Tin tức nữ diễn viên nổi tiếng Liêu Tĩnh qua đời nhanh chóng lan truyền, tạo ra một làn sóng mạnh mẽ trong cả nước.
Mà một khắc trước, Weibo chính thức của bộ phim 《Ánh Rạng Đông 》 còn đang tuyên truyền rộng rãi về việc quay phim, trong đó ảnh chụp hai nữ chính xâu xé lẫn nhau lại được lan truyền chóng mặt, các tài khoản marketing tranh nhau chia sẻ, cũng kèm theo ảnh chụp màn hình của một diễn đàn nào đó, có cư dân mạng tiết lộ Liêu Tĩnh và Sơ Hiểu Hiểu xưa nay không hợp nhau, cũng tuyên bố khi quay 《Ánh Rạng Đông》 đã từng tận mắt nhìn thấy Sơ Hiểu Hiểu trực tiếp trở mặt với Liêu Tĩnh ở phim trường, cũng không hề cho nữ tiền bối này sắc mặt tốt.
Việc này vô cùng ầm ĩ náo nhiệt, cũng không thấy ai đứng ra làm sáng tỏ.
Sau đó, Liêu Tĩnh lại qua đời.
Có người tự xưng là nhân viên trong đoàn làm phim nặc danh đăng bài viết: ⌈Nghe nói việc này là Sơ Hiểu Hiểu làm, trước khi xảy ra chuyện có người tận mắt nhìn thấy cô ta vào phòng Liêu Tĩnh, rạng sáng sau khi xảy ra vụ án đã bị cảnh sát mang đi, bây giờ vẫn chưa trở về.⌋
Tin này vừa tung ra, lại nhất thời gây xôn xao dư luận.
“Nguyên nhân thật sự về cái ch.ết của Liêu Tĩnh”, “Tác phẩm của Liêu Tĩnh khi còn sống”, “Sơ Hiểu Hiểu Liêu Tĩnh”, tràn ngập toàn bộ mạng xã hội, ồn ào huyên náo như con sóng cuộn trào mãnh liệt, trong nháy mắt nhấn chìm bãi cát vốn được xem là yên tĩnh, không còn sót lại chút gì.
Phía chân trời mây đen cuồn cuộn, mang theo cơn gió lạnh buốt mạnh mẽ đè áp lên thành phố đang bị bao phủ bởi làn sương mù mờ mịt này.
Sơ Hiểu Hiểu nằm tr.ên giường, mở to hai mắt.
Mồ hôi lạnh từ tr.ên trán cô trượt vào tóc mai, mang đến cảm giác mát mẻ nhè nhẹ.
Dáng vẻ dữ tợn của Liêu Tĩnh khắc sâu trong đầu Sơ Hiểu Hiểu, sau đó cô thất thần, lại là một gương mặt trẻ con thanh tú xinh đẹp khác.
Hỗn hợp mùi hôi thối khiến người ta ghê tởm đến muốn nôn, cặp mắt xinh đẹp giống cô đang nhìn chằm chằm cô, trong mắt dần dần lộ ra huyết sắc nồng đậm, tựa như một giây sau sẽ chảy ra máu tươi.
Sơ Hiểu Hiểu th.ở dốc kịch liệt, cô không thể thở nổi, nhất thời choáng váng như muốn ngất đi.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, đập vào mắt chính là trần nhà trắng tinh không bụi bặm, cùng với túi nước biển nhỏ giọt treo ở vị trí bên tay trái hơi lắc lư.
Thuốc trong túi sắp cạn đáy rồi.
Là giấc mơ.
Trợ lý Trần Tuyết ở một bên ngủ gà ngủ gật, dựa vào tủ đầu giường vùi cả khuôn mặt vào hai tay.
Không gian yên tĩnh.
Đúng rồi, cô nhìn thấy người đàn ông kia.
Anh ta tên gì nhỉ?
Giang Diễn.
Bao gồm tiếng còi cảnh sát gào thét cùng hình ảnh giống như đã từng quen thuộc, có hình ảnh khiến người ta hít thở không thông như một con mãnh thú khổng lồ gầm thét, há cái miệng to như chậu máu mãnh liệt nhào tới, nuốt chửng cô vào trong bụng.
Cảnh cuối cùng trong trí nhớ là dáng vẻ người đàn ông kia nhìn về hướng cô.
Mặt mày đối phương tinh tế, đường nét lập thể, lông mi dưới ánh đèn ban đêm tạo thành một cái bóng râm mờ nhạt.
Đó là lúc ở trung tâm phá án của Cục cảnh sát thành phố Ninh.
