Sau gần một tháng điều dưỡng, thân thể ta rốt cục cũng có thể khỏe mạnh như cũ rồi.
"Trường Cung, Con cũng đã gần khỏi hẳn rồi, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học tập"
"Vâng a, Địch sư phụ, người muốn dạy con cái gì vậy?"
"Trước tiên ta muốn nhìn xem trình độ của con bây giờ ở giai đoạn nào rồi"
"Con cũng không biết mình đạt tới trình độ gì nữa."
"Vậy ma pháp lực khi minh tư của con đã tới trình độ gì rồi?"
"Ma pháp lực của con trong thời gian dài đã không tăng trưởng nữa, con cảm giác ma pháp lực bây giờ đã đạt tới bão hòa rồi. Minh tư thế nào cũng không thể đột phá được."
"Vậy ma pháp lực của con đã đạt tới đỉnh cao của trung cấp ma pháp sư rồi. Rất tốt, Con có biết vì sao ma pháp lực của mình lại không thể tiến bộ không?" Địch sư phụ mỉm cười hỏi ta.
Ta gãi gãi đầu " Không biết ạ."
"Ta cho con một ví dụ nhé. Một cái bình có thể chứ bao nhiêu nước, bao nhiêu không khí?"
"Trong bình không gian lớn bao nhiêu thì có thể chứa bấy nhiêu mà." Câu hỏi của Địch sư phụ thật ngốc nghếch
"Vậy một cái bình có thể chứa được thể tích nước và không khí bằng nhau sao?"
"Đương nhiên là bằng nhau rồi. Không gian giống nhau mà, chỉ là đựng thứ khác nhau thôi." Cái việc dễ dàng như vậy lại có thể đem ra hỏi thiên tài như ta a.
Địch sư phụ gật đầu tán thưởng: "Con nói rất đúng, cùng một cái bình thì có thể chứa được một lượng nước và không khí thể tích là giống nhau. Vậy nếu đem nước đun thành khí vậy trong bình sẽ đựng được bao nhiêu?"
Ta bây giờ dường như mơ hồ hiểu được ý Địch sư phụ muốn nói rồi.
Địch sư phụ thấy ta lâm vào trầm tư cũng không quấy rầy ta.
"Được rồi, đây là nội dung học của ta dạy con hôm nay cũng là bài tập của con. Con cứ từ từ suy nghĩ nhé. Đem các vấn đề liên lạc lại với nhau. Ma pháp tri thức chủ yếu dựa vào chính mình lĩnh ngộ. Sư phụ chỉ có thể chỉ cho con thấy còn lĩnh ngộ bao nhiêu phải dựa vào chính mình thôi. Ta đi trước đây, học kỳ còn hai tháng nữa, con ở chỗ này tập huấn một tháng, sau đố trở lại lớp cùng mọi người đi học. Tập huấn cho con mục đích chủ yếu là cho con tham gia giải đấu hết học kỳ của toàn học viện."
"A! Tham gia thi đấu. Địch sư phụ, con có thể được không??" Sau khi lĩnh giáo Hải Nhật kia ta đối với chính mình một chút tin tưởng cũng không có nữa.
"Sao lại không được. Con là học sinh của ta cơ mà. Không thể để cho ta mất thể diện nhé, tập luyện cho tốt đi." Địch sư phụ xoay người đi ra.
"Có thể không tham gia thi đấu lần này được không a, sư phụ?"
"Đương nhiên không được, Thi đấu lần này là kỳ thi học kỳ của tất cả học viên. Nếu thành tích quá kém thì phải lưu ban đó." Hừ! xú tiểu tử này lại muốn chạy trốn a, không có cửa đâu, ta sẽ đi sửa giáo quy - Địch sư phụ nghĩ.
Nhìn nụ cười có chút âm hiểm của Địch sư phụ ta cảm giác mình đang bị lừa. Dù sao ta cũng phải bắt đầu luyện tập ma pháp cho tốt. Đến lúc đó nói sau đi.
Địch sư phụ đi rồi, ta bắt đầu suy nghĩ về bài tập lúc nãy.
Nước - hơi nước - Không khí - Cái bình. Có quan hệ gì nhỉ.
