Tại chạy trốn quyển trục phát ra quang mang vây quanh đồng thời ta cùng Sài thúc. Tại quảng trường trung tâm xuất hiện vô số hắc ám ma pháp sư, bình dân tư tán bôn đào cũng không có gây trở ngại gì cho sự mai phục của đội ngũ ma pháp sư này. Bọn họ mỗi người đều thấp giọng ngâm xướng chú. Nhất thời, cả quảng trường trung tâm hoàn toàn đều bị vây quanh tại hắc ám kết giới.
Quang mang hiện lên, ta phát hiện chúng ta hoàn toàn ở tại chỗ cũ, cũng không có bất kỳ dấu hiệu phản hồi hoàng cung nội.
Sài thúc kinh hãi nói:
-Đây là ma pháp gì, tại sao chúng ta không trể truyền tống?
Ta cười khổ nói:
-Ta cũng không biết, cái này không tốt rồi.
Đấu khí của Sài thúc lúc này còn lại không đến thành, căn bản không có năng lực chiến đấu. Trong tình huống này, làm sao chúng ta có thể chạy thoát khỏi vòng vây. Chẳng lẽ ông trời muốn diệt ta sao?
Tát Đạt đắc chí ha ha cười to, hoàng gia hộ vệ đội nhanh chóng bao vây chúng ta vào giữa.
Tát Đạt nói:
-Lần trước cho các ngươi dùng phương pháp này chạy trốn dược, lần này còn muốn thoát hay sao? Sử dụng cùng một phương pháp trước mặt ta hai lần? Ngươi nghĩ rằng ta cũng ngu như loài người các ngươi sao. Hắc ám dạ vụ vĩnh hằng kết giới này có thể ngăn cản hết thảy không gian dịch chuyển ma pháp. Các ngươi hôm nay có cánh cũng khó bay thoát được.
Nói xong liền hạ lệnh vây bắt chúng ta.
Bên cạnh hắn, Mộc Tử đột nhiên sắc mặt trở nên tái nhợt ngăn trước mặt hắn nói:
-Trường Cung, là ngươi phải không?
Ta toàn thân rung mạnh, biết nàng vừa rồi ngay lúc ta sử dụng cấm chú đã nhận ra lai lịch của ta. Dù sao, lúc trước tại Ngải Hạ, nàng cũng đã từng chứng kiến ta sử dụng cấm chú. Hoàn cảnh lúc ấy tất nhiên đã khắc sâu trong lòng nàng.
Lúc này ta như thế nào có thể nhận lại nàng đây. Ta khàn khàn cười to:
-Tiểu cô nương, ngươi nhận lầm người rồi.
Lột bỏ dịch dung trên mặt, hô lớn:
-Đây là Trường Cung mà người muốn tìm sao?
Nhìn mặt ta đầy sẹo nanh ác, ngay cả Tát Đạt cũng ngẩn ngơ huống chi là Mộc Tử. Sắc mặt nàng càng trở nên trắng không còn chút máu, trong mắt toát ra thần sắc thất vọng, thân thể lảo đảo muốn ngã.
Tát Đạt một tay đỡ lấy nàng, quát:
-Khách Luân Đa, bắt người.
Phía sau chúng ta truyền đến âm thanh quen thuộc của Khách Luân Đa
-Là Ma Vương điện hạ.
Chung quanh hoàng gia hộ vệ đội không để ý đến an toàn, điên cuồng tiến lên.
Sài thúc thở dài, hai tay hợp lại trước ngực, chợt ngoại phiên, mạnh mẽ đấu khí xuất hiện tại phía trước, chấn hoàng gia hộ vệ đội bay ra xa.
Ta biết hắn không muốn đả thương người, cũng không muốn hạ sát thủ.
Ta nói:
-Ngươi tự phá vòng vây, không cần lo cho ta. Hai người cùng chạy thì không có cơ hội.
Thực lực Sài thúc rất mạnh mẽ, mặc dù còn có ba thành công lực, nhưng nếu muốn phá vòng vây cũng không phải việc khó gì.
Sài thúc cả giận nói:
-Ngươi cho rằng người Ma Tộc chúng ta là những kẻ ham sống sợ chết hay sao? Cho dù hôm nay có chết, ta cũng muốn chết cùng một chỗ với ngươi.
Thật sự là hoạn nạn thấy chân tình, không nghĩ đến hắn lại đối xử với ta như thế.
Ta trong lòng thật cảm động, nhắm hai mắt lại, vận chuyển lại năng lượng trong cơ thể, khôi phục được một phần năng lượng, cơ hội chạy trốn sẽ có thêm một phần.
Sài thúc liều mạng chống cự không ngừng kéo dãn vệ binh, kéo ta ra ngoài vòng vây. Nhưng dù sao chỉ là lực lượng của một người, công lực lại chỉ còn có một phần nhỏ. Không lâu sau, trên người hắn đã dính vài vết thương.
Trong lúc chúng ta đang lâm vào nguy cơ, ta đột nhiên cảm thấy một cảm giác quen thuộc mà ấm áp xuất hiện tại hắc ám kết giới trên bầu trời.