Bên tai là tiếng cọ xát giữa ngòi bút và mặt giấy, còn có tiếng ngón tay nhanh chóng gõ bàn phím, tất cả động tĩnh trong phút chốc được phóng đại đến cực điểm, đầu óc cô choáng váng ngồi trước mặt người đàn ông kia. E b o o k t r u y e n. v n
Trời và đất đảo ngược, giống như hết thảy đều là hư vô.
Cô bị ngất sao?
Đầu Sơ Hiểu Hiểu còn có chút choáng váng, cô khẽ cử động tay chân cứng ngắc, mơ mơ màng màng nhấc chăn bò dậy. Cố sức thở dài, Sơ Hiểu Hiểu đưa tay ấn nút gọi ở đầu giường.
Chẳng bao lâu sau, có y tá đến thay nước thuốc, thuận tiện đưa nhiệt kế cho Sơ Hiểu Hiểu, giúp cô đo nhiệt độ.
Động tĩnh đột ngột khiến Trần Tuyết thoáng rùng mình, cả người trực tiếp bật dậy khỏi ghế, kinh hô: “Làm sao vậy làm sao vậy?!”
“Không ch.ết được đâu.” Sơ Hiểu Hiểu nửa ngồi ở đầu giường nhìn cô ấy, khàn giọng trả lời.
“Phủi phủi phủi!” Trần Tuyết nhớ tới chuyện tối qua liền hít một vào một hơi, “Cái gì mà ch.ết với không ch.ết!”
Sơ Hiểu Hiểu rút nhiệt kế ra, bốn phía im lặng một lát, bên tai truyền đến lời dặn dò của y tá: “Cơn sốt hạ xuống là tốt, cô ngủ nguyên một ngày rồi, lát nữa nhớ ăn thanh đạm một chút.”
“Cảm ơn.” Sơ Hiểu Hiểu trả lời.
Y tá liếc Sơ Hiểu Hiểu một cái, ánh mắt mang theo vẻ đánh giá quét mắt nhìn cô từ tr.ên xuống dưới một vòng, lúc gần đi thuận tay đóng cửa phòng lại.
Trần Tuyết vội rót ly nước ấm đưa cho Sơ Hiểu Hiểu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp: “Làm em sợ muốn ch.ết, lúc cảnh sát Giang bế chị ra ngoài, tim em thiếu chút nữa đã ngừng đập đấy!”
“Cảnh sát Giang ôm chị ra ngoài?” Sơ Hiểu Hiểu hỏi, “Chị bị làm sao?”
Sơ Hiểu Hiểu bất chợt nhớ tới khuôn mặt anh tuấn kia.
“Nói là hỏi được một nửa thì chị bị ngất xỉu, cảnh sát Giang nói cho em biết chị bị sốt, nhanh chóng đưa chị đến nơi này.”
Sơ Hiểu Hiểu gật đầu, như có điều suy nghĩ nhấp một ngụm nước, sau đó tùy ý đặt sang một bên: “Vậy bên đạo diễn Quách thì sao?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy còn quay gì được nữa.” Trần Tuyết nói, “Hiện tại cảnh sát bước đầu phán định là nạn nhân bị giết, hung thủ còn chưa tìm ra, ai dám tiếp tục ở lại nơi quỷ quái kia nữa, với lại...”
“Hiểu Hiểu!”
Trần Tuyết nói được một nửa bỗng nhiên bị cắt ngang, có người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Đối phương mang theo dáng vẻ phong trần, tr.ên bộ âu phục thoải mái còn có vết mưa, chưa đứng vững đã vội vàng lên tiếng gọi cô, tiếp theo là hàng lông mày đen nhánh nhíu chặt: “Chuyện gì xảy ra vậy? Em bị bệnh à?”
Sơ Hiểu Hiểu ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua mái tóc xoăn nhẹ hơi rối của người đàn ông, trong thời tiết nước đọng thành băng này, vậy mà tr.ên trán đối phương lại lộ ra lớp mồ hôi mịn, chắc hẳn đã buông chuyện trong tay mà vội vã chạy tới đây, không hề ngừng nghỉ.
Trần Tuyết lập tức đứng dậy, mở miệng chào hỏi trước cô: “Anh Giản.”
Đối phương nhìn chằm chằm mặt Sơ Hiểu Hiểu không dời mắt, lòng bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán cô, chưa đến nửa giây lại bị Sơ Hiểu Hiểu lẳng lặng né tránh.
Sơ Hiểu Hiểu nhẹ giọng nói: “Cơn sốt hạ rồi.”
“Anh bảo dì Trần nấu cháo thịt nạc, lát nữa sẽ đưa tới.” Trong giọng điệu Giản Diệc Bạch cất giấu chút trách cứ, “Lớn tướng như vậy rồi cũng không biết chăm sóc bản thân cho tốt.”
Sơ Hiểu Hiểu nhìn Giản Diệc Bạch, sớm đã nghe nói đối phương gần đây bởi vì công việc mà bận tối mày tối mặt, bây giờ còn phong trần mệt mỏi chạy tới đây, nói không cảm động là giả, chỉ là trong lời nói vẫn lộ ra vài phần khách khí cùng xa cách: “Em không sao, không cần chuyện bé xé ra to.”
“Quen biết đã nhiều năm như vậy, bắt đầu chê anh phiền rồi sao?” Đối phương nhìn chăm chú vào ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu, khẽ nhếch môi, rõ ràng giọng điệu trêu chọc nhưng tự dưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút áy náy.
Sơ Hiểu Hiểu lập tức lắc đầu: “Sao có thể chứ.”
Trần Tuyết mang ghế tới ý bảo Giản Diệc Bạch ngồi, thuận tiện rót ly nước, Giản Diệc Bạch nhận lấy, không buồn uống lại gác sang bên cạnh, tiện đà hơi nâng cằm lên.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Câu này là Giản Diệc Bạch hỏi Trần Tuyết.
Trần Tuyết đáp: “Buổi sáng bên phía cảnh sát nhờ chị Hiểu Hiểu hỗ trợ ghi chép lời khai, tôi ở bên ngoài chờ, nào biết chị Hiểu lại bệnh nặng như vậy, làm tôi giật cả mình, may mà có cảnh sát Giang...”
“Đâu có nghiêm trọng như thế.” Sơ Hiểu Hiểu ngắt lời, “Chắc là quá mệt mỏi thôi.”
Chân mày Giản Diệc Bạch khẽ nhúc nhích: “Cảnh sát Giang?”
Trần Tuyết đáp: “Hình như là cảnh sát phụ trách vụ án của Liêu Tĩnh.”
Nhắc tới cái tên “Liêu Tĩnh”, sắc mặt ba người đều ngưng trệ.
Giản Diệc Bạch dặn dò: “Em cứ chăm sóc sức khỏe cho tốt, những thứ khác đừng quan tâm.”
Sơ Hiểu Hiểu im lặng một lát mới đáp: “Em biết rồi.”
Giản Diệc Bạch liếc nhìn cô, cẩn thận tránh bàn tay trái đang chuyền thuốc của Sơ Hiểu Hiểu, vân vê góc chăn.
Cùng lúc đó, tầm mắt của Trần Tuyết dừng lại giữa hai người giây lát, cố gắng tìm một cái cớ để tạm thời rời đi.
Trần Tuyết đi theo Sơ Hiểu Hiểu đã nhiều năm, quan hệ giữa Giản Diệc Bạch và Sơ Hiểu Hiểu trong mắt người sáng suốt đã sớm ngầm hiểu sự thật.
Mọi người đã sớm nghe nói hai người này là thanh mai trúc mã, tình cảm từ nhỏ không ai sánh bằng. Nói không chừng chỉ chờ một ngày nào đó Sơ Hiểu Hiểu chịu đâm thủng tầng cửa sổ giấy kia, Giản Diệc Bạch đã có thể ‘mây tản ra thấy trăng, ôm người đẹp về nhà’.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đóng lại, Giản Diệc Bạch chậm rãi nói gì đó, Sơ Hiểu Hiểu nhất thời ngây người, cũng không quá chú ý, chờ Giản Diệc Bạch ngồi xuống mép giường, giọng nói mang theo ý cười lại tựa như có chút buồn bực, thở dài nói: “Nhắc mới nhớ,
em cũng nên quan tâm anh nhiều hơn đi.”
“Cái gì?” Sơ Hiểu Hiểu sững sờ.
Giản Diệc Bạch ai oán: “Vì để gặp em mà ngay cả cơm trưa anh cũng chưa kịp ăn một miếng, xuống máy bay đã chạy thẳng tới đây.”
Sơ Hiểu Hiểu nhìn về phía anh ta, lúc Giản Diệc Bạch cười để lộ răng khểnh có vài phần trẻ con không tương xứng với cách ăn mặc của anh ta, khuôn mặt trẻ con trời sinh chiếm hết ưu thế, cười vô cùng sáng lạn, anh ta hỏi dồn: “Có cảm động không?”
Điều này làm cho Sơ Hiểu Hiểu không khỏi thêm áy náy, nghĩ bụng bản thân mang đầy năng lượng tiêu cực thì cũng thôi đi, còn bày ra vẻ mặt nghiêm nghị làm gì, chợt mỉm cười trêu chọc: “Hay là đợi lát nữa dì Trần nấu cháo xong, em chia cho anh một nửa nhé?”
“Em là mèo à?” Giản Diệc Bạch thuận thế trêu ghẹo, “Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn xa lạ như vậy?”
Giản Diệc Bạch đang cười, Sơ Hiểu Hiểu bỗng nhiên rũ mắt, lại rơi vào trầm tư.
Ý thức được điều gì đó, Giản Diệc Bạch lập tức thu lại nụ cười, vẻ mặt phức tạp vội vàng giải thích: “Anh chỉ đùa thôi, Hiểu Hiểu, em đừng suy nghĩ nhiều.”
“Đợi đến cuối tháng sau là đã mười hai năm rồi.” Sơ Hiểu Hiểu bình tĩnh nói.
Giản Diệc Bạch: “...”
Đêm mùng ba Tết mười một năm về trước, trong thành phố Lâm phát sinh một vụ án giết người rất nghiêm trọng, tin tức này như một viên đạn từ tr.ên trời rơi xuống, khiến cả nước đều khiếp sợ ——
Một doanh nhân và vợ có chút danh tiếng ở địa phương đã mất mạng trong nhà, ngay cả đứa con gái mới tuổi cũng không may mắn thoát khỏi.
Ngày hôm sau, cảnh sát thành phố Lâm ra thông cáo treo thưởng với xã hội, toàn lực truy bắt hai nghi phạm.
Chưa đến mấy ngày, một trong những nghi phạm trong vụ án mạng “.” họ Trương thuận lợi sa lưới, nghe đồn một nghi phạm khác đang lẩn trốn là anh em họ của nạn nhân, sau khi xảy ra vụ án thì bị thương chạy khỏi hiện trường, đến nay vẫn chưa tìm được tung tích.
Năm đó internet còn chưa phát triển như bây giờ, tin tức liên quan một truyền mười, mười truyền trăm, diễn biến ra nhiều phiên bản, nhưng kết quả lại giống nhau. Mọi người đều nói em trai của ông chủ giàu có kia bởi vì tiền tài mà nổi lên lòng tham, vốn chỉ muốn mượn danh nghĩa của đồng bọn cướp tiền, không ngờ lại bị người bị hại nhìn thấy, nên dứt khoát diệt môn cho xong việc.
Nhưng rất nhiều người không biết, người bị hại đó còn một cô con gái nhỏ.
Ngày đó cô ở một bên nhìn tên súc sinh kia làm nhục chị gái mình đến hơi tàn cuối cùng, khàn giọng cầu xin tên kia rũ lòng thương xót.
Khắp nơi sặc mùi máu tanh, trong không khí còn tràn ngập mùi ghê tởm khiến người ta hít thở không thông.
Cho đến hôm nay, trong giấc ngủ sâu cô vẫn còn sống lại cơn ác mộng lúc đó.
“Ngày đó tay chân em bị trói, nếu không có người liều ch.ết cứu giúp, đoán chừng em cũng không sống được tới hôm nay.” Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên nói.
Giản Diệc Bạch nhất thời không nói gì.
Sau khi sự việc xảy ra, Giản Diệc Bạch nhìn thấy Sơ Hiểu Hiểu trong phòng bệnh.
Trong trí nhớ của anh ta, thân thể nhỏ bé của Sơ Hiểu Hiểu được bọc trong quần áo bệnh nhân hoa văn xanh trắng rộng thùng thình, cho dù hệ thống sưởi ấm trong phòng đầy đủ nhưng sắc mặt cô vẫn trắng bệch, cổ tay và cổ chân trắng đến mức gần như trong suốt, vết siết đỏ tím rõ ràng chói mắt thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Hoảng hốt qua đi, Giản Diệc Bạch mới mở miệng: “Sao vậy? Tự nhiên nhắc mấy chuyện này làm gì?”
Sơ Hiểu Hiểu không nhìn anh ta, cả người có chút ngơ ngẩn: “Hôm nay gặp một người, đột nhiên nhớ ra thôi.”
Giản Diệc Bạch nghe vậy khẽ nhướng mày, lập tức nhìn về phía Sơ Hiểu Hiểu.
Ngữ khí Sơ Hiểu Hiểu bình thản, ánh mắt cũng có vẻ bình tĩnh khác thường.
Chỉ là giây lát sau, dưới đôi mắt trong trẻo bình tĩnh nhìn không chút gợn sóng đó giống như có từng lớp ngân hà mênh mông, xuyên qua núi non sông suối yên tĩnh, phản chiếu ra một vầng sáng rực rỡ.
—hết chương —
- -----oOo------