Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

chương 529: ăn trộm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Tuyết như một đứa ngốc, đứng ở đầu kia ghế sa lon, vẻ mặt chăm chú nhìn Hàn Văn Hạo, có chút đau lòng suy nghĩ ngày hôm qua hắn làm sao qua được? Vết thương đạn bắn còn đau hay không? Sốt cao đã hạ chưa? Cô nghĩ trước nghĩ sau, lo lắng suy nghĩ một chút, lại như là đang nịnh nọt, đi tới trước mặt của Hàn Văn Hạo, khom người xuống, muốn nhìn thấy rõ mặt của hắn, lại tiếp tục nịnh nọt, cười khúc khích nói: "Anh khát nước không? Có muốn em rót nước cho anh hay không, em sợ anh sốt cao chưa giảm ——"

Cô vừa nói xong, muốn vươn tay tới trước trán của hắn, muốn thăm dò nhiệt độ của người hắn ——

Hàn Văn Hạo tức giận quét tay của cô, nhìn cô lớn tiếng nói: "Cô phát điên cái gì? Tôi có thư ký, không tới phiên cô hầu hạ!! Hôm nay tôi rất bận, nếu không có chuyện gì, cô lập tức đi cho tôi! Tôi không có thời gian lãng phí với cô! Nếu cô muốn tìm đàn ông, cô đi tìm chồng chưa cưới của cô đi!"

Hạ Tuyết có chút đau lòng, nhìn Hàn Văn Hạo ——

Hàn Văn Hạo vẫn không để ý đến cô, vẫn phê duyệt tài liệu, vừa phê duyệt, lại cảm thấy vết thương có chút đau, hắn hơi nhăn mày, theo bản năng đặt nhẹ lên vết thương.

"Anh —— Anh —— Anh làm sao vậy? Vết thương đau hả? Có muốn gọi bác sĩ hay không?" Hạ Tuyết lo lắng, nghiêng người tới trước, nhìn Hàn Văn Hạo nói.

Hàn Văn Hạo lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn Hạ Tuyết, lại không vui hỏi: "Rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô đến đây làm gì?"

"Em ——" cặp mắt Hạ Tuyết đỏ lên, sâu kín nhìn hắn, lộ ra một chút ủy khuất nói: "Em —— Em chỉ muốn tới thăm anh một chút, em lo lắng anh gặp chuyện không may, tối hôm qua em nhìn thấy anh rất tiều tụy —— Em —— rất lo lắng cho anh ——"

Hàn Văn Hạo đột nhiên cười lạnh nói: "Không phải cô ở bên cạnh tôi, sẽ rất nguy hiểm sao? Rất đáng sợ sao? Sao cô không biết xấu hổ, còn tới đây làm gì? Bây giờ, tôi không có ý định chơi đùa tình yêu với cô! Cũng không có ý định nghe cô nói nhảm! Tôi rất bận bịu, cô đi đi! nữa tôi sẽ mở cuộc họp! Nếu có thời gian, thì ở bên con gái của tôi, tôi phát hiện, gần đây cô rất lạnh nhạt với nó!"

Hàn Văn Hạo vừa nói xong, lại tiếp tục mở tài liệu khác, chăm chú phê duyệt tài liệu!

Hạ Tuyết có chút điềm đạm đáng yêu nhìn sắc mặt nặng nề của Hàn Văn Hạo, lạnh lùng phê duyệt tài liệu, cô theo dõi bộ dáng kia của hắn, nói: "Hàn Văn Hạo! Em yêu anh!"

Hàn Văn Hạo vẫn không nhúc nhích, vẫn xem tài liệu!

Đôi mắt to tràn đầy tình cảm của Hạ Tuyết, nhìn chòng chọc Hàn Văn Hạo nói: "Hàn Văn Hạo, Em yêu anh!"

Hàn Văn Hạo cũng không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu lên.

"Em yêu anh, Hàn Văn Hạo ——" Hai tròng mắt Hạ Tuyết rướm nước mắt.

"Cô xong chưa!" Hàn Văn Hạo lập tức nện bút xuống, ngẩng đầu nhìn cô, tức giận nói, cũng đã thấy nước mắt cô rơi ra, hắn không vui, nói: "Cô nhìn lại mình đi!! Cô nhìn lại mình đi!! Động một chút là khóc! Giống như có chuyện gì to lớn lắm vậy!! Tôi đã nói với cô, tôi không yêu cô!! Tôi tuyệt không yêu cô!! Nếu không có chuyện gì, thì đi cho tôi!! Đừng quấy nhiễu công việc của tôi!"

Trong lòng của Hạ Tuyết đau xót, khẽ cắn môi, nước mắt lăn xuống, không muốn đi, đuổi cũng không muốn đi, chỉ vươn tay muốn nắm tay của hắn, lại bị hắn mặt lạnh vung ra, cô cúi đầu, lau sạch nước mắt, rồi vui vẻ ngẩng đầu lên, nhìn hắn, cười một tiếng lấy lòng nói: "Như vậy đi! Em —— Em —— Em —— Biết bây giờ anh vừa mới bị sốt xong, nhất định là khẩu vị rất nhạt, em —— Hôm nay đi đến nhà của anh, làm cơm tối cho anh ăn? Em làm xong, sẽ không quấy rầy anh!"

"Nếu cô đi vào nhà của tôi được, tôi sẽ để cho cô ở ba ngày!" Hàn Văn Hạo vẫn phê duyệt tài liệu, khi dễ, cười lạnh nói.

"Anh nói đó! Nếu em biết mật mã, đi vào nhà được, anh phải để cho em ở ba ngày!?" Cô cố ý đưa ra chữ ba, giơ lên trước mắt Hàn Văn Hạo! Thật là gần, thật là gần!

Hàn Văn Hạo phủi tay của cô, lạnh lùng nói: "Đi vào được rồi hãy nói!"

"Nói lời thì giữ lời đấy!! Em đi đây!" Hạ Tuyết thật vui vẻ, nhắc túi xách, quét qua một trận gió, cả người đã đi ra ngoài.

Cây bút trong tay Hàn Văn Hạo, ngừng lại, rốt cuộc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cánh cửa phòng làm việc.

Cao ốc tầng!!

Trong tay Hạ Tuyết xách theo túi lớn, túi nhỏ đồ từ trong siêu thị mua về, đứng trước thang máy riêng của Hàn Văn Hạo, nhìn bảng số mật mã màu đỏ lóe sáng, cô hơi nheo mắt lại, tay dò tìm, đưa ngón trỏ ra, đè xuống ——

"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã!"

Hạ Tuyết khẽ cắn môi, hừ một tiếng nói: "Thật nhẫn tâm như vậy! Đồ đàn ông keo kiệt! Hừ! Làm lại!!"

Cô vừa nói xong, lại đinh đinh đinh nhấn vào ——

"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã!"

Hạ Tuyết bắt chước ánh mắt của Hàn Văn Hạo, nheo lại, tiếp tục nhấn: ——

"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã!"

"——"

"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã!"

" ——"

"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã!"

""

""

""

""

""

""

""

""

""

""

""

"Mẹ kiếp!!" Hạ Tuyết lập tức, đưa bàn tay, bộp một tiếng, vỗ vào bảng mật mã, tức giận nói: "Tôi cũng không tin, tôi không vào được! Không phải bốn con số sao?"

Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên gọi điện thoại cho Văn Kiệt.

"Ừm!" Hàn Văn Kiệt ngồi trên ghế dựa ở nhà mình, hơi mệt mỏi nghe điện thoại, đêm qua, lo sợ cha vì chuyện cao ốc sụp đổ, mà bệnh tim không tốt, cho nên hắn thức suốt đêm.

"Văn Kiệt, tôi hỏi anh một chuyện!" Hạ Tuyết căng thẳng cầm điện thoại, hỏi Hàn Văn Kiệt: "Sinh nhật anh cả của anh là ngày nào?"

Lúc này Hàn Văn Kiệt mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Ngày tháng .

Thế nào?"

Hạ Tuyết lập tức nhấn !

"Xin lỗi, quý khách đã nhập sai mật mã!"

Hạ Tuyết khổ sở oán hận, nhắm hai mắt lại, suy nghĩ một chút, vẫn phiền não hỏi: "Thẻ ngân hàng, két sắt, hay tài liệu quan trọng của anh cả anh đều dùng mật mã gì để khóa lại vậy?"

Lời này hỏi ra —— Hàn Văn Kiệt đột nhiên có chút buồn cười.

Hạ Tuyết lập tức mặt đỏ lên nói: "Anh đừng hiểu lầm á —— không phải ý này, tôi chỉ muốn —— Tôi —— Tôi bị ngăn ở bên ngoài thang máy của anh cả anh, tôi muốn đi vào nhà hắn, làm cho hắn một bữa cơm ——"

Hàn Văn Kiệt đột nhiên cười khẽ.

"Nói cho tôi biết đi! Mật mã của anh cả anh là bao nhiêu? Anh biết không?" Hạ Tuyết như đang nịnh nọt hỏi: "Tôi nhất định sẽ báo đáp ơn đức cao dày của anh!"

Hàn Văn Kiệt nắm điện thoại, dịu dàng, nói: "Tôi không rõ lắm, anh cả tôi tâm tư rất cẩn mật, vì trí nhớ của cho hắn rất tốt, cho dù mật mã có một trăm số, hắn cũng nhớ được, khác với anh hai của tôi, đầu óc ngu si, mật mã luôn là sáu số không!"

Hạ Tuyết cảm thán nói: "Sớm biết vậy, tôi yêu anh hai của anh rồi.

"

Hàn Văn Kiệt lại cười một tiếng, nói: "Mật mã của tôi là sáu số hai, không phải cô cũng yêu tôi sao?"

"Đi! Cắt!" Hạ Tuyết tức giận cúp điện thoại, nhìn lại bảng mật mã, tức giận duỗi ngón tay, cố gắng bấm số như: , , , , , , , cô vừa cố gắng bấm, vừa tức giận nói: "Tôi cũng không tin, tôi sẽ không tìm ra nó?"

Ánh đèn của một xe cảnh sát ú ú ú chạy tới tòa cao ốc!

Hạ Tuyết đang cố gắng bấm, vừa bấm, vừa tức giận nói: "Nếu mày không mở ra, thì gọi cảnh sát bắt tao đi!!"

Vừa nói xong, bả vai của mình bị người nhẹ nhàng vỗ một cái!!

"Cút!" Hạ Tuyết tức giận nói!

Bả vai lại bị người nhẹ nhàng vỗ!

"Làm gì vậy?" Hạ Tuyết tức giận xoay người, lại nhìn thấy ba người cảnh sát đang nghiêm mặt nhìn mình nói: "Chúng tôi nhận được báo động của người chủ tòa nhà tầng ! Cô có ý đồ tiến vào thang máy riêng của người khác!?"

"Tôi với hắn quen biết! Hắn không thể nào phái cảnh sát tới bắt tôi!" Hạ Tuyết tức giận nói, đại khái cô không biết, mật mã thang máy riêng của Hàn Văn Hạo, nếu nhập mật mã vượt quá số lần, máy báo động sẽ khởi động, tự động báo cảnh sát!

Cảnh sát nhận ra cô là một ảnh hậu, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Dù sao, tôi đã nhận được báo động, bây giờ muốn dẫn cô về bót cảnh sát điều tra!!"

"Bệnh thần kinh!! Không tin anh gọi điện thoại cho hắn đi!! Làm sao hắn để tôi bị bắt đi!!" Hạ Tuyết lại tức giận!!

Cảnh sát nghe vậy, lập tức theo tin nhắn từ máy báo động truyền tới, gọi điện thoại cho Hàn Văn Hạo.

Phòng hội nghị Hàn thị!

Hàn Văn Hạo đang triệu tập hội nghị khẩn cấp, đột nhiên điện thoại di động vang lên, hắn nhanh chóng nghe cảnh sát trình bày, hắn lạnh nhạt nói: "Tôi không biết cô ấy! Có thể là ăn trộm! Bắt cô ấy đi!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio