Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

chương 52: hợp tác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi kinh sợ, những vị thành chủ mời giật mình tỉnh ngộ, một người nói ra: “Tên này lại là một thể tu?”

Thể tu có số lượng rất ít, họ sống mấy chục năm vẫn chưa từng thấy thể tu nào có thể đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, không ngờ hôm nay lại tự nhiên nhô ra một thể tu tại đây, trong lúc nhất thời, họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lâm Phong cảm thấy một cước kia qua đã, nhưng đứa con bị mình tát cả buổi mới phục, bây giờ thằng cha đến, chắc chắn phải ngoan cường hơn đứa con của hắn a? Cho nên Lâm Phong lại quất ra một cước.

Nguyễn Kim là cường giả Trúc Cơ hậu kỳ, ngày thường cao cao tại thượng, không xem ai ra gì, nhưng giờ phút này, hắn chỉ trơ mắt nhìn một cước của Lâm Phong đã tới.

Cái gì linh lực phòng hộ, cái gì tốc độ, Lâm Phong không cần nghĩ, chỉ cần một cước đá ra, Nguyễn Kim lại bay về phía sau.

Những vị thành chủ khác nhìn Lâm Phong hành hung Nguyễn Kim một hồi, mới nhịn không được mà xuất thủ, ba vị thành chủ đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ xuất thủ là mạnh mẽ bực nào?

Ầm! Ầm!

Ba đạo pháp thuật đánh tới, biển lửa thiêu đốt, phi kiếm phóng ra, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ bạo phát!

Nguyễn Kim bị hành hung, khuôn mặt biến dạng, dữ tợn nhìn Lâm Phong, hắn thấy ba vị thành chủ kia đã xuất thủ, hai mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Nhưng Lâm Phong là tu vi gì? Nhị tinh thiên tài, mặc dù chỉ sử dụng thân thể cũng có thể đối kháng Trúc Cơ đỉnh phong, ba tên Trúc Cơ hậu kỳ còn không đủ coi.

Lâm Phong lại đánh ra một quyền, ba đạo pháp thuật, F75PWe6r phi kiếm, biển lửa vừa va chạm vào quyền của Lâm Phong, giống như quả bóng bị nổ tung, phát ra một tiếng ầm rồi biến mất.

Ba vi thành chủ đứng đằng xa, hai mắt hiện lên vẻ kinh hãi, cái này cũng quá đáng sợ gì, trực tiếp đánh nát ba đạo pháp thuật, tên thể tu này mạnh vượt qua sức tưởng tượng của họ.

Lúc đầu, họ chỉ nghĩ rằng Nguyễn Kim bị bất ngờ, không kịp phản ứng cho nên bị đánh thảm như vậy, xem ra chuyện này không phải như vậy, Nguyễn Kim quá yếu so với tên thể tu này.

“Đạo hữu, ngươi có thể ngừng tay lại không?”

Một vị thành chủ tên là Hạ Dương ôm quyền nói ra. Bởi vì bọn họ cũng không dám đắc tội vì thể tu này a, lúc nãy xuất thủ cũng vì muốn cứu vãn lại mặt mũi của vương quốc.

“Cái thằng này dạy con hư hỏng như thế, ta cần phải giáo dục hắn một hồi.” Lâm Phong nói, thanh âm mang theo giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Những vị thành chủ bị lời nói của Lâm Phong làm cho cứng họng, phải biết người mà Lâm Phong muốn giáo dục là một vị thành chủ a, được quốc vương trực tiếp ban cho chức vị, không phải là a miêu a cẩu nào.

Nhiều người xung quanh không khỏi giật mình, xem ra tên cường nhân này tựa hồ còn cường hơn bọn họ nghĩ.

Tên thiếu niên đứng đằng xa, hắn đã thu dọn xong sạp hàng của mình, hắn được Lâm Phong truyền âm để hắn rời đi nhanh, dù sao hắn chỉ là một tu sĩ nhỏ yếu, Nguyễn thiếu chủ có hàng trăm loại phương pháp bắt hắn chết.

Tên thiếu niên nhìn tư thế của Lâm Phong, hai mắt hắn hiện lên vẻ hướng tới, đây chính là sức mạnh a, chỉ cần có nó thì ta đã không rơi vào tình thế như vậy. Tên thiếu niên nghĩ lại tình thế hiện giờ của mình quá nguy hiểm, hắn chỉ liếc nhìn Lâm Phong từ xa rồi đi mất.

“Ngươi có phục không?” Lâm Phong nhìn Nguyễn Kim hỏi.

Nguyễn Kim nhìn Lâm Phong đang ma quyền sát chưởng, trong mắt hắn, Lâm Phong không khác gì ác ma, hắn bị đánh đến sợ rồi!

“Ta phục.” Nguyễn Kim run rẩy nói. Lời nói vừa ra, Nguyễn Kim cảm nhận được một cỗ nhục nhã, hắn dù gì cũng là một vị thành chủ, lại bị người đánh thảm như thế giữa chốn đông người, hận thù của hắn đối với Lâm Phong đã nhiều đến cực hạn.

“Tốt, từ nay về sau ngươi hãy dạy con cho tốt, nếu không thì đừng trách ta.” Lâm Phong tiến tới, vỗ vai Nguyễn Kim, rồi quay đầu đi.

Các vị thành chủ khác nhìn thấy Lâm Phong muốn đi, nhưng không dám tiến lên cản trở, ai biết tên kia có bão nổi đánh cho họ một trận, thật sự là mặt mũi mất hết.

“Vị đạo hữu này, xin hãy dừng chân một hồi.”

Lúc Lâm Phong vừa định đi, một tiếng nói vang ra khắp thành trì, mặc dù là lời khách sáo, nhưng ẩn trong tiếng nói là một cảm giác không cho người khác lựa chọn.

Lâm Phong nhìn lên bầu trời, một người đạp không từ xa đi đến, khuôn mặt treo một nụ cười, hai mắt nguy hiểm, đó là một tên Trúc Cơ đỉnh phong.

“Không Tinh thành chủ.” Những vị thành chủ khác nhìn thấy người này, tiến lên ôm quyền nói ra, Nguyễn Kim cũng không ngoại lệ, nhưng hắn vừa nói một câu xong, khuôn mặt lập tức nhăn nhó, cái cảm giác đau đớn này không phải ai cũng hiểu.

Không Tinh chỉ nhìn những vị thành chủ rồi gật đầu, dù sao hắn cũng có tu vi cao hơn cùng với thân phận cao quý, hắn không để những vị thành chủ này vào mắt. Không Tinh nhìn Lâm Phong rồi nói:

“Vị đạo hữu này, chúng ta muốn mời ngươi hợp tác một lần.”

Lâm Phong nghe vậy, cười nói: “Ta vừa đánh người của các ngươi một trận, ngươi lại mời ta hợp tác, người của ngươi sẽ không oán trách chứ?”

Không Tinh cười đáp: “Chuyện này là do người của chúng ta làm sai trước, bị đánh một trận cũng coi như là trừng phạt, xin đạo hữu đừng để chuyện đó trong lòng.”

Cáo già Không Tinh làm người khôn khéo, hắn nhìn ra tên này ít nhất cũng mạnh ngang hàng hắn, cho nên hắn không muốn đắc tội Lâm Phong, cho dù có vạch mặt với Nguyễn Kim, bởi vì đây là thiên hạ của họ Không.

“Được.” Lâm Phong gật đầu, bởi vì có hai đạo khí tức vừa mới thả ra, đây là một loại uy hiếp, nếu ngươi không đáp ứng chắc chắn sẽ có một trận chiến. Cho dù Lâm Phong mạnh mẽ, cũng không đánh lại ba vị cường giả Trúc Cơ đỉnh phong cùng với hộ thành đại trận.

“Vậy thì xin mời đi theo ta.” Không Tinh cười nói rồi quay đầu đạp không bay đi.

Lâm Phong thấy thế, thân hình lăng không đi theo. Từ lúc xuất thủ đến giờ, hắn chưa từng sử dụng linh lực vì thế không ai biết hắn chỉ có cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, hắn chỉ sử dụng thân thể của mình để tránh tiết lộ hắn là nhị tinh thiên tài.

Mấy vị thành chủ khác thấy Không Tinh đã quyết định, cũng vội vàng đi theo.

