Một tiếng kêu thê lương vang lên, ta phun lên một ngụm máu té xuống.
Ma Hồ hoảng sợ vội kêu tên ta, ý thức một lần nữa lại rời xa ta
-Chủ nhân, chủ nhân….
Bên tai truyền đến tiếng kêu kinh hoảng của Ma Hồ.
Ta mở mắt thấy nàng ân cần đối diện, ta đẩy nàng ra và hét:
-Tại sao nàng lại cứu ta, tại sao. Sao không để cho ta chết đi. Với bộ dạng như thế này ta làm sao có thể gặp mặt người ta đây.
Trước khi ta ngất xỉu, ta phát hiện mặt mũi cũng như toàn thân ta đầy những vết sẹo.
Cho dù cơ thể có thể khôi phuc, những vết sẹo này có thể khôi phục sao? Như thế này làm sao ta có thể đi gặp bằng hữu, đi gặp Mộc Tử cùng Hải Thủy thân yêu?
Ma Hồ ủy khuất đứng lên, kéo tay ta nói:
-Chủ nhân, trước tiên hãy khôi phục thân thể, tất cả mọi việc sẽ tốt thôi mà
Ta từ từ bình tĩnh lại rồi than thở:
-Xong hết rồi, cái gì cũng xong hết rồi.
Ma Hồ kích động nói:
-Sẽ không đâu, chủ nhân, người cường đại như vậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
Ma Hồ kích động nói:
-Sẽ không đâu, chủ nhân, người cường đại như vậy, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
Mỗi lần nàng nghĩ lại lúc ta đứng trên lưng tiểu Kim đối địch cùng với người mạnh nhất Ma Tộc, làm nàng kích động không thôi.
Ta nhìn nàng một chút, dung nhan tuy không thật kiều diễm, nhưng không thể nói là không động lòng người.Ta nói:
-Cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, chỉ sợ ta đã sớm bị ma thú ăn thịt rồi. Tại sao ngươi lại tới cứu ta, việc này hoàn toàn không cần thiết?
Ma Hồ bất giác đỏ mặt nói:
-Chủ nhân, ngươi đối với ta ân huệ quá lớn, ta cả đời đều nguyện ý đi theo ngươi. Ta giờ đã là ma thú bậc một. mặc dù không phãi là quá mạnh, nhưng chắc sẽ không gây cho ngươi thêm phiền toái đâu.
Ta mỉm cười nói:
-Ta đã ban cho ngươi đại ân huệ từ lúc nào mà khiến ngươi suốt đời nguyện ý đi theo ta. Bất quá lúc đầu ta tha cho ngươi một mạng thôi mà.
Ma Hồ giải thích:
-Không, không phải như vậy, chủ nhân người xem.
Nói xong, thân thể thoáng một cái biến về nguyên dạng, nàng giơ lên cái đuôi to và ba cái đuôi nhỏ hơn bên dưới. A, nàng đã biến hóa thành hồ ly chín đuôi.
Ma Hồ biến lại thành hình dạng thiếu nữ nói:
-Ta đã tiến hóa. Như ngài thấy đó, ta là nhờ vào ngày đó ngài cùng Ma Hoàng chiến đấu, ta đã hấp thụ được lực lượng thần thánh cường đại trên người ngài mà biến hóa như thế. Đại ân như thế thì làm sao mà không báo đáp cho được. Nếu bằng vào lực lượng của mình ta, ta sợ rằng vĩnh viễn cũng không bao giờ đạt tới trình độ này.
Ta nói:
-Vậy thì chúc mừng ngươi. Hồ ly chín đuôi có phải là hình dạng cuối cùng của ngươi không?
Ma Hồ lắc đầu nói:
-Không phải vậy. Bất quá cũng không sai biệt lắm. Như thế này ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Ta ngạc nhiên hỏi:
-Còn có thể biến thành dạng gì nữa, chẳng lẽ còn có đuôi?
Ma Hồ nói:
-Không phải như vậy.Nếu lực lượng của ta được tăng cường đến một trình độ nhất định, thân thể sẽ phát sinh biến hóa. Sẽ có lực lượng thần thánh bảo vệ thôi động quanh thân. Dùng cực phẩm thủy tinh để củng cố ma lực, dùng cực phẩm huyền hoàng ổn định thân hình, dùng cực phẩm mã não bảo vệ kinh mạch cùng nội tạng, rồi ăn vào Thú Nhân Tộc đặc sản Toái Cốt thảo cùng với Dung Cốt thảo, ta có thể biến thành hình dáng mà ta muốn biến thành, và mãi mãi giữ được hình dáng đó.
Ta kinh ngạc nói:
-Như vậy thật là thần kì, như vậy chẳng phải là khả năng chuyển biến chủng tộc sao?
Ma Hồ gật đầu nói:
-Đúng vậy, hình dáng cuối cùng này không thể tăng cường lực lượng, mà chỉ có thể thay đổi năng lực của thân thể mà thôi.
Ta gật đầu nói:
-Vậy ngươi định biến thành hình dạng như thế nào?
Ma Hồ đỏ mặt lên nói:
-Nếu có thể, ta hy vọng có thể biến thành con người, như vậy ta có thể vĩnh viễn được hầu hạ bên cạnh chủ nhân. Ngài không biết đó thôi. Ma Thú chúng ta ở nơi này rất bị coi thường, chỉ là một món đồ chơi của bọn cao cấp Ma Tộc mà thôi.
Nói xong, mắt Ma Hồ tựa như hơi đỏ.
Ta vuốt mái tóc dài của nàng nói:
-Ta không cần ngươi vĩnh viễn theo hầu ta. Nhưng ngươi đã cứu mạng ta, ta nhất định sẽ báo ơn cho ngươi. Ngươi vừa nói đến tên của mấy loại bảo thạch ta đều có. Khi nào có cơ hội chúng ta đi đến Thú Nhân tộc kiếm thảo dược giúp cho ngươi biến thân thành người.
Ma Hồ hai con mắt sang ngời nói:
-Thật sự quá cảm ơn chủ nhân.
Nói xong liền quỳ xuống
Ta nhanh chóng nâng nàng dậy nói:
-Kể từ bây giờ chúng ta không còn quan hệ chủ tớ nữa. chúng ta là bằng hữu có biết không?
Ma Hồ nhất quyết nói:
-Bằng hữu, ngài bằng lòng làm bằng hữu với ta sao?
Ta cười khổ nói:
-Bộ dáng của ta như thế này, ngươi không chê ta thì thôi, với lại ngươi đã từng cứu mạng ta. Có thể nói làm bằng hữu với ngươi là niềm vinh hạnh của ta mới đúng.
Ma Hồ hoan hỉ nấc lên, nhào vào lòng ngực của ta rồi khóc òa lên.
Ta nhất thời cảm thấy không thể chịu đựng được, toàn thân nàng cọ sát vào ta, thân thể của ta quá suy nhược nếu không lập tức sẽ lộ ra mặt xấu xa.
Ta nhẹ nhàng đẩy nàng ra nói:
-Ta đói bụng, trước tiên …. Chúng ta ăn cái gì đi đã.
Ta từ trong gian gian đại trung xuất ra thực vật cùng ăn Ma Hồ. Vừa ăn ta vừa nói:
- Được rồi, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên. Không thể suốt ngày cứ Ma Hồ, Ma Hồ mà gọi mãi được.
Ma Hồ cao hứng nói:
-Hảo a.
Ta suy nghĩ một chút nói:
- Lúc ta ngã bệnh, ngươi phục vụ ta một cánh ân cần, nhu mì. Vậy tên gọi là tiểu Nhu đi có được không? Tên toàn bộ là Thủy Nhu Nhi. Thế nào?
Ma Hồ nhảy dựng lên nói:
-Ta có tên rồi, ta có tên rồi. Sau này ta tên là Thủy Thu Nhi.
Nhìn thấy nàng cao hứng như vậy, ta cũng thấy thư thái nhiều.
Ăn cơm xong, ta để cho tiểu Nhu làm hộ pháp, ta bắt đầu cộng việc khôi phục năng lượng ma pháp.
Mười ngày sau, cơ năng thân thể ta đã hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn rất xấu. Đương nhiên phải vậy rồi. Da thịt đen đúa cùng với những vết sẹo ghê tởm vẫn còn nguyên dạng. Ma pháp năng lượng cũng đã hồi phục bằng / trước kia, chủ yếu là bởi vì chỉ có một viên kim cầu. Ta biết muốn khôi phục lại toàn bộ như trước không phải là việc dễ dàng. Thời gian không đợi một ai. Ta cần phải nhanh chóng cứu Chiến Hổ đại ca và mọi người ra khỏi chỗ này không thể trì hoãn được.
Ta muốn tiểu Nhu ở lại chổ này, nhưng nàng lại muốn đi cùng ta. Nàng nói muốn giúp đỡ ta, bất quá ta nói không lại nàng, chỉ có thể cho nàng đi cùng.
Do tiểu Nhu đã đạt đến trình độ cửu vĩ hồ, có thể biến thân nhỏ lại, biến thành một con ma hồ nhỏ trốn trong quần áo của ta.
Cuối cùng ta cũng nhìn thấy được Ma đô. Quả thật rất hoành vĩ, so với Ngải Hạ thủ đô to lớn hơn nhiều, thành tường vừa cao lại vừa rộng,cửa thành do mười ba Ma Tộc dũng sĩ đứng canh giữ.
Ta cúi đầu xuống đi tới. Một tên lính Ma Tộc hô:
-Ngẩng đầu lên, cúi mặt xuống làm gì?
Bởi vì ta mặc trường sam, trường khốnên hắn không nhìn thấy những vết sẹo trên người ta.
Ta nói:
-Tiểu nhân dung mạo xấu xí, không dám làm kinh động đến quan gia.
Tên Ma Tộc binh lính nói:
-Bớt nói nhảm đi, ngẩng đầu.
Ta ngẩng đầu lên, tất cả binh lính cùng với những tộc nhân Ma Tộc xung quanh đều nhìn thấy dung mạo của ta. Mấy tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngừng, ta liền cúi đầu xuống nghĩ rằng, xong hết rồi, hình tượng anh hùng của ta toàn bộ bị phá hết rồi. Bất quá như vậy cũng tốt, ngay cả hóa trang cũng không cần. Mộc Tử dám chắc cũng không nhận ra ta.