Quãng Đời Còn Lại

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

“Hôm nay Từ Văn Văn đến với tư cách là bạn thân của nữ chính Diệp Tây.”

“Gọi dễ nghe thì là bạn thân, khó nghe hơn thì là tùy tùng.”

Tôn Dịch cười ngẫm ngợi: “Gài người của tình địch vào làm trợ lý cho cô. Giám đốc Hạ, người bạn kia của cô có chút vấn đề đấy.”

Cơ thể tôi run rẩy khó dằn nổi.

Như cơn gió mạnh thổi tan sương mù, rất nhiều manh mối kiếp trước đã có thể lần ra.

Kiếp trước, rất nhiều lần tôi và Tần Diễm cãi nhau đều bắt nguồn sau khi Từ Văn Văn buông vài lời tưởng chừng bâng quơ.

Tỉ dụ khi tôi đang tăng ca bận bù đầu không dứt ra được, Tần Diễm khăng khăng muốn ăn bữa tối dưới ánh nến, cô ta sẽ nói: “Sếp à, bạn trai chị chả biết thương chị gì cả. Em thấy cậu ta đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.”

Biết Tần Diễm không đi làm, cô ta nói: “Úi giời, đàn ông đàn ang có tay có chân mà sao lại ăn bám thế kia?”

Nói xong còn thở dài một hơi đầy ý tứ sâu xa.

Biết Tần Diễm có thể tự do quản lý tiền của tôi, cô ta nhảy dựng ngay tại chỗ: “Sếp à, chị cưng chiều bạn trai quá rồi đấy. Chị đã từng nghe câu này chưa: Cho đàn ông tiền thì xui xẻo cả đời, thương tiếc đàn ông thì đen đủi ba kiếp?”

Thật ra, Tần Diễm không hề ăn không ngồi rồi.

Lúc vừa sống chung với tôi, hắn dường như đoán trước được thái độ của cha mẹ nên đã dùng thẻ của mình thanh toán toàn bộ giỏ hàng của bọn Viên Dã.

Sau khi mọi tài khoản đứng tên Tần Diễm bị đóng băng, thẻ ngân hàng của tôi liên tục được chuyển tiền vào, tổng cộng khoảng hơn một ngàn năm trăm vạn; tất cả đều là “thành quả” của bọn Viên Dã.

Tần Diễm không muốn chia tiền mà bảo tôi dùng khoản đó để phát triển công ty.

Sinh hoạt phí của Tần Diễm rất cao. Sau khi tốt nghiệp, hắn không đi làm nhưng tiền trong thẻ tôi cũng chẳng ít đi.

Hỏi ra mới biết khi mới mười tám tuổi, hắn đã vượt qua kỳ thi lấy chứng chỉ hành nghề đầu tư quỹ và đầu tư không ít hạng mục sau lưng cha mẹ, sau khi rút ra thì kiếm được một khoản tiền không nhỏ.

Bọn Viên Dã vừa ganh vừa thèm, bèn nhờ hắn đại diện quản lý cổ phần. Hắn thu hai mươi phần trăm phí quản lý theo quy định, tích góp lại cũng được một khoản lợi nhuận khổng lồ.

Có số tiền tích lũy này, dù không còn dựa dẫm vào nhà họ Tần thì Tần Diễm vẫn ung dung sống như một cậu ấm nhà giàu.

Nhưng dù sao Từ Văn Văn cũng chỉ là trợ lý của tôi; vì vậy, tôi cũng không nói những chuyện này với cô ta.

Về sau, tôi ngày càng bận bịu, không chịu nổi Tần Diễm tràn đầy sức sống cứ bám riết lấy mình nên đã xúi giục hắn đi làm.

Sau khi biết mức lương của Tần Diễm, Từ Văn Văn nói: “Đàn ông phải nuôi gia đình, mà lương tháng sáu ngàn thì làm ăn được gì? Còn không mua nổi một cái khăn lụa cho sếp nữa là…”

Vô số chuyện tương tự đã xảy ra rất nhiều, rất nhiều lần xuyên suốt tám năm chúng tôi bên nhau.

Ban đầu, tôi chỉ nghe như buôn chuyện đùa, nhưng nghe nhiều thì tâm trạng không khỏi bị ảnh hưởng.

