Quang Minh Giáo Đình tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

chương 642: một quả trứng lớn, bầy venger đáng sợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Anh Thanh Vũ, Celena rất sợ…” Celena ngước đầu nhìn Thanh Vũ rồi nói với thanh âm bất an.

“Có phải là vì đêm tối ở phía nam không?” Thanh Vũ nghiêm giọng hỏi.

Celena từng nói cho Thanh Vũ biết cô bé cảm nhận một nguy hiểm rất lớn sẽ ập đến đây từ phía nam, đó là một vùng trời với bóng đêm kéo dài vô tận.

Thanh Vũ đương nhiên tin tưởng lời tiên đoán của Celena, hắn nghĩ rằng, một mối nguy hiểm lớn đang tồn tại ở phía nam Niyensa.

Cho nên, sau gần một tháng trời đi tìm hiểu thế giới tu sĩ, Thanh Vũ muốn tìm Celena để hỏi thêm về mối nguy hiểm đó có dị thay đổi hay không.

Xem ra, Celena ngày càng cảm nhận rõ ràng về nó vì cô bé trông rất sợ sệt.

“Đúng vậy, nó đang trở nên lớn mạnh, giống như nó chuẩn bị xuất thế!” Celena khẽ nói.

“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Thanh Vũ chăm chú hỏi.

“Rất ít, nó là tai họa đủ để hủy diệt nơi này…” Celena đáp lại, một sự bất an lớn hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp của Celena.

“Xin anh hãy diệt trừ nó.” Celena nhìn thẳng vào đôi mắt của Thanh Vũ.

“Tất nhiên, anh sẽ tiêu diệt nó vì anh chính là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.” Thanh Vũ vừa nói vừa xoa đầu Celena, thanh âm ẩn chứa một cảm giác kiên định làm người khác tin tưởng.

“Không một thứ gì có thể làm hại nơi này khi chưa bước qua cửa ải của Giáo Hoàng!”

Đi theo con sông Jimith về hạ nguồn, một thành phố gọi là Hivat đang ở bên cạnh dòng sông đó.

Với sự tồn tại của hơn ba trăm ngàn Venger bao gồm hơn một trăm ngàn Venger vừa di chuyển từ Thành Phố Nikasa gần Thập Linh Hỏa thành.

Bọn chúng đi qua một đoạn đường rất dài, chúng dẫm đạp lên tất cả những sinh vật cản đường, biến bọn quái vật thành chất dinh dưỡng giúp chúng tăng cao sức mạnh.

Và hiển nhiên, hơn một trăm ngàn Venger di cư kia không phải vì muốn đổi một ngôi nhà mới, có một lý do khiến chúng phải làm như vậy.

Sự sinh sản!

Sự tiến hóa!

Sự trả thù!

Sự vượt trội về giống loài mới!

Bọn chúng khẳng định Venger là chủng tộc mới nhưng lại xứng đáng thống trị toàn thế giới, hay nói đúng hơn, chất độc tiến hóa trong cơ thể chúng muốn đồng hóa số năng lượng tiến hóa đang ở trong mọi ngõ ngách của Hành Tinh Gaia.

Biến cả Hành Tinh Gaia này tràn ngập chất độc tiến hóa.

Đám Venger bị thúc đẩy bởi dòng máu ô uế đã bị chất độc đó xâm nhiễm.

Từ mấy tuần trước, tuyết rơi phủ kín lên Thành Phó Hivat một tấm chăn trắng tinh khôi, hầu hết Venger ở rìa thành phố đều tản đi tìm thức ăn, để lại hơn hai trăm ngàn Venger đang tập trung ở vị trí trung tâm của thành phố.

Đáng lý ra, phải có rất nhiều Venger đi ở trên các con đường nhựa vỡ nát hay ẩn nấp trong những tòa nhà cao tầng hiện đại nay là một nơi dành cho các loài thực vật dây leo bám rễ lên cao.

Thời tiết lạnh giá, cả thành phố đang chìm trong một bầu không khí yên tĩnh đến lạ lùng, không có một âm thanh nào, ngay cả tiếng thở hay tiếng bước chân cũng không.

Sự yên tĩnh này kéo dài không lâu, nó bị phá vỡ bởi một âm thanh nặng nề như thể tiếng tim đập mạnh, mỗi lần như thế, đóng tuyết hay thậm chí là các tòa nhà đều rung lên một chút theo nhịp độ chậm rãi.

Nếu có người nhìn xuyên qua lớp băng dày đó, thì họ sẽ nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Hivat.

Rất nhiều Venger đang nằm ở trên mặt đất, bị chôn vùi sâu vào trong băng tuyết lạnh giá, tất cả bọn chúng đều nhắm chặt đôi mắt lại, thân thể đang được bảo bọc trong một lớp màng tế bào kỳ lạ, có những đường ống màu đỏ của thịt chạy mọc ra ở khắp nơi, hình như các đường ống đó đang chuyển một nguồn năng lượng đến một vị trí ở trung tâm Hivat.

Chạy theo các đường ống thịt sống động, đi qua hàng trăm ngàn Venger đang ngủ say, đường ống nhỏ dần rồi cuối cùng đâm vào một quả trứng màu đỏ khổng lồ, nó lớn khoảng mười mét, các năng lượng chất độc tiến hóa đang tràn vào quả trứng kỳ dị.

“Thình thịch!”

Nhịp đập chậm rãi vang nhẹ lên từ phía bên trong của quả trứng, dù quả trứng rất nhỏ nhưng nó lại chứa đựng một nguồn năng lượng cực kỳ khổng lồ và mạnh mẽ.

