Edit: Larué
Beta: Annie
————
Chương : Kẹo bông gòn
“ Em bận việc gì sao mà nay tới đây vội vàng như vậy?”
Tống Đường nghi hoặc hỏi cậu sau khi ra khỏi rạp chiếu phim.
“Không bận việc gì đâu ạ.”
Dư Thanh gãi gãi đầu, cười xấu hổ, hoảng loạn đảo mắt sang trái, không dám nhìn thẳng vào cô.
Nhìn dáng vẻ không mấy thành thật như vậy, cô chắc rằng nhất định cậu ấy có điều gì đó giấu mình.
“Hay là hẹn hò với cô gái nào đó rồi mới vội vàng chạy tới đây?”
Tống Đường chỉ là đơn giản nói đùa chút thôi, vậy mà khiến cho Dư Thanh trợn to hai mắt, vội vàng giải thích vì sợ cô hiểu lầm.
“Không có, không có.” Cậu vừa nói vừa kết hợp ngôn ngữ hình thể, xua xua tay để chứng minh với cô rằng mình vô tội.
“ Vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”
Phim bọn họ xem là lúc ba giờ chiều, thời lượng phim không quá hai tiếng,hiện tại vẫn còn cách giờ ăn tối một chút thời gian.
Tống Đường đoán rằng Dư Thanh sẽ không rủ cô ra ngoài chỉ để xem phim.
Thậm chí còn chuyên tâm xem như vậy.
“Đi theo em là biết.”
Dư Thanh cười khúc khích, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý làm Tống Đường bật cười.
“Đi nào.”
Dư Thanh mở app gọi taxi, cô tuy không biết điểm đến của chuyến đi, nhưng cứ thế mà đi theo cậu.
Thời gian tài xế lái xe không tính là ngắn, nhìn cảnh vật xung quanh càng ngày càng xa lạ, cô cũng có chút bất an.
“Đi đến đâu vậy?”
“Bí mật.”
Bộ dạng thần bí của Dư Thanh khiến người ta phải trông đợi.
Trực giác Tống Đường nhận ra rằng việc Dư Thanh đến rạp chiếu phim trễ và việc cậu ấy sẽ đi đâu là không hề liên quan.
Dư Thanh này, rốt cục trong đầu đang tính toán cái gì vậy.
Ánh sáng rực rỡ bên biển nhuộm cả bầu trời màu tím nhạt, mặt trời lặn xa khuất trong những đám mây, biến những đám mây bao phủ nó thành một màu đỏ cam.
Dưới bầu trời chuyển màu là những lớp sóng lấp lánh từ trong sóng vỗ lên cát đá của bãi biển.
Cô đã đi biển rất nhiều lần.
Nhưng chưa bao giờ đến cát trắng như này trước đây.
“Nơi đây là?”
Dư Thanh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, sảng khoái đứng bên cạnh cô quan sát phong cảnh đẹp tựa sơn dầu.
“Kim nhảy bờ cát.”
Tên này cô đã từng nghe qua. Đây là một bãi biển tương đối xa thành phố, phong cảnh rất đẹp, nhưng vì cách thành phố khá xa nên ngoại trừ những gia đình cuối tuần rảnh rỗi muốn đi đâu đó mới lạ như ở đây, thì cũng không có nhiều người đặt chân tới đây một lần.
“Đến xem biển sao?”
Tống Đường chớp mắt, nhìn cậu một cái.
“Không phải, đi theo em.”
Dư Thanh mạnh bạo nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, cổ tay trắng như tuyết kia như nằm trọn trong tay cậu.
Cậu không dám nắm tay mà chỉ dám nắm cổ tay cô như thế này.
Tống Đường nhìn xuống bàn tay của cậu, ngón tay đang nắm lấy cổ tay cô, trước kia khi nhìn cậu chơi guitar, cô đã tự hỏi bàn tay ấy to lớn như thế nào, bây giờ đã trực tiếp được cảm nhận.