Đôi khi tôi cảm thấy khó chịu trong lòng nên bảo cô ta bớt nói lại. Cô ta lập tức trông như chú nai con sợ hãi, kính cẩn cúi đầu giải thích với tôi.

Nhưng sau đó lại tiếp tục tái phạm.

Về sau, tôi không nhịn được nữa, bèn phàn nàn với người bạn giới thiệu cô ta vào làm cho tôi.

“Dùng người thì trước tiên phải xét năng lực làm việc, nhân phẩm không quan trọng. Từ Văn Văn chỉ độc mồm độc miệng chút thôi, có gì to tát đâu.” Cô ta không tiếc công sức thuyết phục tôi rộng lượng, phóng khoáng hơn.

Năng lực làm việc của Từ Văn Văn quả thật xuất sắc, quan hệ với đồng nghiệp trong công ty cũng tốt, chưa từng phạm lỗi trong công việc. Vì thế, tôi không tiện trực tiếp đuổi việc cô ta.

Tôi từng thử tuyển trợ lý mới nhưng tất cả đều xin nghỉ trước khi thời hạn thử việc kết thúc…

Do hàng loạt nguyên nhân, Từ Văn Văn nghiễm nhiên ở lại bên cạnh tôi và trở thành cánh tay đắc lực của tôi, địa vị ở công ty cũng ngày càng khó lung lay.

Ngôn ngữ như dao, giết người vô hình.

Trước mặt tôi mà cô ta còn nói thế, vậy thì trước mặt Tần Diễm, có phải cô ta cũng “bâng quơ” nói càng nhiều lời độc địa, khó nghe hơn không?

Nếu không thì tại sao Tần Diễm lại có ác cảm mãnh liệt với cô ta đến thế?

Tần Diễm luôn không muốn đi làm, gần như bám dính lấy tôi /; phải chăng hắn cũng đã nhận ra điều gì đó?

Một khi chuyện xưa lộ ra lỗ hổng, chi tiết nhỏ cũng tranh nhau xuất hiện.

Từ Văn Văn biết rõ gia thế của Tần Diễm nhưng vẫn cường điệu chuyện hắn ăn bám, ở không hết lần này đến lần khác.

Tôi chưa từng hỏi tiền lương của Tần Diễm mà cô ta lại biết chính xác là sáu ngàn.

Cô ta biết thông tin khách hàng trong hầu hết các dự án tạm thời bị đối tác hủy bỏ của tôi.

Mỗi lần Tần Diễm nổi cơn tam bành ép tôi sa thải Từ Văn Văn, bọn họ đều có tiếp xúc riêng tư…

Từng chi tiết nhỏ, nghĩ đến mà kinh.

Máu trong người tôi mỗi lúc một lạnh như băng.

Đến giờ này tôi mới nhận ra tôi đã nuôi một con rắn độc bên mình sáu năm trời.

Nọc độc thẩm thấu từng li từng tí, dần dần ăn mòn tình cảm giữa tôi và Tần Diễm.

Cuối cùng cướp đi sự sống của Tần Diễm.

Rồi, tôi nghĩ đến Tần Diễm.

Hắn ở bên tôi từ năm mười chín tuổi, chống lại cả thế giới vì tôi.

Năm hắn hai mươi ba tuổi, người nhà hắn phát hiện ra sự tồn tại của tôi và buộc hắn phải chia tay. Hắn vẫn ở bên tôi không chút do dự.

Năm hai mươi chín tuổi, hắn cắt đứt quan hệ với cha mẹ vì tôi, thậm chí thay tôi.

Tôi bôn ba làm việc mười mấy năm, công ty trong tay ngày càng lớn mạnh, tiếp xúc với muôn hình vạn trạng kiểu con nhà giàu. Chỉ có duy nhất Tần Diễm như một ngọn lửa trong suốt nơi nhân gian vẩn đục, luôn chân thành và nồng nhiệt, không nhiễm bụi trần.

Hắn bên tôi mười năm ròng rã. Tôi nợ hắn không chỉ là một mạng.

Tôi căm hận liếc Từ Văn Văn, bật cười thành tiếng.

“Cô ổn chứ?”

Tôn Dịch bước đến trước mặt tôi, khéo léo chặn giúp tôi mọi tầm mắt đổ xô về từ bốn phương tám hướng.

Tôi nhìn qua vai anh ta, thấy hoa tươi và khách khứa đầy hội trường.