Những người xem náo nhiệt, nhìn thấy việc này kết thúc ngoài dự liệu của họ, ở họ xem ra, Không Tinh thành chủ phải bắt Lâm Phong lại rồi trừng phạt để bảo vệ mặt mũi của vương quốc, không ngờ Lâm Phong không bị bắt lại còn được Không Tinh mời đi.

Trong lòng họ không khỏi bốc ra một cỗ suy nghĩ, nếu ta có đủ tu vi thì phải thử đánh một vị thành chủ thành chó chết một lần, nói không chừng lại được quốc vương bệ hạ coi trọng a.

Không Tinh dẫn Lâm Phong vào phủ thành chủ, mở ra một cái mật thất, trong đó đang ngồi khoảng tám người, sáu cái Trúc Cơ trung kỳ, hai cái Trúc Cơ đỉnh phong, kèm theo ba vị thành chủ Trúc Cơ hậu kỳ sau lưng Không Tinh.

Nguyễn Kim mất hết mặt mũi, tất nhiên sẽ lấy lý do bị thương mà rời đi, không muốn chạm mặt với Lâm Phong.

Giờ phút này, mọi người đã ngồi vào chổ ngồi của mình, sự việc bên ngoài họ cũng nhìn thấy, cho nên Lâm Phong ngồi ở đây họ cũng không cảm thấy có việc gì kỳ quái, sức mạnh quyết định chổ đứng!

Lâm Phong không sợ bọn người này đột nhiên xuất thủ đánh giết mình, hắn có một lá Kết Đan phù, một khi kích hoạt, thì cả bọn này không có quả ngon để ăn.

Không Tinh nhìn thấy Lâm Phong trấn định như thế, trong lòng hắn cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn bỏ qua một bên, lên tiếng nói:

“Hôm nay chúng ta ở đây là muốn làm một việc, nhưng sức mạnh của chúng ta không đủ, cho nên ta mời thêm vị này giúp đỡ.”

Lâm Phong đứng lên nói: “Xin chào các vị thành chủ, ta tên là Lâm Phong.”

“Các vị đã chứng kiến sức mạnh của Lâm Phong đạo hữu đã đủ tư cách để tham gia việc này.” Không Tinh nói tiếp.

Những vị thành chủ có tu vi thấp khác gật đầu nói: “Lâm Phong đạo hữu có sức mạnh phi phàm, tương lai bất khả hạn lượng.”

Còn hai vị thành chủ tu vi Trúc Cơ đỉnh phong chỉ gật đầu mà thôi, bọn họ không muốn hạ mình để lấy lòng Lâm Phong, dù sao bọn họ cũng tự tin rằng Lâm Phong không thể đánh bại họ.

“Kinh Hồng vương quốc, đại vương tử, Kinh Nhân Đức lấy thủ đoạn lôi đình tiêu diệt năm tên Tà Đồ có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, sau đó hiên ngang trở về, đây chính là đánh mặt của Không Vũ vương quốc.” Không Tinh chầm chậm nói.

Những vị thành chủ bên dưới đều tỏ ra vẻ tức giận.

Một trong hai thành chủ có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong tên là Băng Tu nói tiếp: “Vì thế, chúng ta tụ họp ở đây để bàn ra kế hoạch đối phó, đó là cùng nhau tiêu diệt Tà Đồ có tu vi Trúc Cơ đỉnh phong.”

Người còn lại tên là Hư Minh bắt lời: “Ta và Băng Tu, Không Tinh thành chủ đã quyết định, tập kích hai hang ổ của Tà Đồ, một cái có ba tên Trúc Cơ đỉnh phong, một cái có bốn tên Trúc Cơ đỉnh phong.”

“Lúc đầu, ta cũng không đồng ý, việc này quá nguy hiểm, nhưng sau khi Lâm Phong đạo hữu xuất hiện, chúng ta quyết định mời ngươi tham gia.” Không Tinh nhìn Lâm Phong nói.

Lâm Phong suy nghĩ một chút, hắn tới đây là để tham gia chiến tranh với Tà Đồ, nếu bọn người này đã có chung ý định thì hắn cũng không từ chối: “Được, tiêu diệt Tà Đồ chính là mục đích của ta.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio