thoải mái.
Hai đàn ông cùng trầm mặc, bọn họ đều là cao thủ che giấu cảm xúc, Hàn Văn Hạo khí phách, nhưng giấu giếm sát khí đáng sợ, Daniel mềm mỏng, nhưng cơ trí thâm trầm, khả năng vô hạn.
Hàn Văn Hạo xoay ly trà trong tay, có cảm giác trà xanh trong ly đã nguội, mới chậm rãi nói: "Lần trước, sự kiện CD của Hạ Tuyết, có Daniel tiên sinh ra sức giúp đỡ, ba người chúng ta cuối cùng cũng đạt được thắng lợi.
Thật ra, trong lòng tôi vô cùng cám ơn anh.
Anh đã giúp đỡ và thành toàn, không phải người bình thường có thể làm được".
Daniel khẽ mỉm cười, nâng ly trà thơm ngát, nhấm một ngụm, đặt ly trà xuống, cầm bình trà lên, châm một ly trà xanh cho Hàn Văn Hạo, khi lá trà chậm rãi rơi vào trong ly của Hàn Văn Hạo, mới mỉm cười nói: "Người Trung Quốc xưa nay nói đến lễ nghi, rót nước phần, trà phần, rượu rót đầy ly.
Trà phần là trong lòng tôn trọng đối với khách đến từ xa, rượu rót đầy là rượu gặp được tri kỷ ngàn chén vẫn thấy ít, tôi và Hàn tiên sinh, trên thương trường là chiến hữu, trong cuộc sống là bằng hữu, cùng tôn trọng lẫn nhau, mặc dù không thể làm bạn trọn vẹn, nhưng cũng có mấy phần hiểu nhau, đều có chung lý tưởng cùng theo đuổi, giống như tri kỷ.
Lần này, sự kiện CD, trong lòng của chúng ta nhất trí, cho nên mới có thể làm chu đáo như vậy, muốn nói đến cám ơn, tôi cũng muốn cám ơn anh, nguyện ý hy sinh vì nghĩa, vì bận tâm đến danh tiếng của Hạ Tuyết mà trả giá thật lớn!"
Hàn Văn Hạo chậm rãi đưa ngón tay trỏ và ngón giữa chạm nhẹ vào ly trà, cám ơn Daniel châm trà ình.
Daniel cũng tự mình rót một ly trà, tao nhã, lịch sự hướng về phía Hàn Văn Hạo nâng ly.
Hàn Văn Hạo cũng nhìn hắn, từ từ nâng ly.
Hai người đàn ông cùng uống ly trà xanh, phát giác, thời gian càng lâu, mùi vị bình trà này càng nồng đậm, Daniel mỉm cười thõa mãn nói: "Xem ra thời gian là món đồ đáng giá nhất trên thế giới, trong lúc vô tình, nó tạo ra nhiều giá trị to lớn trên thế giới, có thể làm cho những thứ không đầy đủ, trở nên đầy đủ, những thứ không tốt đẹp, trở nên tốt đẹp"
Hàn Văn Hạo cũng nhìn hắn nói: "Còn có thể làm cho những thứ tốt đẹp trở nên tan vỡ"
Daniel ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo, nói: "Hàn tiên sinh kinh nghiệm rất nhiều, việc đời khó đoán, không phải đã tạo thành thói quen thứ tốt đẹp trở nên tan vỡ sao?" (hai người này đánh thái cực)
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên đông lại, nhìn Daniel nói: "Thế giới của tôi, cũng có thể tan vỡ trong tay của tôi, nhưng tôi chỉ muốn cất giữ hai người trong thế giới của tôi, là tốt rồi, mặc dù sinh mạng có chỗ thiếu hụt"
Daniel mỉm cười nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo nhìn Daniel, thu liễm lại ánh mắt sắc bén của mình, có chút chân thành nhìn người đàn ông ôn nhu trước mặt, nói: "Tôi kính trọng anh, như trà! Tôi tôn trọng anh, như rượu! Có lẽ tôi cũng đã đấu tranh, tôi cũng nghĩ tới muốn buông tay, tôi cũng khát vọng Hạ Tuyết và con gái có thể có một cuộc sống chu toàn hơn, chẳng qua, khi họ xuất hiện trong thế giới của tôi, tôi đã không có cách nào buông tha các cô nữa, dường như đó là một loại bản năng sống, nắm tay, không muốn buông ra, tôi biết trong lòng Hạ Tuyết mâu thuẫn, bởi vì ở trong lòng của cô ấy, có lẽ anh còn quan trọng hơn tôi, anh đối với cô ấy cũng như người anh trai, như người cha, như bạn bè, cũng như người yêu"
Daniel nhìn hắn, khẽ mỉm cười, đặt ly trà xuống, không nhịn được, nhẹ nhàng xoay tròn ly trà nhìn lá trà trong ly như Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn Daniel, ánh mắt lộ ra một chút khẩn cầu nói: "Xin anh hiểu, tôi và Hạ Tuyết tâm đầu ý hợp, tình yêu này không dễ có, có lẽ anh cảm thấy tôi hèn hạ, nhưng lần này, hẹn anh ra ngoài, rất hi vọng anh có thể thành toàn cho tôi và Hạ Tuyết cùng Hi Văn, để cho chúng tôi một nhà đoàn tụ"
Ánh mắt ôn hòa của Daniel, lóe lên một chút ánh sáng ấm áp nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo có chút căng thẳng nhìn Daniel.
Daniel đưa mắt nhìn Hàn Văn Hạo thật lâu, thật lâu, rốt cuộc chậm rãi lắc đầu, nói "NO!"
Hàn Văn Hạo nhìn hắn, sửng sốt!.