Không sa thải Từ Văn Văn là sai lầm lớn nhất của tôi ở kiếp trước. Nếu kiếp này Diệp Tây trở thành người nhà họ Tần thì bao đau khổ mà tôi và Tần Diễm gánh chịu và nỗi oán hận vô biên của Tần Diễm kiếp trước đều sẽ càng chìm xuống vực sâu vô vọng hơn.

Cô dâu của Tần Diễm có thể không phải là tôi, nhưng tuyệt đối không thể là Diệp Tây.

“Tôi ổn.”

Tôi hớp một hơi cạn ly rượu, quay đầu cười với Tôn Dịch.

“Hôm nay, có lẽ tôi sẽ gây ra một vài chuyện không hợp thuần phong mỹ tục. Nếu anh Tôn không muốn bị liên lụy thì tốt nhất là tránh xa ra nhé.”

Anh ta khẽ cười một tiếng: “Trước kia làm phóng viên giải trí, tôi thích nhất là hóng chuyện.”

Biết anh ta muốn an ủi mình, tôi nhìn anh ta với vẻ biết ơn.

Khi chúng tôi đang nói chuyện, giai điệu chậm rãi, du dương thay đổi, chuyển sang âm nhạc hoành tráng, rộn ràng.

Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, lịch sự tuyên bố mở màn và khuấy đảo bầu không khí.

Khi Tần Diễm dắt tay Diệp Tây bước vào, tầm mắt tôi vô thức đuổi theo bóng dáng hắn.

Hôm nay, hắn diện một bộ com-lê cao cấp.

Hắn được sinh ra với vai rộng, eo nhỏ, đôi chân thon dài, đường cong cơ bắp được rèn luyện rắn chắc, cân xứng, ngoại hình thật sự ưu việt. Bộ com-lê càng tôn lên vẻ trang nghiêm và chững chạc của hắn.

Tần Diễm hiếm khi mặc com-lê, nhưng mỗi lần mặc đều làm tôi mê mẩn không rời được mắt. Hôm nay cũng vậy.

Tôi lánh vào một góc, ánh mắt đánh giá hắn từ đầu đến chân không kiêng dè.

Dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của tôi, hắn liếc tôi từ phía xa rồi lập tức lạnh lùng rời mắt đi.

Trong khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi nhìn thấy vành mắt đỏ hoe và sự tàn bạo trong đáy mắt hắn.

Kiếp trước, đến tận năm hai mươi chín tuổi, ánh mắt hắn vẫn trong veo không nhiễm bụi trần, trên người luôn tỏa ra cảm giác bồng bột của thiếu niên.

Nhưng giờ đây, ánh mắt kia không còn trong trẻo, sức sống của thiếu niên trên người cũng biến thành vẻ trầm lặng, ch ế t ch óc.

Cả người uể oải, trạng thái cực kỳ tồi tệ.

Tôi chăm chú nhìn hắn một chốc, trong lòng dâng lên cảm giác xót xa.

“Anh Tôn, tôi có vụ làm ăn mới muốn bàn thêm với anh.”

Tôi nhích lại gần Tôn Dịch: “Giá cả tùy anh định, chẳng hay anh có hứng thú không?”

“Nghe có vẻ là phi vụ lớn đây. Giám đốc Hạ nói kĩ hơn được không?”

Anh ta nhướng đôi mày rậm, tỏ ra cực kỳ hứng thú.

“Vậy anh Tôn ghé lại gần chút nữa…”

Dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Tần Diễm, tôi “châu đầu ghé tai” với Tôn Dịch trong một góc.

Nghi thức đính hôn được cử hành từng bước một.

Trên sân khấu, Tần Diễm lạnh lùng như một bức tượng điêu khắc bằng băng, trong khi Diệp Tây bên cạnh hắn trưng ra vẻ mặt dạt dào hạnh phúc.

Tôi lạnh lùng nhìn như đang xem một vở múa rối bóng.

Từ Văn Văn tích cực hoạt động, giơ di động phát truyền hình trực tiếp ba trăm sáu mươi độ.

Vài lần, tôi bắt gặp ánh mắt Tần Diễm lướt qua trên người cô ta mang theo sự chán ghét và căm hận khó lòng che giấu.

Tôi bất giác nở nụ cười.

Kiếp trước, Tần Diễm chưa từng đính hôn với Diệp Tây nên Từ Văn Văn vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối. Đến tận khi , tôi cũng không biết cô ta là tay sai của Diệp Tây.

Kiếp này, mọi chuyện đều đi chệch khỏi quỹ đạo, mối quan hệ của Từ Văn Văn và Diệp Tây mới bị phơi bày ra ánh sáng.

Tôi không tin việc Tần Diễm kết hôn với Diệp Tây không phải là một âm mưu.

Nhưng cứ thử một lần sẽ biết.

Tôi gửi bài viết về tình yêu đã trau chuốt kĩ càng cho Tôn Dịch, đính kèm tấm ảnh thân mật keo sơn của tôi và Tần Diễm.

Kiếp trước, cho đến khi Tần Diễm tốt nghiệp đại học thì quan hệ giữa tôi và hắn mới bị cha mẹ hắn phát hiện.

Kiếp này, tôi không ngại xuất hiện trước mặt họ sớm hơn.

Khi Diệp Tây nói chuyện, Tôn Dịch ngồi bắt tréo chân trên ghế, ung dung đăng ảnh chụp và bài viết lên một số nhóm truyền thông.

Sau khi xem điện thoại, không ít người trong giới truyền thông có mặt tại hiện trường bắt đầu nhỏ giọng trao đổi.

Người dẫn chương trình cố gắng khống chế tình hình mấy lần nhưng đều thất bại.

Bài phát biểu “lâm li bi đát” của Diệp Tây bị tiếng ồn ào dưới sân khấu lấn át. Cô ta tức tối, mặt mũi tái nhợt.

“Nghe nói trước khi đính hôn, cậu Tần và giám đốc Hạ Lam Tuyết của công ty truyền thông Điệp Vũ từng qua lại trong hai năm. Xin hỏi chuyện này có thật không?” Một phóng viên bạo gan mở đầu.

Mọi người ồ lên kinh ngạc.

Cha mẹ Tần Diễm đồng loạt thay đổi sắc mặt.

Người dẫn chương trình ấp úng, muốn nói nhưng không dám, nhìn Tần Diễm với ánh mắt cầu cứu.

“Đúng là có chuyện đó. Nhưng hôm nay là tiệc đính hôn của tôi và Diệp Tây, anh phóng viên này nhắc đến người khác trước mặt mọi người, phải chăng không được lịch sự cho lắm?”

Tần Diễm xụ mặt, biểu cảm tối tăm.

“Cậu Tần, cậu dám làm mà không dám thừa nhận à?”

“Suỵt, con nhà giàu ấy mà, chưa biết chừng trong khi yêu đương với Hạ Lam Tuyết còn qua lại với đối tượng khác ấy chứ.”

“Nói vậy là không chuẩn nhé. Năm nay cậu Tần mới hai mươi mốt tuổi, mà nghe đâu vị giám đốc Hạ kia đã ba mươi rồi.”

“Ấy chà, hình như là nhân vật ghê gớm đấy. Nên gọi cô ta là trâu già gặm cỏ non hay thấy sang bắt quàng làm họ nhỉ?”

“Chậc, thủ đoạn có cao siêu hơn nữa thì sao, bị đá thì chẳng phải vẫn là gái lăng loàn à…”

Chủ đề buôn chuyện như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, làm chệch đi nội dung buổi lễ đính hôn.

Sắc mặt Tần Diễm ngày càng khó coi, âm u như mây đen kéo đến.

Hai bên cha mẹ đều không nén được giận, đồng loạt rời khỏi sân khấu ra lệnh cho camera dừng quay chụp.

Chỉ có mỗi Diệp Tây vẫn cố chấp đứng cạnh Tần Diễm, tỏ vẻ hiền hậu đoan trang.

“Cậu Tần, hôm nay tôi thấy một truyện ngắn lãng mạn trên mạng với tựa đề ‘trời giáng không địch nổi trúc mã’, nội dung nói về mối tình trước đây của cậu và giám đốc Hạ. Xin hỏi cậu thấy câu truyện này như thế nào?” Một phóng viên đứng dậy, lớn tiếng hỏi.

“Truyện ngắn ‘Trời giáng không địch nổi trúc mã’?” Tần Diễm nhíu đôi mày rậm, phất tay: “Chưa đọc bao giờ, đưa đây tôi xem.”

Phóng viên kia trình điện thoại lên bằng hai tay, vẻ cun cút nịnh bợ.

Tần Diễm nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, sau đó nở nụ cười lần đầu tiên trong ngày.

“Văn chương tài tình, sinh động, không biết là ai viết. Về phần tôi và Hạ Lam Tuyết…”

Hắn khẽ lim môi, cười ý nhị.

“Người trưởng thành anh tình tôi nguyện thôi, có gì nói nấy. Phụ nữ thành đạt có mùi vị rất khác.”

Hiện trường nhất thời lặng yên như tờ. Trên mặt mỗi người đều mang biểu cảm khác nhau.

“Thằng nhóc này độc mồm độc miệng ra phết. Xin phỏng vấn một chút, hai năm nay giám đốc Hạ làm sao sống sót được thế?” Ở bên cạnh, Tôn Dịch trêu ghẹo.

“Thường ngày, em chó săn nuôi ở nhà vẫn luôn ngoan ngoãn. Thú thực, đầu gối cậu ta không cứng bằng miệng đâu.”

Tôi gảy gảy cái ly chân cao, mỉm cười, nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Trật tự! Trật tự! Mọi người nghe tôi nói!”

“Tất cả mọi người đều tò mò về vị giám đốc Hạ của công ty truyền thông Điệp Vũ kia. Vậy có ai biết rằng giám đốc Hạ cũng có mặt ở đây ngay hôm nay không?” Đột nhiên, có người giơ tay hét lớn.

Cùng lúc đó, một chùm đèn bất ngờ chiếu vào nơi tôi đứng.

“Kìa, chính là người mặc lễ phục không tay màu vàng, cuốn tóc cao ấy!”

Vô số con mắt theo ánh đèn đổ dồn về phía tôi.

“Ồ, trông xinh đẹp ra phết!”

“Dáng người cũng ngon lành đấy. Không thể không thừa nhận mắt nhìn của cậu Tần rất khá.”

“Đúng vậy, không nghe thấy cậu Tần chính miệng thừa nhận là ‘có mùi vị rất khác’ à?”

Những lời bình luận ào ào kéo đến.

Mọi ánh mắt đều đổ vào tôi; vui sướng khi người khác gặp họa có, ghen tị có, chán ghét có, tò mò có…

Dính dính dớp dớp, cái sau nối đuôi cái trước.

Tôi nhìn về phía sân khấu.

Đằng xa, Diệp Tây đối diện ánh mắt tôi, nét mặt hung dữ, đáng sợ.

Tôi bất chợt hiểu ra.

Hóa ra cô ta tỏ ra rộng lượng mời tôi đến xem lễ là vì muốn giẫm đạp lên tôi.

Nhưng như thế lại hợp ý tôi.

“Đúng, tôi là Hạ Lam Tuyết của công ty truyền thông Điệp Vũ, từng có quan hệ hai bên tình nguyện với cậu Tần, nhưng hiện giờ đang độc thân.”

Tôi giơ tay lên, duyên dáng xoay một vòng tại chỗ, thoải mái để mặc bọn họ đánh giá.

Đã không còn mặt mũi thì càng không nên uổng phí số tiền tôi chi ra để làm đẹp hôm nay.

“Loảng xoảng…”

“Ây da…”

Một tiếng động lớn truyền tới từ phía sân khấu, xen lẫn với những tiếng la to hoảng hốt đầy xa lạ.

Tôi quay đầu nhìn lại…

Tần Diễm đạp một cước vào thiết bị phát sóng trực tiếp trước mặt, lại còn mạnh bạo đá thêm vài cái.

Những tia lửa điện nổ lách tách, tiếng thét chói tai vang lên liên tiếp.

Diệp Tây căm hận liếc tôi, giương nanh múa vuốt muốn nhào lên tôi nhưng bị Tần Diễm giẫm lên váy. Cô ta ngã uỵch xuống sân khấu.

Hiện trường loạn cào cào.

Tôi và Tôn Dịch nhìn nhau cười.

Ngay sau đó, cổ tay tôi đột nhiên bị siết chặt.

Chưa kịp quay đầu lại, tôi đã bị lôi đi. Tôi bị kéo lảo đảo cả người.

Khi sắp thân mật hôn đất mẹ, cơ thể tôi bị ôm ngang lên.

Tôi ngửi được mùi hương nam tính quen thuộc.

Là Tần Diễm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio