Sơ Hiểu Hiểu ngẩn ra một lúc, cô sững sờ nhìn chăm chú vào gương mặt vô cùng quen thuộc rồi lại có cảm giác xa lạ kia đến thất thần.
Vô số ý niệm trong nháy mắt tràn vào đầu như thủy triều, gắt gao quấn chặt lấy nhau như một mớ hỗn độn, cuối cùng hóa thành một ý niệm duy nhất.
Chị gái thích anh ấy.
Chị gái thích Giang Diễn.
Còn Giang Diễn thì sao?
Hai người bọn họ có quan hệ gì?
Vì sao Giang Diễn chưa từng nhắc tới chuyện này với cô?
Cốc cốc!
Đầu óc Sơ Hiểu Hiểu chẳng biết vì sao đột nhiên có chút ong ong, thẳng đến khi tiếng gõ cửa vang lên, cô đột nhiên xoay người, trái tim tựa như theo động tĩnh kia cũng nhảy vọt lên cổ họng ——
Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa kia, có một khoảnh khắc hoang mang mờ mịt.
Yên lặng vài giây, ngoài cửa vang lên giọng nói của Giang Diễn: “Hiểu Hiểu?”
“Em đây!” Sơ Hiểu Hiểu nuốt nước bọt, nhỏ giọng trả lời, “Có chuyện gì vậy?”
Một giây sau, cô giấu quyển nhật ký dưới gối, vội vã chạy ra mở cửa.
Sau cánh cửa là ánh mắt hoài nghi của Giang Diễn nhìn về phía cô, biểu cảm như đang suy ngẫm đón lấy ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu: “Em làm gì trong đó vậy, mãi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Em...”
Sơ Hiểu Hiểu cắn môi, nhìn Giang Diễn một giây rồi lập tức dời mắt đi, ma xui quỷ khiến buộc miệng thốt ra: “Hình như em quên mang áo ngủ rồi.”
Giang Diễn lướt qua tai Sơ Hiểu Hiểu liếc nhìn phía sau cô, đôi mày tuấn tú có chút khó hiểu nhẹ nhàng nhíu lại, có điều chưa tới nửa giây sau lại như nghĩ tới chuyện gì đó, anh nhướng mày, đồng thời lại dời tầm mắt về tr.ên mặt Sơ Hiểu Hiểu.
Sơ Hiểu Hiểu thoáng chột dạ ngước mắt lên.
Giang Diễn lơ đễnh nói: “Vậy mặc của anh đi.”
Vốn chỉ là cái cớ bịa đặt trong lúc tinh thần hoảng loạn, Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy thì sững sờ, nhịp tim lại đột nhiên đập nhanh.
Là nhịp đập khác hoàn toàn so với vừa nãy.
Lúc trước cô từng đọc qua mấy bài viết linh tinh tr.ên mạng, nói về hàng trăm điều nhỏ nhặt khi ở cùng bạn trai, ví dụ như mặc quần áo của đối phương gì đó ——
Giống như đoạn phim ngắn một lần nữa dập tắt tất cả những ý niệm trước đó, in ra một màu sắc mới.
Mặc dù dưới yêu cầu của cô, cô cũng từng mượn áo thun của Giang Diễn một lần…
Nhưng dù sao lúc này cách nói chuyện của Giang Diễn cũng quá tự nhiên, tự nhiên đến mức giống như theo lẽ thường.
Sơ Hiểu Hiểu mở to mắt, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ, vệt hồng khả nghi nhuộm từ gò má đến vành tai trắng nõn, cứ đứng đó chớp chớp mắt như bị chập mạch não.
Giang Diễn nhìn cô, do dự một chốc rồi lại nói: “Hoặc là anh sai người...”
“Không cần.” Sơ Hiểu Hiểu ngắt lời anh, “Không cần hoặc là nữa!”
Giang Diễn nhướng mày.
Sơ Hiểu Hiểu lầm bầm: “Cũng không phải em chưa từng mặc qua.”
Giang Diễn bật cười, vừa nói vừa bước ra ngoài, vào phòng ngủ chính bên cạnh.
Sơ Hiểu Hiểu đi theo, tựa vào cửa nhìn anh.
Nếu như nói ký túc xá đơn vị của Giang Diễn là căn nhà nhỏ ấm áp thích hợp cho gia đình ba người, vậy thì căn biệt thự độc lập ở thành phố Lâm này nhìn ra được là bố Giang và mẹ Giang đã tốn tâm tư mua cho anh, phong cách trang trí xa xỉ kiểu Mỹ cực kỳ hiện đại, khẳng định là đã được người ta đặc biệt thiết kế qua. Cô thậm chí còn để ý thấy đối diện phòng ngủ chính là một phòng đàn piano, chiếc đàn Yamaha kia vừa nhìn đã biết không rẻ.
Sơ Hiểu Hiểu tò mò hỏi: “Anh còn biết chơi đàn piano nữa sao?”
Giang Diễn lơ đễnh ngước mắt lên, nhìn theo ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu, nhẹ nhàng nói: “Em cảm thấy thế nào?”
Sơ Hiểu Hiểu có sao trả lời vậy: “Tay anh rất đẹp.” Quả thật giống bàn tay chơi đàn piano.
Ngoại trừ những vết chai vì sử dụng súng kia, cùng vài vết bầm tím thỉnh thoảng xuất hiện.
Không hiểu sao được khen như vậy, Giang Diễn vô cùng hưởng thụ nhếch môi, miệng lại nói: “Không biết, chưa từng học qua.”
Sơ Hiểu Hiểu còn đang bán tín bán nghi thì chợt thấy Giang Diễn trực tiếp nhét áo thun cotton vào tay cô.
Giang Diễn thở dài, dặn dò: “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Sơ Hiểu Hiểu cẩn thận suy nghĩ, cũng không nghĩ ra sáng mai còn có sắp xếp gì: “Vì sao?”
Chẳng lẽ Giang Diễn còn muốn kéo cô đi chạy bộ buổi sáng?
Nhưng giữa ban ngày ban mặt, còn đang ở đầu sóng ngọn gió, chẳng lẽ anh không sợ chạy bộ buổi sáng biến thành chạy marathon sao?
Sơ Hiểu Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy mình cũng quá khoa trương rồi, nhưng hình ảnh kia đem lại cảm giác quá mạnh mẽ, làm cho cô hơn nửa ngày vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần.
Giang Diễn muốn nói lại thôi, vỗ vỗ vai cô: “Sáng mai em sẽ biết.”
Sơ Hiểu Hiểu: “???”
Cô vẫn chưa kịp tiến thêm một bước hỏi thăm, đột nhiên tiếng chuông vang lên.
Giang Diễn móc điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, lông mày nhíu thành hình bánh quai chèo.
Anh xoay người, cùng lúc đó di động trong túi Sơ Hiểu Hiểu cũng rung lên, nhắc nhở tin nhắn mới.
Cô tùy ý dùng ngón tay quẹt một cái, mở khóa.
Là một dãy số xa lạ không có ghi chú, chỉ đơn giản mấy chữ.
“Không muốn biết bí mật của chị gái cô và Giang Diễn sao?”
Con ngươi Sơ Hiểu Hiểu khẽ co rút, khóe mắt thoáng nhìn Giang Diễn đã đi xa, nhíu chặt mày.
-
Bí mật?
Giữa họ có thể có bí mật gì?
Sương mù lượn lờ tràn ngập trong không gian cũng không tính là quá lớn này, ngay cả ngọn đèn tr.ên đỉnh đầu cũng hóa thành một đám sương mù, giống như một cái bóng hư ảo treo ở phía tr.ên.
Sơ Hiểu Hiểu xuất thần nhìn hồi lâu, sau cùng vô cảm nhắm mắt lại.