Để vậy đi, coi như thưởng cho mình chút ngọt ngào, khóe miệng cô cong lên, cũng không có buông tay cậu.
Cứ như vậy mà đi theo cậu đến khu vực cắm trại bên bờ biển.
“Cắm trại?”
Tống Đường kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mấy ký tự lớn trên bảng hiệu.
“Ừm”
Tống Đường chưa bao giờ cắm trại, tuy chỉ xem qua trên TV, nhưng cô vẫn luôn muốn đi thử một lần.
Không ngờ Dư Thanh lại vô tình hoàn thành ước nguyện mà cô đã quên trong đầu.
“Như thế nào? Thích không?”
“Chị khá thích.”
Dư Thanh cẩn thận kiểm tra sự hài lòng của cô, cậu muốn làm cô bất ngờ.
Con gái thích bất ngờ, miễn là ngạc nhiên không biến thành sợ hãi.
Nghe được Tống Đường vui vẻ, sự hồi hộp của cậu cũng vơi đi đôi phần.
“Em đã đặt chỗ trước, chúng ta đi qua đó.”
Sau khi đi qua nhiều lều không có người, cô và Dư Thanh đi tới một lều có thể nhìn thấy biển.
“Chính là nơi này”
Bầu trời tối dần, Dư Thanh tìm thấy công tắc đèn một cách quen thuộc và bật nó lên.
Cả căn lều bừng sáng bởi ánh đèn màu ấm áp, không giống như căn lều trống trải mà cô vừa nhìn thấy, căn lều của họ rõ ràng đã được chỉnh trang.
Có những ánh sao lấp lánh, cũng như một loạt các công cụ, được trang bị đầy đủ.
“Trước khi đi xem phim, em đã tới nơi này trước?” Tống Đường như đang hỏi cậu, nhưng lời nói của cậu lại vô tình khẳng định.
“Chị ngồi trước đi.”
Dư Thanh Kéo ghế bên cạnh để cô ngồi xuống, sau đó lấy ra từ ba lô trong lều một chiếc áo khoác, khoác lên đùi cô.
“Gió biển se lạnh, chị mặc vào đi.”
Áo khoác hờ hững đắp lên, gió biển thổi qua mát lạnh, có thể làm cho người ta liên tưởng tới cảm giác mát mẻ của mùa thu.
“Cảm ơn.”
Dư Thanh đang bận rộn đổ than đen xuống dưới vỉ nướng ở phía trước lò, sau đó châm lửa.
Trong hộp đông lạnh có xiên thịt và rau, Tống Đường ngồi đó nhìn cậu bận rội chạy đi chạy lại, cảm thấy rất ngượng ngùng, liền đứng lên bước tới chỗ cậu.
“Có chuyện gì em cần giúp không?”
Dư Thanh không muốn cô phụ, nhưng lại sợ cô rảnh rỗi đến ngại.
Cậu lấy một gói mì ăn liền trên bàn đưa cho cô.
“Chị có thể nấu mì ăn liền không?”
Tống Đường bỏ qua lời trêu chọc của cậu, cầm lấy gói mì trong tay, xoay người đi tới bếp điện để nấu mì.
Khu vực cắm trại có đầy đủ các thứ, rất thích hợp cho những người mới chưa có kinh nghiệm như họ, hoặc những vị khách mới đến trải nghiệm.
Nước trong bếp sủi bọt, cô cho bột năng và hạt nêm vào.
“Có xúc xích không?”
Mì ăn liền không có xúc xích, giống như con người không có linh hồn.
“Có”
Dư Thanh định đưa cho cô hai cái xúc xích, nhưng khi Tống Đường chuẩn bị nhận lấy thì cậu đã thu tay lại.
“Chờ đã.”
Dư Thanh cởi bỏ bao bì bên ngoài, cắt thành từng miếng, bưng lên đĩa cho cô.
Tống Đường làm móng tay, cậu không muốn cô phải làm.
Mì gói một lúc sau đã chín rồi, nhưng thịt nướng thì không nhanh như vậy.
