Ta buồn bã nói:
- Cũng đều là ta hại các vị sư phụ.
Hải Thủy đi tới trước mặt ta, ngồi xuống, toàn thân nàng run lên một chặp, nước mắt rơi xuống, rồi từ trong túi lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng ta, vỗ về khuôn mặt tiều tụy của ta, nói:
- Bọn họ dĩ nhien cũng lo lắng cho huynh vậy. Trường Cung đại ca, huynh chịu khổ rồi.
Đan dược vừa vào miệng đã tan ra ngay, ta nuốt luôn xuống bụng, nhất thời cảm giác ấm áp bừng lên, khí lực tựa hồ có cảm giác khôi phục lại một ít. Ta hỏi:
- Đây là giải dược của Nhuyễn Cốt Tán sao?
Hải Thủy gật đầu nói:
- Huynh phải cấp tốc khôi phục ma pháp cùng với thể lực, chuyện đào thoát ra khỏi đây, chỉ có thể tự trông cậy vào bản thân huynh thôi.
Ta hỏi:
- Muội còn chưa nói ta biết, muội vào đây bằng cách nào.
Hải Thủy nói:
- Ngày mà huynh bị bắt, Chấn sư phụ có đến tìm muội, mọi chuyện của huynh cũng đều nói hết cho muội, hỏi muội có cam tâm tình nguyện cứu huynh không, muội đồng ý, Chấn sư phụ cũng nói, bọn họ mấy người đều bị giám thị chặt chẽ, không thể phân thân cứu huynh, bệ hạ dám chắc không dám giam huynh tại cung điện, ngày ngày muội theo dõi bệ hạ ra vào cung, thì phát hiện y đến đây thường xuyên, nhưng muội lại không dám đột nhập vì thủ hạ bên ngoài canh phòng rất nghiêm ngặt. Muội trở về thuật lại tình hình cho Chấn sư phụ cùng Địch sư phụ. Hai vị sư phụ lão nhân gia cuối cùng quyết định dùng định vị truyền tống trận đến cứu huynh, dựa theo bản đồ ước lượng khoảng cách, từ từ thí nghiệm từng lần một, cuối cùng cũng thành công. Kì thực muội đã đến đây một lần rồi, bất quá lúc đó huynh đang ngủ, muội phát hiện huynh cơ thể suy nhược dị thường, không dám làm kinh động huynh, lẳng lặng trở về đem tình hình của huynh bẩm cáo Chấn sư phụ. Chấn sư phụ nói huynh bị hạ độc bởi Nhuyễn cốt tán, rồi không biết lão nhân gia người tìm giải dược ở đâu, đưa cho muội rồi bảo muội quay lại đây cứu huynh.
Thật sự không nghĩ tới các vị sư phụ đối với ta lại tuyệt không bỏ mặc, bọn họ hoàn toàn quan tâm đến ta như vậy. Nước mắt ta thành hàng chảy xuống, nghẹn ngào nói:
- Muội quay lại thay ta cảm ta Chấn sư phụ.
Hải Thủy nói:
- Thời gian cấp bách, muội phải đi đây, ngày sau, muội sẽ trở lại, chính là lúc huynh đào thoát khỏi nhà ngục này, trong ngày này, huynh cố gắng khôi phục sức lực nhé.
Ta hỏi:
- Mã Khắc đối xử với tỷ tỷ của muội thế nào?
Hải Thủy nói:
- Bệ hạ sợ Mã Khắc bất chấp tất cả đến cứu huynh, cũng quản chế hắn rất nghiêm khắc, tỷ tỷ của muội cũng rất lâu không gặp hắn rồi.
Ta đau khổ nói:
- Không nghĩ tới chỉ vì một cá nhân ta lại liên lụy đến nhiều người như vậy, ta thật sự xin lỗi mọi người. Muội cũng không nên đến cứu ta, nếu có chuyện gì, chẳng phải muội cũng sẽ gặp bất trắc sao. Ta làm sao có thể báo đáp nổi tấm chân tình muội dành cho ta được.
Nước mắt Hải Thủy rơi cả trên mặt ta, nàng nói:
- Trường Cung đại ca, huynh đừng nói vậy, muội vốn không cần huynh báo đáp, chỉ cần huynh trong lòng dành một chút ít tình cảm cho muội là muội mãn nguyện rồi. Chúng ta là bằng hữu đã lâu, chỉ có hoạn nạn mới thấy chân tình, muội phải đi đây, huynh cố bảo trọng, ngày sau gặp lại.
Nói xong móc từ trong người ra một quyển trục chạy trốn, thuấn di thoát ra ngoài.
Ta rốt cục cũng hiểu được, Hải Thủy đối với ta cũng như ta đối với Mộc Tử, là chân tâm đích ái, có hoạn nạn mới thấy chân tình, nói đúng quá a. Tại lúc ta gặp gian nguy khó khăn nhất, nàng ra tay cứu ta, làm sao ta không cảm kích nàng cho được.
Hải Thủy đến mang lại cho ta hy vọng sống, nguyên lai mọi người không ai bỏ rơi ta, hoàn toàn không bỏ rơi ta. Ta có hy vọng rồi, thật sự có hy vọng rồi. Theo ý niệm trong lòng, từ từ khôi phục khí lức, tâm trạng của ta cũng từ từ tốt lại.
Mất một giờ sau, tay chân ta từ từ có thể cử động lại được, nhưng do thời gian dài không vận động, máu huyết lưu thông không tốt, toàn thân cảm thấy bủn rủn vô lực. Ta phải bồi bổ thân thể mà không có dinh dưỡng thì làm cách nào khôi phục bây giờ? Khả trát không phải đã nói chỉ cần không ra khỏi đây thì yêu cầu gì cũng có thể thỏa mãn ta hay sao? Thử xem nào.
Đến giờ cơm, lại cũng là nữ tì lúc trước mang cơm đến, mang lại cho ta một bầu canh. Ta uống xong hết bầu canh, nói với nàng ta:
- Lần sau cô tới có thể mang món gì khác hay không?
Đột nhiên nghe ta phát thoại, nàng ta giật mình, nói:
- Ngài muốn ăn món gì?
Ta cười khổ nói:
- Hiện tại ta ngay cả điểm khí lực cũng không có, ta chỉ muốn uống Tiên Thảo Địa Long Thang, cứ ăn uống như thế này, ta sợ quốc vương không cần xử tử ta, ta cũng đã chết vì suy nhược rồi.
Thị nữ nhìn ta cảnh giác nói:
- Được rồi, nhưng ngài cũng đừng giở trò ma đấy nhé.
Ta vội vã nói:
- Bộ dạng ta thế này, làm sao đủ sức để giở trò ma mãnh được.
Thị nữ gật đầu xoay người bỏ đi, quả nhiên mang lại cho ta Tiên Thảo Địa Long Thang, ta cố gắng ăn cho bằng hết, tích cực hấp thu dinh dưỡng của món canh, vốn ta còn muốn ăn thêm vài món ăn nhưng cũng không dám nói vì sợ nàng ta sinh nghi.
Tiên Thảo Địa Long Thang không hổ là món ăn đại bổ, thân thể ta sau khi phục dụng nó, cảm thấy thư thái, khôi phục rất nhiều.
Thị nữ đi rồi, ta không ngừng tích cực hoạt động thân thể để nhanh chóng khôi phục khí lực của chính mình.
Trôi qua suốt một ngày, mặc dù thân thể ta hãy còn suy yếu nhưng đấu khí đã có bước đầu khôi phục lại, thật là quá tốt, có đấu khí, ta đã cảm giác được khí lực không còn mất mát thoát đi nữa.
Lúc này, ta thử thăm dò niệm chú Long tộc chú ngữ cổ quái kia. Ta phải nhanh chóng khôi phục ma pháp lực
Lần đầu vô hiệu, lần thứ cũng vô hiệu, lần thứ cũng vẫn vô hiệu … đến khi ta niệm đến lần thứ , toàn thân bộc phát quang mang chói mắt, cảm giác quen thuộc của Phá Ma Phong đã trở lại, giữa chân mày ta phóng xuất ra một quả cầu ánh sáng màu vàng nhạt.
Quang mang vừa tắt, a, ta có thể cảm giác lại kim cầu trong cơ thể, phát hiện này nhất thời làm ta mừng rỡ đến phát điên, cảm giác ấm áp do năng lượng của Thánh Kiếm cung cấp cũng đã trở lại. Trạng thái của Kim cầu vẫn còn tản mác dị thường, nhưng mà Thánh kiếm năng lượng lại hoàn toàn tương phản, năng lượng ấm áp này tràn ngập toàn thân ta. Không ngừng đem kinh mạch của ta khuếch trương lên.
Ta cũng không dám cắt đứt quá trình, chỉ lẳng lặng nằm yên một chỗ, thúc giục năng lượng của Thánh kiếm.
Bởi vì ta sợ thị nữ nọ lại đến bất ngờ nên không dám để thân thể tiến vào trạng thái nhập định, chỉ dùng ý thức từng bước từng bước khôi phục trạng thái thân thể.
Lực lượng thánh kiếm địch thực cường đại, thân thể ta được khôi phục lại rất nhanh chóng, mặc dù vẫn còn chưa thể so sánh với trước kia nhưng cũng khong thể cản trở ta hoạt động bình thường được nữa.
Hai khỏa kim cầu trong cơ thể ta cũng có biến đổi, hấp thu quang nguyên tố không ngừng, từ từ khôi phục sức sống, bắt đầu vận động vòng quanh thân thể ta. Tốc độ ngưng tụ ma pháp lực cũng đã từ từ tăng lên.
Ta chưa bao giờ có khát vọng khôi phục lực lượng mạnh mẽ như lúc này, mặc dù còn đang ở trong nhà ngục nhưng tâm tình ta đã có biến hóa trời long đất lở. Ta cảm thấy sinh mạng cực kì trân quí, lại có thể chính mình khống chế vận mệnh của mình.