Bầu không khí trở lên đông cứng lại, Lăng Viễn không hiểu nhìn Tôn Phụng, “Em nói như vậy là có ý gì?”
“Hôm nay bác sĩ Lâm đã tới tìm em, cô ấy nói cô ấy không định li hôn, còn anh thì nói cô ấy đã đồng ý li hôn, anh vẫn luôn lừa gạt em.”
“Anh… Lúc đó người muốn li hôn là cô ấy, bây giờ không li hôn cũng là cô ấy, tại sao anh phải nghe lời cô ấy.
Bây giờ anh đã yêu em, cho dù thế nào, anh cũng sẽ li hôn với cô ấy.”
“Lăng Viễn, có li hôn hay không là việc của anh, em không muốn dây dưa vào, em càng không muốn trở thành người thứ ba trong cuộc hôn nhân của hai người.” Nói tới đây, Tôn Phụng thở dài một hơi, “Bây giờ nghĩ lại, sự hiểu biết của chúng ta về nhau quá ít.
Đến việc anh đã kết hôn hay chưa em cũng không biết, còn quá khứ của em anh cũng không biết điều gì.”
“Anh đã từng hỏi, nhưng em không nói với anh, còn không cho anh hỏi nữa.” Lăng Viễn nói với giọng nói rất oan uổng.
“Quá khứ của em…” Tôn Phụng cười khổ một cái, “Thực ra anh có biết hay không cũng không ảnh hưởng tới kết quả của ngày hôm nay, tối nay là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, chúng ta thật sự phải chia tay.”
“Anh biết em rất để tâm việc em xen vào giữa anh và Lâm Niệm Sơ, vậy thì khoảng thời gian này chúng ta có thể không gặp mặt, em đợi anh xử lý xong việc li hôn được không?”
Tôn Phụng cự tuyệt lắc đầu, “Không được, dù anh có li hôn, em cũng sẽ không ở cùng anh.”
“Tại sao?” Lăng Viễn nói cao giọng hơn, không hiểu hỏi.
“Lăng Viễn, em không được…như anh nghĩ… Ây, em cũng không biết nói thế nào, chẳng phải anh vẫn hỏi em bố của con em là ai sao? Bây giờ em có thể nói với anh, em cũng không biết bố của con em là ai, vì bố nó là tên tội phạm hiếp dm.” Tôn Phụng dường như nói hết những lời này bằng một hơi, cô sợ mình dừng lại sẽ không nói ra được nữa.
Lăng Viễn mở to mắt nhìn cô, “Gì cơ? Em nói…”
Tôn Phụng không chút bất ngờ với phản ứng của Lăng Viễn, như này đối với cô mà nói càng tốt, Lăng Viễn sẽ tuyệt vọng mà từ bỏ thôi, “Vậy nên, em nói anh không hề hay biết quá khứ của em.
Ngoài những lần bắt buộc gặp mặt trong công việc, chúng ta đừng liên hệ với nhau nữa.” Tôn Phụng nói xong, cầm túi xách bên cạnh đứng dậy.
Lúc này nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đợi nhân viên rời đi, Tôn Phụng nói tiếp với Lăng Viễn vẫn đang ngây người, “Em không ăn nữa, tạm biệt.”
Quay lại xe, Tôn Phụng cúi đầu xuống tay lái khóc đến thất thanh, chính ngày hôm nay, cô không chỉ mất đi người mình yêu, còn để lộ ra vết sẹo cất giấu rất nhiều năm mà mình không dám động tới.
Lăng Viễn như một kẻ điên lái xe trong màn đêm Bắc Kinh, từ phía Tây tới phía Đông chỉ vỏn vẹn có phút.
Thang máy mở ra, Lăng Viễn đi tới trước cửa, tức giận đến cực độ gõ cửa, một lát sau, cánh cửa mở ra, Lâm Niệm Sơ nhìn Lăng Viễn, “Sao anh lại tới đây, anh không biết mật mã nhà à, còn gõ cửa gì chứ.”
“Tôi có việc muốn hỏi cô.” Lăng Viễn tức giận nói.
Lâm Niệm Sơ né người nhường đường cho Lăng Viễn, “Vào trong rồi nói.”
Lăng Viễn đi vào, anh cũng không có tâm trạng ngồi xuống, hỏi thẳng Lâm Niệm Sơ, “Cô đi tìm Tôn Phụng?”
“Tin tức nhanh đấy.” Lâm Niệm Sơ đang chuẩn bị đi qua người Lăng Viễn nhưng bị anh kéo lại.
“Về việc li hôn, cô có li hôn hay không là việc giữa chúng ta, không có chút quan hệ nào với cô ấy, không biết tại sao cô lại phải đi tìm cô ấy.
Trước khi giải quyết xong việc của chúng ta, tôi sẽ không gặp Tôn Phụng nữa, như vậy cũng không có người bịa chuyển chửi bới cô ấy.”
Một Lăng Viễn thanh cao lại có thể nói ra những lời như này khiến Lâm Niệm Sơ rất ngạc nhiên, “Bây giờ anh chỉ để tâm tới cảm nhận của Tôn Phụng mà không để tâm đến cảm nhận của em đúng không? Lăng Viễn, dù gì chúng ta cũng là vợ chồng mấy năm, em còn không bằng người phụ nữ vừa quen có nửa năm đó sao?”
“Điều này không phải so sánh, dù sao trước đây đều là cô đòi li hôn, bây giờ vì sự xuất hiện của Tôn Phụng thì không li hôn nữa, tôi rất nghi ngờ động cơ của cô.”
“Trong lòng anh em lại thậm tệ tới vậy à? Đúng là trước đây em muốn li hôn, nhưng đó chỉ là kích động nhất thời, em muốn thử thêm một thời gian, hoặc là chúng ta có thể tiếp tục, đây chính là suy nghĩ của em, chứ không phải như anh nghĩ.”
“Việc này không phải là cô muốn li hôn thì li hôn, không muốn li hôn thì không li hôn, tình hình hiện tại của chúng ta đã khác hoàn toàn so với một năm trước.
Niệm Sơ, chúng ta đều là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm trước quyết định của mình.
Nếu như cô kiên quyết không li hôn, đợi chúng ta li thân tròn hai năm, tôi sẽ đệ đơn lên tòa án.”
Dù ngữ khí của Lăng Viễn đã mềm đi nhưng thái độ li hôn vẫn rất kiên định.
Lâm Niệm Sơ nhìn Lăng Viễn đi ra ngoài cửa, gọi anh lại, “Lăng Viễn…Lẽ nào anh không còn chút tình cảm nào với em à?”
Lăng Viễn dừng lại, vẫn trong tư thế quay lưng lại với cô, “Người bây giờ anh yêu là Tôn Phụng.” Sau đó kéo cửa rời đi.
Ở bệnh viện số Một, Tôn Phụng đi qua đại sảnh, chuẩn bị tới phòng hội chẩn khoa Cấp Cứu, Lăng Viễn cùng với hai viện phó từ thang máy ra, đi về phía cô.
Tôn Phụng đang nghĩ xem có nên đi qua họ hay không, Lăng Viễn đã tiến lại cô càng gần hơn.
“Trưởng khoa Tôn…” Hai phó viện trưởng bên cạnh chào hỏi với cô.
Chỉ riêng Lăng Viễn sắc mặt thản nhiên không cảm xúc gật đầu một cách công thức hóa với cô, sau đó đi sang phía khác.
Từ sau khia chia tay vào buổi tối hôm ấy, Lăng Viễn không gọi một cuộc điện nào, cũng không có một tin nhắn nào, đây là lần đầu tiên sau buổi tối hôm đó họ gặp nhau ở bệnh viện.
Thái độ của Lăng Viễn có thay đổi lớn như vậy, xem ra anh đã tuyệt vọng tới hết hy vọng, đây chẳng phải là kết quả mà mình muốn sao, nhưng giây phúc này trái tim Tôn Phụng đau như bị dao đâm vậy.
Tôn Phụng thực hiện phẫu thuật xong quay về phòng làm việc, trời cũng đã tối sầm, cô cầm điện thoại trên bàn lên nhìn đã hơn giờ.
Điện thoại đặt trên bàn vỏn vẹn tiếng, không có một cuộc gọi nhỡ, không có một tin nhắn, vốn ban đầu Tôn Phụng đã quen với cô đơn, lần đầu tiên cô cảm nhận được sự trống trải đến vậy, lúc này cô mới ý thức được Lăng Viễn đã dần dần thầm lặng trở thành thói quen của cô.
Ra khỏi bệnh viện, Tôn Phụng nhìn thấy mấy chiếc xe còn lại ở bãi đỗ xe, không có xe của Lăng Viễn, giờ này chắc anh đã tan làm từ lâu.
Tôn Phụng không về nhà, cứ chạy xe mãi trên đường, cô định tìm một chỗ để ăn, nhưng bất giác lại dừng lại ở trước cửa một quán bar.
Quãng thời gian Tư Ninh qua đời, Tôn Phụng rất nát rượu, nhưng sau đó, cô rất ít khi uống, tối nay cô rất muốn uống rượu, chỉ khi say cô mới có thể không cần nghĩ bất cứ điều gì.
Tôn Phụng thấy bên đường vẫn còn chỗ đỗ xe, lái xe vào đó rồi xuống xe đi vào quán bar.
Quán bar giờ này vẫn chưa có nhiều người, Tôn Phụng tìm một chỗ ngồi xuống rồi gọi một chai rượu.
Nhân viên phục vụ kinh ngạc, vừa rồi rõ ràng cô ấy nói cô ấy chỉ có một người, sau đó lại gọi cả một chai rượu..