Tống Đường đặt nồi mì gói lên bàn gỗ nhỏ, lấy nắp đậy lại để tránh nguội quá nhanh.
“Lát nữa nướng tiếp, bây giờ ăn mì đã.”
“Để em nướng xong cái này đã.”
Tống Đường thấy cậu rất thành thạo trong việc lật mặt nướng và phết gia vị, giống như đại thúc bán thịt dê nướng ở cổng trường vậy.
“ Trước đây em đã nướng thịt bao giờ chưa?”
Ánh mắt Dư Thanh dán chặt vào xiên thịt trong tay, sợ rằng chỉ không chú ý một chút liền sẽ cháy.
“ Cũng tính là có, hồi cấp ba từng đi ăn đồ nướng cùng bạn.”
Tống Đường gật gật đầu, ngồi xuống bàn gỗ chờ cậu nướng xong.
Mông vừa chạm ghế, Dư Thanh lại đứng lên, cậu lấy mấy cục than củi dưới lò nướng bỏ vào chậu sắt, lại thêm vài cục củi nữa.
“Ấm áp.”
Vẻ mặt Dư Thanh như thể đòi được khen ngợi, Tống Đường hiểu ý liền lấy tay xoa đầu cậu.
“Làm tốt lắm.” Cậu và cô đều đang ngồi, chiều cao giữa hai người cũng không còn chênh lệch rõ.
Dư Thanh bị cô sờ đầu, vừa vui vừa giận, lẩm bẩm nói: “Em không phải trẻ con.”
Tóc của Dư Thanh mềm mại và bồng bềnh khi chạm vào, cảm giác rất tốt.
Tống Đường rút tay về, không chút do dự cầm lấy xiên nướng của mình.
Cún con nào đó lại lặng lẽ nhìn cô.
Quả nhiên, khi cô vừa mới cắn một miếng, giọng cậu liền vang lên bên tai cô: “Ăn ngon không?”
Với giọng điệu đầy hi vọng.
Cô nhai vài miếng, thịt đã chín, bên ngoài rắc thêm thìa là và ớt bột, mùi vị gần giống như thịt xiên bán ở ngoài.
“Thật ngon.”
Tướng ăn của cô bị cậu nhìn thấy, nên khi ăn cũng không được tự nhiên cho lắm. Với bàn tay còn lại, cô lấy một xiên khác từ đĩa và đưa cho anh.
“Em cũng ăn đi.”
Dư Thanh bận bịu nãy giờ, giờ phút này thực sự rất đói, liền một lần đưa hết thịt trên xiên vào trong miệng, làm hai má phồng lên.
Đồ ăn vị rất đậm đà, Tống Đường nghĩ.
“Mì ăn liền rất ngon.” Dư Thanh nhấp một ngụm mì, còn chưa nuốt vào họng đã mơ hồ thốt lên.
“Mì ăn liền sao có thể không ngon?”
Tống Đường biết, cậu muốn mượn lời này để khen cô, nhưng như cô đã nói, dù thế nào đi nữa, mì ăn liền rất khó để làm cho dở.
“Không giống nhau!”
Dư Thanh nhai mấy ngụm liền nuốt sợi mì xuống, sau đó lời nói càng rõ ràng.
“Mì này nấu vừa miệng, không bị mềm hay dai quá, tỉ lệ gia vị và nước vừa vặn, không mặn cũng không nhạt.”
Tống Đường không nhịn được cười, những lời này của cậu khiến nấu mì trở thành một kỹ thuật cao siêu gì đó.
“Ngon lắm, em ăn nhiều một chút.”
Tống Đường nhìn cậu, thật giống một đứa trẻ, chuyện gì cũng phải nghiêm túc.
Giống như trái tim của trẻ con vậy, lại chân thành và đáng yêu khiến cô không khỏi có chút động lòng.
Ăn uống no, que xiên vẫn còn thừa lại một ít.
“ Gói những thứ này lại rồi đem về.” Tống Đường sống theo nguyên tắc tiết kiệm, không lãng phí thức ăn, liền đề nghị với cậu.
Dư Thanh gật đầu, đồ ăn còn thừa không ít, đem về chia cho bọn cẩu độc thân ở kí túc xá ăn cũng được.
Tống Đường nhìn chằm chằm vào nồi than hồng và nghĩ: “Dư Thanh, gần đây có nơi nào có bán marshmallow không? Chúng ta đi nướng kẹo ăn đi”
“ Để em ra cửa hàng tiện lợi tìm xem sao”
Trong khu vực cắm trại có một cửa hàng nhỏ, nơi có thể mua được nguyên liệu tươi cùng các loại đồ ăn khác và dụng cụ cắm trại.
Dư Thanh từ từ chạy đi.
Không lâu sau, Dư Thanh quay lại với một túi kẹo dẻo.
“Là loại này sao?” Dư Thanh chưa bao giờ nướng marshmallow, chỉ mua loại đơn giản nhất màu trắng tinh.
“Ừ.”
Tống Đường nhân lúc cậu đi mua kẹo dẻo, lấy những que xiên khi xiên BBQ thừa ra, xâu những viên kẹo, chầm chậm nướng trên bếp lửa với khoảng cách không xa không gần.
Bề mặt của kẹo dẻo màu trắng như tuyết từ từ chuyển sang màu vàng và nứt nhẹ.
“Em ăn thử trước đi.”
Tống Đường đưa kẹo cho cậu, Dư Thanh chưa từng thấy qua cách ăn này, nên do dự mà cầm lấy, sau đó dựa vào lòng tin tưởng của mình đối với Tống Đường mà cắn một miếng.
Vỏ ngoài của marshmallow được nướng đến giòn xốp, bên trong ấm và mềm, các kết cấu khác nhau được xếp chồng lên nhau và có vị ngon hơn marshmallow ban đầu.
Rõ ràng là không có gia vị nào được thêm vào, chỉ đơn thuần nướng nó lên mà hương vị lại hoàn toàn khác nhau.
“Ăn ngon không?”
Tống Đường cắn một miếng kẹo dẻo mới nướng, mùi vị ngọt ngào và béo ngậy, ăn một hai cái vị khá mới lạ, nếu ăn nhiều có lẽ sẽ bị ngấy.
Nó có vị khá giống như cô tưởng tượng, cô đã nghĩ rằng nếu được đến cắm trại, cô nhất định phải thử món kẹo dẻo nướng này.
Bây giờ, điều ước đã được thực hiện.
” Chị nghe nói rằng kẹo dẻo nướng sẽ ngon hơn khi ăn kèm với bánh quy.”
“Vậy em sẽ ra cửa hàng mua.”
Tống Đường liền giữ lấy mép áo khi cậu đứng dậy chuẩn bị đi. “Chúng ta đều đã no rồi, không thể ăn thêm được nữa, khi nào có cơ hội thì ăn tiếp nhé. “
” Được. “
Dư Thanh ngoan ngoãn ngồi xuống.
“ Hôm nay cảm ơn em, chị rất hạnh phúc”
Dư Thanh quan sát động tác nướng kẹo của cô, marshmallow xoay tròn và chuyển sang màu nâu.
Thật lâu sau, Tống Đường mới lộ ra một nụ cười vui vẻ.
“ Chị vui vẻ là tốt rồi ”
Chỉ cần cô vui vẻ, hôm nay cậu bận rộn như vậy cũng không tính là vô ích.
“ Chị vẫn luôn muốn cắm trại.” Tống Đường há miệng nhỏ cắn vào viên kẹo dẻo và nhìn những vì sao trên bầu trời.
Nơi này xa trung tâm thành phố, sao cũng nhiều hơn một chút.
“Vì vậy, em đã thỏa mãn điều ước của chị. Đổi lại, chị cũng sẽ đáp ứng một nguyện vọng của em.”
Cô quay đầu lại nhìn cậu, và cậu nhìn cô.
Đôi mắt của cô, so với sao còn đẹp hơn vạn phần.