Trước khi ngủ, Tôn Phụng uống thêm một nửa viên thuốc an thần, cũng không biết có phải do tác dụng của thuốc, hay là do hôm nay nói chuyện của Lăng Viễn với Á Linh nữa, đêm nay cô ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Tôn Phụng tới bệnh viện, kết thúc công việc kiểm tra phòng bệnh thì lên tầng tới phòng làm việc của viện trưởng.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vọng vào trong, Lăng Viễn ngẩng đầu lên thì thấy là Tôn Phụng, anh hơi bất ngờ, “Mời vào.”
Tôn Phụng thở một hơi dài, sau đó đi vào, hôm nay trên đường tới bệnh viện cô đã chuẩn bị tâm lý cho mình rất lâu, nhưng bây giờ phải gặp Lăng Viễn chính diện, trái tim cô vẫn rất bất ổn như cũ, nhưng ngoài mặt lại giả vờ phẳng lặng như nước, “Việc từ chức…em đã cân nhắc xong…”
Trái tim Lăng Viễn đập mãnh liệt, anh sợ Tôn Phụng sẽ bỏ tất cả cũng phải rời khỏi đây, “Vậy sao, vậy quyết định của em là gì?”
“Anh trả lại đơn từ chức cho em, em không đi nữa.”
Trái tim đang đập rộn ràng của Lăng Viễn như bị thả xuống, anh kéo hộc tủ trên bàn làm việc, lấy đơn xin nghỉ việc đưa cho cô, “Được, anh rất vui khi em có thể tiếp tục ở lại đây, anh cũng không đành lòng để một bác sĩ khoa Ngoại xuất sắc như em rời đi.”
Những lời của Lăng Viễn đều là những lời khách sáo đường hoàng, Tôn Phụng không muốn nghe tiếp, cầm đơn xin nghỉ việc trên bàn rồi quay người đi, đột nhiên bên ngoài cửa phòng làm việc của Lăng Viễn xuất hiện hai người đàn ông mặc Âu phục.
Tôn Phụng liếc nhìn hai người, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Lăng Viễn.
Lăng Viễn nhìn thấy hai người trước cửa, đứng dậy đón tiếp, “Hôm nay hai vị lãnh đạo lại có thời gian đến bệnh viện chúng tôi….”
Lăng Viễn mời hai lãnh đạo ở Bộ Y Tế ngồi xuống, lại nói cho thư ký pha trà mang qua, hai người ngồi đối diện có vẻ mặt rất nghiêm túc khiến Lăng Viễn có một dự cảm không tốt.
“Viện trưởng Lăng, chúng tôi nhận được thư nặc danh nói rằng đời sống riêng tư của cậu không đứng đắn, lăng nhăng với động nghiệp nữ trong bệnh viện, cậu có thể giải thích việc này là thế nào không?”
Lăng Viễn kinh ngạc tới đờ người ra, không ngờ lại có người nhàn rỗi tới mức này, “Chuyện này…Tôi không có gì phải giải thích, vì tôi không làm chuyện như vậy…”
“Vậy nếu như viện trưởng Lăng không có gì để giải thích như vậy, chúng tôi sẽ thực hiện theo quy định của Bộ, tạm thời đình chỉ chức vụ của cậu, đợi chúng tôi điều tra sáng tỏ sẽ đưa ra quyết định sau.”
“Đình chức?” Lăng Viễn không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy, “Nhất định phải đình chức để điều tra sao, vậy công việc ở bệnh viện…”
“Viện trưởng Lăng, chúng tôi cũng làm việc theo quy định, thời gian cậu đình chức, viện phó sẽ tạm thời thay thế công việc viện trưởng của cậu.”
Quyết định đình chức lập tức sẽ có hiệu lực, sau khi tiễn lãnh đạo của bộ Y Tế, Lăng Viễn bàn giao qua một vài công việc với viện phó, sau đó rời khỏi bệnh viện.
Tin tức Lăng Viễn bị đình chức rất nhanh đã được lan truyền khắp bệnh viện, lúc Lâm Niệm Sơ biết được, lập tức đến phòng làm việc của viện trưởng tìm Lăng Viễn, nhưng trong đó đã không có bóng người, thư ký nói với cô, Lăng Viễn nghỉ một kỳ nghỉ dài, khi nào quay lại cô ấy cũng không rõ.
Tin đồn vốn dĩ đã dần tắt đi, nay lại bắt đầu lan truyền khắp bệnh viện.
“Nghe nói viện trưởng Lăng đã bị đình chỉ công việc để điều tra vì việc yêu đương với trưởng khoa Tôn trước đây.”
“Vậy nên viện trưởng Lăng và bác sĩ Lâm chưa li hôn thật à, nếu như chưa li hôn thì sao việc này lại bị điều tra.
Hơn nữa, đời tư của người ta, Bộ Y Tế cũng phải quản à?”
“Ây… Đời tư của cán bộ lãnh đạo quốc gia chúng ta cũng phải điều tra xem xét.”
Mấy hôm nay Tôn Phụng đang chọn thành viên cho tổ nghiên cứu của mình, gần như tất cả các bác sĩ trong khoa Ngoại đều muốn vào nhóm nghiên cứu của Tôn Phụng, nhưng thông qua quan sát và sự hiểu biết trong quãng thời gian này, trong lòng Tôn Phụng cũng đã có một vài lựa chọn thích hợp.
Lúc Tôn Phụng đến phòng làm việc khoa Ngoại Thần kinh – Não, vừa hay nhìn thấy mấy bác sĩ đang bàn tán sôi nổi đột nhiên nhìn thấy cô thì im bặt.
“Các cô đang nói gì mà náo nhiệt vậy” Cô vẫn chưa biết việc Lăng Viễn bị đình chức.
“Không có gì, chỉ là bây giờ không bận mọi người nói chuyện vui thôi ạ.” Người nói là bác sĩ Thư Tình khoa Ngoại Thần kinh – Não, cũng chính là một trong những bác sĩ Tôn Phụng lựa chọn.
“Bác sĩ Thư có rảnh không, chị có chút việc muốn nói với em.” Tôn Phụng hỏi Thư Tình.
“Có ạ.” Thư Tình nói rồi đứng dậy.
“Vậy tới phòng làm việc của chị rồi nói.”
Tại phòng làm việc của Tôn Phụng, lúc Thư Tình biết mình được chọn vào tổ nghiên cứu, rất kích động, “Thật sao, trưởng khoa Tôn? Chị không đùa em chứ? Em có thể cùng nghiên cứu với chị thật sao? Em không thể tin được.”
“Đương nhiên là thật rồi, nhưng thời gian này có thể sẽ rất vất vả, vẫn phải làm công việc ở khoa như bình thường đồng thời còn phải nghiên cứu, có lẽ thường xuyên phải tăng ca.”
“Không sao đâu ạ.
Có thể học hỏi cùng chị, đối với những bác sĩ khoa Ngoại như em mà nói là cơ hội ngàn vàng hiếm có.”
“Được, vậy thì tốt, ngoài em ra, chị còn chọn hai bác sĩ ở khoa Ngoại tim mạch, hai người họ vẫn là bác sĩ thực tập của viện, còn trẻ hơn em nữa.”
Thư Tình thấy hơi khó hiểu, “Vậy nhóm hạng mục của chúng ta ngoài chị ra thì không có người có kinh nghiệm phong phú, như vậy có được không?”
“Có kinh nghiệm cũng là một con dao hai lưỡi, quả thực kinh nghiệm có thể giải quyết vấn đề, nhưng lại khiến quan niệm cứng rắn, lần này chị cần nhiều hơn là sự sáng tạo.
Ít nhất về kinh nghiệm mà em nói thì làm ở bệnh viện số Một là đủ rồi.”
Thư Tình gật đầu, “Vâng, trưởng khoa Tôn, em sẽ cố gắng.”
“Được, lát nữa chị sẽ đi nói chuyện với trưởng khoa em.”
Lúc Thư Tình đang định rời đi, đột nhiên lại quay người lại, “Trưởng khoa Tôn, nhìn chị như này chắc vẫn chưa biết việc của viện trưởng Lăng.”
“Viện trưởng Lăng?” Tôn Phụng nghi hoặc nhìn cô, “Anh ấy sao vậy?”
“Anh ấy bị đình chức để điều tra gần được hai ngày rồi.”
Tôn Phụng rất kinh ngạc, “Cái gì? Chị không biết, em biết tại sao lại bị đình chức điều tra không?”
Thư Tình không dám nói, huống hồ cô cũng không hoàn toàn tin vào lời đồn trong viện, “Em cũng không rõ.”
Nhìn điện thoại đặt trên bàn, Tôn Phụng đã mấy lần định cầm lên, muốn gọi điện thoại cho Lăng Viễn, nhưng cuối cùng vẫn đặt xuống, đã chia tay rồi thì không nên có lưu luyến gì nữa, anh ấy đình chức cũng tốt, rời khỏi đây cũng mặc kệ, đều không liên quan tới mình, Tôn Phụng nói thầm với mình trong lòng.
Trong căn hộ của Lăng Viễn, đột nhiên có tiếng chuông ngoài cửa, Lăng Viễn ấn dừng bộ phim điện ảnh đang phát trên TV, ra mở cửa, thấy Lâm Niệm Sơ đang đứng bên ngoài.
“Sao cô lại tới đây?” Lăng Viễn nhìn cô hỏi.
“Nghe nói anh bị đình chỉ công tác để điều tra, là vì việc gì?”
“Lẽ nào không phải cô tố cáo sao?” Lăng Viễn vừa nói vừa đi vào phòng khách.
Lâm Niệm Sơ cũng vào theo, “Đương nhiên không phải em, dựa vào sự hiểu biết của anh về em, em là người như vậy à?”
“Vậy là ai làm, anh cũng không biết.” Lăng Viễn bất lực nói.
“Tại sao lại trực tiếp đình chỉ công tác của anh?”
“Nói anh đời sống riêng tư không đứng đắn, lằng nhằng quan hệ nam nữ ở bệnh viện.”
Lâm Niệm Sơ đờ người ra, “Hóa ra là vì việc này, như vậy thì rất giống như em tố cáo.
Anh không giải thích mà cứ nói thẳng ra kết quả à?”
“Vậy nếu như…họ sẽ cách chức viện trưởng của anh thì phải làm thế nào?”
“Còn có thể thế nào, chức viện trưởng là do người ta quyết định, đương nhiên người ta cũng có thể tước bỏ.”
“Vì bảo vệ cho Tôn Phụng, bị tước bỏ chức viện trưởng anh cũng không nuối tiếc sao?”
“Then chốt là bây giờ anh không còn là viện trưởng nữa, Tôn Phụng cũng không tin anh, cũng sẽ không bên cạnh anh nữa.
Anh không muốn nói thêm vấn đề này nữa, anh đã đủ mệt mỏi rồi, nếu như em không còn việc gì khác thì đi đi.”
“Lăng Viễn, ngày mai chúng ta đi làm thủ tục li hôn đi.”.