Quảng Cáo Tìm Vợ Yêu

chương 578: sợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cửa phòng “phịch” một tiếng mở ra, Hạ Tuyết mặc bộ đồ thể thao màu trắng, đầu tóc rối tung, xông ra ngoài, thở phì phò, hai mắt đầy lệ, chạy xuống lầu, nhìn khắp phòng khách yên tĩnh, trong lòng của cô “ầm” một tiếng, như rơi vào đáy cốc, nước mắt lăn xuống, tất cả hạnh phúc và ngọt ngào đêm qua, trong nháy mắt bị vỡ vụn, cô thở phì phò, nhào tới điện thoại bàn bên ghế sa lon, nắm điện thoại, lập tức bấm số điện thoại của Hàn Văn Hạo, vừa bấm, đầu ngón tay vừa run rẩy, vội ôm điện thoại, ngồi một bên, sắc mặt tái nhợt chờ đợi.

Tiếng chuông reo lên, một điệu nhạc dễ nghe.

Hàn Văn Hạo ngồi bên trong xe Rolls-Royce, cảm thấy trong túi áo âu phục có tiếng chuông reo lên, hắn bình tĩnh lấy điện thoại di động ra nhìn, thấy số điện thoại bàn ở nhà, ánh mắt hắn sáng lên, ấn phím nghe ————"Hạ Tuyết?"

Hạ Tuyết nghe được tiếng nói của Hàn Văn Hạo, trái tim đập thật mạnh, cô ôm điện thoại, nghẹn ngào nói: "Bây giờ anh ở đâu? Tại sao không nói một tiếng lại đi?"

Hàn Văn Hạo ngạc nhiên nghe giọng của Hạ Tuyết, nhưng vẫn nói với cô: "Hôm nay công ty có một hợp đồng rất quan trọng cần phải ký, anh dậy sớm chuẩn bị đi, nhìn thấy em ngủ say, không đành lòng đánh thức em, nghĩ chỉ ra ngoài một tiếng thôi, nên định đi nhanh về nhanh ———— Em làm sao vậy? Giọng nói sao như vậy? Thức dậy lúc nào?"

Hạ Tuyết ngã xuống đất, cả người tựa vào trên ghế sa lon, trong lòng đột nhiên suy sụp, khóc rống lên, khóc rất thê lương, buồn bã.

Hàn Văn Hạo nắm điện thoại, ngẩn người, Tả An Na ngồi bên cạnh cũng nghe được tiếng khóc của Hạ Tuyết từ trong điện thoại truyền tới, cũng ngạc nhiên nhìn Hàn Văn Hạo, hai mắt lộ ra nghi ngờ ————

Hàn Văn Hạo hơi căng thẳng nắm điện thoại, hỏi: "Hạ Tuyết! Em làm sao vậy? sao khóc đau lòng như vậy! Đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ Tuyết khóc to, nước mắt lăn xuống, đáng thương nghẹn ngào nói: "Em cho rằng không nhìn thấy anh nữa, em cho rằng anh lại muốn bỏ em đi ———— Anh làm em sợ muốn chết ————"

Cô nói chưa hết lời, cả người cũng không nhịn được, khóc rống lên.

Hai mắt Hàn Văn Hạo đau lòng chợt lóe, rồi lại xẹt qua một chút vui vẻ bất đắc dĩ, cứ như vậy nghe cô khóc to ————

Tả An Na ngồi một bên, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Điều này cũng khó trách ———— Nghĩ lại khoảng thời gian anh không có ở đây, cô ấy mỗi ngày chờ anh trở về, dù biết rất rõ anh có thể sẽ không trở về, rồi lại cố chấp, đánh cược với số mạng.

Con người trước cười vui, sau bi thương.

Loại cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi này.

Có lúc, biến mất không tiếng động, so với một lời cáo biệt, còn khắc khoải và giày vò hơn!"

Hàn Văn Hạo nghe những lời này, nắm chặt điện thoại di động, hai mắt chợt lóe, quay đầu nhìn tuyết lấp lánh bay ngoài cửa sổ, đêm qua rơi đầy, chất đống, bao phủ phần lớn màu sắc của thành phố này, một suy nghĩ lặng lẽ xông lên não, hắn lập tức nhìn tài xế nói: "Quay lại!! Trở về nhà!"

Tả An Na sửng sốt nhìn Hàn Văn Hạo, mặc dù vui mừng sự thay đổi của hắn, nhưng vẫn có chút buồn cười, nhắc nhở hắn nói: "Tổng Tài ——— Đây là hợp đồng triệu a!"

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, bảo tài xế nói: "Quay lại!"

Chiếc Rolls-Royce màu bạc đang chạy thẳng ra phía trước, sau đó tới ngã tư đường phía trước, thật nhanh quẹo cua, xe nhanh chóng vòng lại!

Đêm qua, ảnh hậu mới giải Bách Hoa, Hạ Tuyết nghỉ đêm lại khu nhà cấp cao của Hàn Tổng Tài, tin tức lan truyền nhanh chóng, sáng nay đài phát thanh giải trí, báo chí, tạp chí và Internet, tất cả đều có tin tức giật gân này, còn có một phóng viên săn ảnh dùng máy chụp hình từ xa, chụp được tấm hình mơ hồ, bọn họ ở trong tuyết ôm hôn, mặc dù là hình trong điện thoại di động, nhưng vẫn nhìn rất rõ Hàn Văn Hạo ôm Hạ Tuyết thật chặt trong ngực mình, sau đó Hàn Văn Hạo còn ôm Hạ Tuyết đi vào tòa nhà ———— Chính là vì tấm hình mơ hồ không rõ, làm cho người ta có suy nghĩ rất mập mờ, càng làm cho rất nhiều người đang suy đoán chuyện này, cho nên hôm nay Hàn Văn Hạo vừa đi ra ngoài một lúc, rất nhiều phóng viên thời sự chạy tới, khi Hàn Văn Hạo quay lại tòa nhà tầng, tất cả bọn họ giống như một ngọn núi xông tới bên cạnh chiếc Rolls-Royce muốn phỏng vấn, mười mấy người hộ vệ lập tức ngăn bọn họ lại, để cho Hàn Văn Hạo thuận lợi xuống xe, nhất thời rất nhiều ánh đèn flash chiếu vào trên mặt hắn, soi vào hai tròng mắt kiên quyết của hắn!

"Hàn Tổng Tài, nghe nói đêm qua Hạ Tuyết nghỉ lại nhà của ngài, có chuyện này hay không?"

"Hàn Tổng Tài, đối với thổ lộ của Hạ Tuyết hôm qua, ngài có lời gì muốn nói? Ngài sẽ tiếp nhận tình yêu của cô ấy không?"

Rất nhiều vấn đề, tất cả ném về Hàn Văn Hạo, nhưng Hàn Văn Hạo vẫn kín bưng, không lên tiếng bước xuống xe, đi qua bên cạnh đám phóng viên, vẻ mặt không còn đông lạnh, ngược lại thoáng qua nụ cười nhẹ, không giống như lúc xưa, nói đến bất kỳ xì căng đan có liên quan đến hắn thì vẻ mặt hắn đều lạnh lùng, một đám người ở phía xa nhìn thái độ của hắn dường như có chút mỉm cười, ngầm cho phép nhiều chuyện, đám phóng viên nhìn thấy thái độ của hắn như vậy, liền điên cuồng tiến lên trước, đưa Microphone nói: "Hàn Tổng Tài, nhìn nụ cười trên gương mặt ngài, có phải ngầm chấp nhận tình yêu giữa ngài và Hạ Tuyết không?"

Hàn Văn Hạo một mình nhanh chóng đi vào thang máy, nhấn mật mã đóng cửa, ngăn cách ánh đèn flash và rất nhiều tiếng ầm ĩ ở ngoài cửa!

Thang máy nhanh chóng chạy thẳng lên, Hàn Văn Hạo hơi nôn nóng ngẩng đầu, nhìn con số thang máy từng số lên cao, rốt cuộc hai tròng mắt thoáng qua một chút bất mãn, nói: "Sau một thời gian, không ở chỗ này, trở về nhà cũng lâu như vậy!"

Đúng vậy! Thường ngày về nhà không cảm thấy lâu, hôm nay chỉ mới một lúc, đã cảm thấy thật lâu!

Rốt cuộc thang máy mở ra, Hàn Văn Hạo đi ra thang máy, liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Tuyết ngồi xổm trên sàn, tựa vào trên ghế sa lon khóc đến đáng thương, tim của hắn đau nhói, lập tức đi tới, đau lòng gọi nhỏ: "Hạ Tuyết ————"

Hạ Tuyết đột nhiên mở đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hàn Văn Hạo, còn có khuôn mặt đau lòng, cô “oa” một tiếng, khóc rống lên, Hàn Văn Hạo nhìn thấy tâm tình của cô suy sụp như vậy, nhanh chóng đi tới trước mặt cô, ngồi xổm người xuống ôm lấy cô, đau lòng nói: "Đứa ngốc! Em khóc cái gì? Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, em còn sợ anh sẽ rời bỏ em sao?"

"Em không có gì cả, không có lòng tin, em cảm thấy rất sợ, sợ không nhìn thấy anh nữa!" Hạ Tuyết kích động ôm cổ của Hàn Văn Hạo, hưởng thụ lồng ngực ấm áp của hắn, cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, nói: "Nếu cũng như ngày ấy, anh muốn rời bỏ em, không nói tiếng nào mà biến mất ———— Em rất sợ ———— Thật là sợ ————"

Hàn Văn Hạo nghe xong, xúc động cười khẽ, đau lòng ôm thân thể nhỏ nhắn của cô, hôn lên tóc của cô, nói: "Sẽ không ———— Cả đời cũng sẽ không ———— Yên tâm ———— Chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không tách ra ————"

"Em không có cách nào yên tâm, em không muốn rời xa anh, tách ra một giây, em cũng cảm thấy sợ ————" Hạ Tuyết vùi trong ngực của hắn, chua xót nói.

Hàn Văn Hạo cười khẽ, bưng mặt của cô, khẽ mỉm cười, hai mắt lộ ra dịu dàng nói: "Vậy anh ở lại với em nhé? Hoặc là ———— Đi tới đâu, cũng mang em theo?"

Hạ Tuyết chu miệng, trong đôi mắt đẫm lệ đột nhiên xẹt qua ý nghĩ kiên quyết!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio