Mộc Tử hơi gật đầu rồi đột nhiên ôm chặt ta một cái, ta vừa định nhiệt tình đáp lại thì nàng đã buông ra chạy vụt đi.
Nhìn bóng nàng đang rời đi ta mỉm cười đầy hạnh phúc.
Một tiếng sau, phòng của Địch sư phụ càng thêm náo nhiêt, Trưởng lão Nguyệt tộc và Tinh tộc cùng đoàn trưởng Hoàng gia ma pháp sư đoàn Đôn Vu, Khả Trát thân vương đều đến đông đủ, cả ta thì tổng cộng là sáu người ma đạo sư.
Sau khi nhìn thấy thương thế của Mã Khắc tất cả đều lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Đôi mắt Hải Nguyệt đã xám đi đầy thất vọng. Cuối cùng nàng đã hoàn toàn minh bạch thân phận chính thức của Mã Khắc.
Chấn sư phụ cất tiếng hỏi:
-Mấy lão già các ngươi có biện pháp gì không?
Huyễn Ảnh Nguyệt nói:
- Thương thế của Mã Khắc quá nặng, trong cơ thể hai loại nguyên tố phong, hoả không ngừng chiến đấu kịch liệt, bây giờ còn miễn cưỡng bảo trì trạng thái bình hành nhưng nếu chúng ta tuỳ tiện ra tay rất có thể khiến hắn đột tử.
Sắc mặt Khả Trát thân vương đầy vẻ bi thống, lão thì thào nói:
- Hài tử, từ khi ngươi sinh ra ba ba đều yêu cầu quá nghiêm khắc, không ngờ lại thành hại ngươi. Ba… ba xin lỗi.
Chấn sư phụ ủ rũ nói:
- Đều tại ta không tốt, đã để cho chúng nó tham gia trận đấu này.
Hải Nguyệt đột nhiên ngã xuống đất khóc to lên:
- Tại ta, tất cả tại ta, nếu Mã Khắc không vì cứu ta thì sẽ không thành như vậy, thần a, người trừng phạt ta đi, người đem tính mạng Mã Khắc quay lại đi.
Thanh âm Hải Nguyệt như tiếng đỗ quyên, thê lương đến rung động tận sâu thẳm lòng người.
Ông nội Hải Thiên Tinh của Hải Nguyệt đi tới nâng nàng lên, nàng liền nhào vào lòng lão, bi thống khóc ròng:
- Nội ơi,...
Hải Thiên Tinh thở dài nói:
- Nguyệt Nguyệt, con thật sự nguyện ý dùng hết sức cứu Mã Khắc sao?
Hải Nguyệt ngước lên không do dự gật đầu liên tục.
Hải Thiên Tinh thầm quyết định:
- Hảo, không hổ là con cháu Tinh gia tộc ta, tự chịu trách nhiệm của mình mới xứng làm người.
Chấn sư phụ vội hỏi:
- Lão Hải, thật sự ngươi có biện pháp sao?
Đều là ma đạo sư lão hẳn khó tin thực lực mình tri liệu không bằng Hải Thiên Tinh.
Hải Thiên Tinh gật đầu xác nhận:
- Tinh gia tộc chúng ta có một loại Huyền nữ đạo khí đại pháp, thông qua đại pháp này có thể ổn định các loại ma pháp lực hỗn loạn, bình thường chỉ sử dụng khi bị tẩu hoả nhập ma.
Chấn sư phụ mừng rỡ nói:
- Hảo a, lão Hải có biện pháp hay như vậy sao không chịu nói sớm?
Hải Thiên Tinh cười khổ giải thích:
- Làm sao nói sớm được? Ngươi có biết làm sao để thi triển đại pháp này không? Nó cần nguyên âm của xử nữ vi dẫn, hơn nữa là cần đúng huyết mạch xử nữ Tinh gia tộc ta thì mới có tác dụng.
Lời lão nói làm tất cả mọi người đều bất ngờ đến không nói lên lời. Chẳng lẽ vì cứu Mã Khắc mà phải huỷ đi trinh tiết của một người sao? Trên toàn đại lục mọi người đều rất coi trọng trinh tiết của con gái.
Mặt Hải Nguyệt đã sớm đỏ bừng lên, một câu đều không thốt ra. Hải Thiên Tinh nói với Hải Nguyệt:
- Nguyệt Nguyệt, bây giờ ta đã nói rõ tất cả rồi, cháu nguyện ý cứu hắn không? Vốn ta không muốn nói ra phương pháp này, nhưng tính mạng cháu vốn do Mã Khắc cứu được, cuối cùng, đồng ý hay không đều do chính cháu quyết định đi.
Mọi người đều lo lắng nhìn Hải Nguyệt.
Ánh mắt Hải Nguyệt si ngốc nhìn xuống Mã Khắc, thì thầm nói:
- Ngươi vì ta hy sinh như vậy, ta cũng nên hy sinh vì ngươi một chút.
Sau đó quay đầu lại kiên định nói với Hải Thiên Tinh:
- Nội, cháu nguyện ý.
Tất cả mọi người đều kêu lên đầy kinh ngạc. Khả Trát thân vương còn kích động nói:
- Hải Nguyệt, cháu yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để Mã Khắc khi phụ cháu.
Hải Nguyệt nhàn nhạt nói:
- Để sau đi, ông nội, người nói đi, làm thế nào để cứu hắn.
Hải Thiên Tinh quay sang nói với Khả Trát thân vương:
- Nếu thân vương điện hạ yên tâm, xin để ta đưa Mã Khắc đi. Ta sẽ dẫn hắn về Tinh gia tộc chữa trị.
Khả Trát thân vương do dự một chút nhưng thoáng thấy Chấn sư phụ hơi gật đầu thì hắn mới nói:
- Hảo, tộc trưởng, tất cả phải nhờ ngài rồi.
Hải Thiên Tinh gật gật đầu:
- Điện hạ yên tâm, dù ta không thể chắc mười phần nhưng , phần thì khẳng định, chúng ta cáo từ.
Nói rồi sai người đưa Mã Khắc cùng Hải Nguyệt rời đi.
Khi Hải Thiên Tinh đi rồi, Khả Trát thân vương mới hỏi Chấn sư phụ:
- Viện trưởng, ngài chắc chắn Hải Thiên Tinh có thể chữa trị cho Mã Khắc sao?
Chấn sư phụ khẳng định:
- Tinh gia tộc bọn họ quả thật rất cao mình về tri liệu thuật, điện hạ không cần lo lắng, ta đoán sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Ta cũng đi tới cúi đầu nói:
- Khả Trát thân vương, lần này đều tại ta không hảo hảo chiếu cố Mã Khắc.
Khả Trát thân vương lắc lắc đầu nói:
- Trường Cung, rốt cục có chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lòng ta đầy tức giận khi nhớ lại trận đấu vừa rồi. Vì vậy sẵn dịp ta thêm vài câu bình phẩm đầy ác ý khi kể cho mọi người nghe về lần tỷ thí này.
Hai hàng lông mày của Khả Trát thân vương nhăn lại, trong mắt nổi lên trận trận hàn quang.
Nghe xong lời ta kể hắn nói:
- Chấn viện trưởng, làm sao lão lại để chúng nó tham gia loại tỷ thí này, còn có thể gọi đó là tỷ thí sao?
Mặc dù thanh âm của ông rất bình tĩnh nhưng vẫn lộ ra khí thế uy nghiêm bức người.
Chấn sư phụ hơi khom người xuống đáp lời:
- Điện hạ, chuyện này đúng là do ta không liệu trước chu toàn, trận đấu này đã được tổ chức rất nhiều năm rồi, như một truyền thống được lưu truyền vậy, lần này ta để Trường Cung dẫn đội vì nghĩ hắn có thể dễ dàng chiến thắng, không liệu được lại phát sinh nhiều vấn đề như vậy.
Khả Trát thân vương xuống giọng nói:
- Thôi quên đi, cũng không hoàn toàn trách ngài, bất quá loại tỷ thí này về sau không nên diễn ra nữa, đó đâu phải là vì trao đổi học tập, chỉ là vì cái danh hiệu mà tiêu hao quá nhiều nhân tài ma pháp sư của vương quốc.
Chấn sư phụ cũng gật đầu nói:
- Được, chuyện này ta sẽ an bài.
Khả Trát thân vương đi rồi Địch sư phụ mới mắng ta:
- Vừa rồi sao ngươi có thể nói những điều nghiêm trọng như vậy, không phải là quá dồn ép Chấn lão sao?
Ta uỷ khuất nói:
- Con đều nói sự thật thôi mà, vốn trận đấu thật rất bất công mà. Thiếu chút nữa ngài đã không thể gặp con nữa đó, năm ma đạo sĩ đánh một mình con, hơn nữa bọn họ còn dùng đến tính mạng ma pháp, nếu không phải nghị lực con mạnh mẽ sợ rằng không thể trở về nữa rồi.
Chấn sư phụ thở dài nói:
- Lao Luân, quả thật là ta đã sai, ta không nên để mỗi mấy đứa nhỏ đi mạo hiểm a, ngươi đừng trách Trường Cung, chuyện này cũng là một bài học cho tất cả chúng ta phải nhớ kỹ.