Nước đun sôi có thể biến thành nước. Một cái bình có thể đựng nhiều nước thế này ( ta lấy tay minh họa ) đồng dạng cũng có thể đựng được chừng đó hơi nước, nếu hơi nước biến thành nước...
a! hiểu được rồi, nguyên lai là như vậy. Ví như ta bây giờ nhé, ta chính là một cái bình, mà hơi nước chính là ma pháp lực của ta bây giờ, ma pháp lực đã không thể tăng trưởng được nữa, nếu ma pháp lực giống như hơi nước có thể ép lại thành nước, vậy là có thể chứa được càng nhiều ma pháp lực rồi!!! ta quá thông minh a.
Nghĩ được như vậy ta có cảm giác thông sướng. Được, bây giờ ta thử xem nào.
Ta bắt đầu minh tư, lúc này không thể ngủ nữa. Ta cố giữ ý nghĩ của mình tỉnh táo, "nhìn" vào ma pháp lực trong cơ thể mình, ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Làm thế nào mới có thể nén ma pháp lực đây, mặc kệ nó, ta thử xem sao.
Ta dùng tinh thần lực bắt đầu tách ma pháp lực ra làm phần, đem các ma pháp lực kia tản ra toàn thân, còn lại / thì chuyển tới đan điền ( chính là mi tâm ) bắt đầu dùng tinh thần lực đè nén chúng nó.
Thật vất vả, chúng nó giống như không muốn bị nén vậy, liều mạng chống đối lại ta, dù thế nào cũng không giảm thể tích. Tại sao thế nhỉ? Trong lòng ta nói với quang nguyên tố: "Các vị lão đại, thúc thúc, a di a, Mọi người xa nhau như vậy thì buồn quá, mọi người ở cùng một chỗ thì náo nhiệt hơn nhiều a, Mau giúp ta một chút đi, gần gần một chút được không."
Quang nguyên tố trong cở thể giống như nghe hiểu được lời ta vậy, bắt đầu dần dần nén lại, dần dần hình thành một tiểu quang cầu, đại khái chỉ có / thôi. Thành công rồi, ta thành công rồi. Thành công nén quang nguyên tố khiến ta vô cùng hưng phấn. Lập tức tiến vào mộng đẹp. (nén ma pháp nguyên tố quả là phi thường hao phí tinh thần lực. Tinh thần lực của ta đã đạt tới cực hạn rồi, kiên trì không thể hơn nữa, tự nhiên là phải ngủ rồi. )
Sáng sớm hôm sau, ở cùng một chỗ, ta liền cảm giác quang nguyên tố trong cơ thể dồi dào hơn rất nhiều. Ngày hôm qua ma pháp lực tại đan điền bị ta nén lại đã tự động được lấp đầy ma pháp lực ( Công phu Ngủ Minh Tư của ta đã đạt tới lô hỏa thuần thanh rồi hắc hắc ) Cảm giác như vậy thật là tốt.
Địch sư phụ đẩy cửa đi lại gần. Ông không nói gì cả, chỉ là chăm chú nhìn khuôn mặt ta. Một lát sau, ta bị ông nhìn tới nhột nhạt cả lên.
"Địch sư phụ, người sao vậy, sao lại nhìn con thế chứ?" Ta thử hỏi.
"Trường cung, Con thật sự không làm ta thất vọng. Con là người lĩnh ngộ "nén ma pháp" nhanh nhất ma ta được biết, hơn nữa lại còn nhỏ như vậy. Tiền đồ của con sau này là không thể hạn lượng a, ha ha ha. Ta bắt được bảo bối rồi, haha!" Địch sư phụ đột nhiên giống như một tiểu hài tử vậy, hưng phấn nhảy dựng lên.
"Cái gì vậy, người sao lại biết con lĩnh ngộ phương pháp nén ma pháp lực vậy? "ta kỳ quái hỏi.
"Ngốc tiểu tử, ngươi tự mình soi gương xem."
"A, phải không, để con xem."
"Đi tới trước gương, ta chính mình cũng có chút chấn động, đây là ta sao? Sắc mặt ta mặc dù trước kia rất tốt, nhưng còn kém xa bây giờ, bây giờ trên mặt ta đã có một tầng sáng bóng, da thịt giống như có quang hoa lưu chuyển, giống như là ngọc thạch vậy, đẹp ngây người.
"Đây là tại sao thế a, Địch sư phụ??"