Nước ấm vừa vặn, tí tách rơi vào mặt rồi xẹt qua cổ cô, thoải mái giống như trốn trong chăn vào mùa đông.
Nhưng cô vẫn cảm thấy không thở nổi.
Tuy rằng phản ứng đầu tiên lúc đó là cô định nói chuyện này cho Giang Diễn biết.
Nhưng đến khi cô đối diện với cặp mắt đang nhìn mình kia, tất cả lời nói lại nghẹn trong cổ họng, không thể thốt ra.
Nếu nói cho Giang Diễn, anh sẽ nói thế nào?
Sơ Hiểu Hiểu nghĩ, Giang Diễn sẽ không thèm để ý tới chuyện này, hoặc là...
Đừng lo lắng, mọi chuyện đều có anh đây.
Đại loại như vậy.
Nhưng anh đã lo lắng đủ rồi.
Sơ Hiểu Hiểu vuốt tóc, mở mắt.
Hơn nữa, không thể phủ nhận rằng chút tâm tư nho nhoi đó của cô đã phá kén chui ra.
Cô thở hổn hển mấy hơi thật sâu, rút khăn tắm lau khô người, sau đó mặc chiếc áo thun màu đen sạch sẽ mềm mại kia lên người, theo tiếng nước chảy cầm chiếc điện thoại di động tr.ên ngăn kệ bên cạnh lên.
Gọi lại vào số điện thoại đó, âm thanh bên tai chồng lên tiếng tim đập thình thịch.
Đột nhiên bùm một cái.
Sơ Hiểu Hiểu vô thức cắn chặt răng.
Bên kia ấn từ chối nhận máy.
-
Có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian này Giang Diễn thật sự quá mệt mỏi, Sơ Hiểu Hiểu vừa đi vào phòng khách đã nhìn thấy Giang Diễn vẫn duy trì tư thế ngồi, hơi ngửa đầu nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Kỳ thật cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy.
Giống như lúc trước sau khi Giang Diễn tan ca tối, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay đã ôm cánh tay tựa vào sô pha ngủ thiếp đi.
Bình thường thì có vẻ không sợ trời không sợ đất, cả ngày chỉ biết pha trò cười, nhưng mỗi lần nhìn thấy Giang Diễn như vậy, cô luôn muốn đi qua ôm anh một cái.
Nhưng loại mộng tưởng này chung quy cũng không đợi được đến ngày trở thành thực hiện ——
Giống như bây giờ.
Cô đã cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, rón rén tới gần đối phương, rõ ràng ngay cả một chút góc áo cũng không chạm tới, thế nhưng đã thấy cặp mắt vốn nhắm chặt kia trong khoảnh khắc hơi mở hé ra, ngay cả phản ứng bừng tỉnh cũng không có, nhanh đến mức khiến người ta tặc lưỡi.
Sơ Hiểu Hiểu thay đổi vẻ mặt nghiêm túc, cười hì hì ghé sát mặt anh.
Tất cả phản xạ có điều kiện thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong vòng chưa đầy một giây, Giang Diễn nghiêng đầu tránh đi, giữ chặt bả vai và cổ tay của cô.
Chờ sau khi thấy rõ người tới, Giang Diễn kỳ quái nhướng nhướng mày.
Sơ Hiểu Hiểu nháy mắt với anh: “Ai da, anh Diễn hung dữ quá đi.”
Thái dương Giang Diễn giật giật, từ khóe mắt lại nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn của Sơ Hiểu Hiểu dưới lớp áo thun cotton cỡ lớn kia, đầu gối của cô nhẹ nhàng đặt ở góc sô pha, ngay bên chân anh.
Sơ Hiểu Hiểu nói: “Nếu anh còn không buông em ra...”
Giang Diễn ngước mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Sơ Hiểu Hiểu cười xấu xa nói: “Em sẽ cướp sắc đấy.”
Giang Diễn: “...”
—hết chương —
- -----oOo------