Một tiếng rồng ngâm hướng triệt đại địa, hắc ám kết giới đột nhiên tan vỡ, một vòng quang mang màu vàng chiếu sáng rõ cả quảng trường trung tâm.
Ta mừng rỡ kêu lên:
-Tiểu Kim, ta ở đây.
Nghe tiếng gọi của ta, trước hết ảnh hưởng tới Mộc Tử, nàng biết, trước mắt nàng người mặt sẹo chính là người mà nàng ngày đêm tưởng nhớ- Trường Cung Uy. Không còn do dự gì nữa, như tia chớp vọt tới trước người ta, ngăn trở ba cây trường thương đang công kích ta.
Thân ảnh quen thuộc của tiểu Kim xuất hiện tại không trung, nó phát hiện ta đang ở trong hiểm cảnh, nhất thời phát ra một tiếng rống giận. Lao đến như một tia chớp, nhất thời xung quanh ta toàn tiếng địch nhân kêu vang.
Ta nhìn sắc mặt một chút khó coi của Sài thúc, trong lòng có một chút tự trách.
Tát Đạt Ma Vương phát ra một tiếng rống giận, hai tay kết ấn phát ra một viên năng lượng màu đen hướng lên bầu trời về phía tiểu Kim phóng đi, đồng thời ra mệnh lệnh cho thuộc hạ:
-Nhanh về cung thỉnh Ma Hoàng bệ hạ.
Tiểu Kim khinh thường nhìn vào cai hắc sắc ma pháp cầu đang bay lại, hai cánh thi triển, phun ra một đạo kim sắc long viêm. Hắc sắc năng lượng cầu nhất thời bị kim sắc long viêm bao vây vào trong. Long viêm phát ra một tiếng khinh bạo.
Tiểu Kim phát ra một tiếng hoan hỉ, hai cánh vừa thu lại, hướng về phía ta bay tới.
Mộc Tử chăm chú nhìn ta, nước mắt từ từ chảy xuống. Ta biết, bây giờ có phủ nhận cũng vô dụng. Kinh ngạc ngước nhìn nàng, chung quanh hết thảy mọi việc cũng đều không quan hệ. Trong mắt ta lúc này chỉ có khuôn mặt tiều tụy đã làm cho ta ngày đêm tưởng nhớ của Mộc Tử mà thôi.
Trước mắt đột nhiên tối sầm, tiểu Kim đáp xuống bên cạnh ta, đầu to chen vào giữa ta và Mộc Tử, không ngừng cọ sát vào người ta. Ta một tay nắm long giác, leo lên mình nó, buồn bã nói với Mộc Tử:
-Quên ta đi.
Quay đầu lại kêu Sài thúc:
-Sài thúc, ngươi mau lên đây.
Sài thúc nhẹ nhàng búng lên sau lưng tiểu Kim, kinh ngạc nói:
-Đây là tọa kỵ của ngươi sao?
Tiểu Kim bất mãn lắc lắc cái đầu to, ta nói:
-Đây là bằng hữu của ta chứ không phải tọa kỵ
Mộc Tử chết trân đứng tại chỗ, môi run rẩy nói:
-Tại sao?
Chứng kiến bộ dáng của nàng như vậy tâm ta tựa như có dao cắt. Nhưng ta không thể vì chính mình mà hại cả đời Mộc Tử. Ta cắn chặt răng nói:
-Ngươi là Ma Tộc, ta là loài người, chúng ta thật không có khả năng. Ngươi hãy đi tìm Khách Luân Đa đi. Tiểu Kim, chúng ta đi.
Tiểu Kim vỗ hai cánh, công tới Ma tộc binh lính quát đáo một mảnh. Một tiếng trường ngâm, mang theo ta cùng Sài thúc phóng lên cao.
Phía dưới truyền đến âm thanh thê lương của Mộc Tử:
-Trường Cung, bất cứ hình dạng ngươi như thế nào, ta cũng chờ ngươi.
Ta cố nén không cho rơi lệ, đối với Sài thúc nói:
-Dừng để nàng đuổi theo.
Sài thúc thật lâu thở dài phát xuống dưới một luồng thánh quang đấu khí, bao vây toàn thân của Mộc Tử đang đi lên, làm nàng phải quay trở lại mặt đất.
Mộc Tử vừa muốn tái bay lên, tay bị Khách Luân Đa nắm được, người… kia thật là Trường Cung sao? Hắn không phải đã chết rồi sao?
Mộc Tử liều mạng giãy dụa, hô:
-Hắn là Trường Cung, hắn là Trường Cung, hắn có hóa thành tro ta cũng nhận ra hắn, ngươi buông ta ra.
Thanh âm Mộc Tử vang lên càng ngày càng yếu, chúng ta đã bay ra ngoài phạm vi của hoàng thành rồi.
Ta ý bảo tiểu Kim hạ xuống. Nó bay đến Thần Liệt Hạp cốc phía bên phải của một ngọn núi hạ xuống
-Chủ nhân, người có sao không?
Ta từ trên người nó nhảy xuống, tương kiến dán tại cái đầu to của nó, nước mắt cũng không khống chế được, không ngừng chảy ra ướt lân phiến của nó. Tiểu Kim vội la lên:
-Chủ nhân, người làm sao vậy?