Cách quả trứng chừng năm km, muôn vàn ánh sao chiếu sáng, hai vầng Mặt Trăng tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc rất lung linh, kỳ diệu làm cho thế giới vốn đang rất hỗn loạn có thêm một thứ ánh sáng của hi vọng.

Ở giữa bầu trời, ngay trên các tòa nhà cao tầng hiện đại đâm thẳng lên từ dưới mặt đất, năm sinh vật có hình dáng quái lạ nhưng lại đi bằng hai chân giống như con người, nhìn kỹ thì chúng có những cây xương trắng phiếu đâm ra từ trong cơ thể khiến chúng rất dữ tợn.

Chúng đang bước đi giữa không trung, đôi bàn chân to khỏe ẩn chứa sức mạnh cường đại dẫm lên không khí, chúng đang tiến gần đến quả trứng khổng lồ từ nhiều hướng khác nhau, bất chợt, năm con quái vật ngừng lại, bọn chúng đưa đôi mắt màu trắng bạc nhìn vào vị trí trung tâm Hivat, bọn chúng nhìn xuyên qua năm km và thấy rõ quả trứng màu đỏ đang phát ra tiếng tim đập.

“Thình thịch!” Bỗng nhiên, nhịp điệu quen thuộc vọng ra từ quả trứng.

Năm con quái vật lập tức biến mất ngay tại chỗ, trong vòng nửa giây đồng đồ, bọn chúng đã xuất hiện ở gần quả trứng chưa đầy ba mét, mỗi một con quái vật đều đang ngừng giữa không trung với tư thế tấn công, luồng khí thể màu đen bao phủ lấy thân thể của chúng.

Đòn tấn công bất ngờ đã bị chặn lại bởi năm sợi dây màu đỏ giống như máu đâm ra từ quả trứng khổng lồ, năm con quái vật bị chặn đứng bởi một quả trứng, một luồng sóng xung kích vô hình thổi ra xung quanh rồi biến mất, không thể phá hủy bất kỳ thứ gì, giống như là quả trứng đã triệt tiêu hết sức mạnh từ năm con quái vật.

Rồi sau đó, những tiếng gầm gừ vang vọng lên bầu trời cao, xuyên đến tầng mây, vươn lên mảnh trời chỉ có những vì sao cùng Mặt Trăng đang trị vì.

Làn da cứng cáp của năm con quái vật bỗng dưng co rút lại, cơ thể chúng xẹp xuống với tốc độ rất nhanh, chưa đầy ba giây sau, năm con quái vật trông giống như năm cái xác khô, không còn chút năng lượng nào ở trong cơ thể, kể cả luồng khí thể màu đen quỷ dị kia.

Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!

“Thình thịch!”

Năm thi thể rơi xuống rồi đập mạnh vào lớp băng dày tạo ra tiếng động trầm trọng, sau vài phút, chúng bị tuyết phủ đầy rồi biến mất khỏi mặt đất, quả trứng vẫn ở đó với những tiếng tim đập đều nhịp, yên lặng, tĩnh mịt và cực kỳ nguy hiểm.

Nếu tu sĩ của Giáo Đình nhìn tận mắt năm con quái vật vừa chết, họ sẽ biết rõ chúng là thứ gì.

Năm Venger Thức Tỉnh!

Mỗi một cá thể tản mát ra uy áp mạnh hơn cả tu sĩ Ngũ Dương kỳ.

Thế mà, năm con cùng tấn công quả trứng vẫn thất bại một cách chóng vánh, bọn chúng không thể chạm một ngón tay đến vỏ trứng!

Mọi thứ vẫn như vậy, không gian xung quanh quả trứng vẫn như cũ.

Lâu lâu, một ít con quái vật với đôi mắt màu bạc lại mò tới rồi đón nhận kết quả trở thành một bộ xác khô.

Vù! Vù!

Những cơn gió lạnh gào thét thổi qua vùng đất tuyết lạnh giá, các bước chân thuộc về con người vẫn chưa bị xóa nhòa, tuyết đã ngừng rơi ở trên khu vực này.

Cái lạnh trời đông âm đến năm độ làm nhiều người bị căng cứng, nhưng mà, vào lúc này, có lẽ cái lạnh chỉ là một thời tiết khắc nghiệt nhưng lại không nguy hiểm bằng bầy Venger đang bước đi hỗn loạn tiến thẳng theo các dấu bước chân con người, mùi vẫn chưa tản đi.

Dấu bước chân kéo dài mấy km rồi biến mất ở một đống đá nhô cao lên từ sâu trong lòng đất, có rất nhiều tảng đá như vậy, hình như chúng đang kết hợp lại với nhau tạo ra một trận pháp làm mê hoặc sinh vật, không cho đi vào bên trong.

Đó là một trận pháp cấp ba thượng phẩm, tuy nhiên, bầy Venger đang chậm rãi đi xuyên qua trận pháp, rõ ràng, nó không thể cản trở bước tiến của Venger.

Chỉ có thể ngăn cản trong chừng nửa giờ đồng hồ.

Sâu bên trong quần thể đá, nhiều khu nhà hiện đại với diện tích rất lớn, đây là một bệnh viện cũ, vì đã bỏ hoang khá lâu nên cỏ dại mọc um tùm, dây leo, cây cối phá hoại nền đá, tường cứng để phát triển.

Nhìn từ xa, khu bệnh viện này không khác gì một đống đổ nát.

Trái ngược với vẻ ngoài, rất nhiều trang bị tối tân nhất của Niyensa đang bị phủ bụi ở đây, cho nên, một người tên Oley đã dẫn đội ngũ hơn một trăm người tiến về đây tìm kiếm thiết bị rồi bán đi, nhưng đây cũng chỉ là mục đích phụ mà thôi.

Thứ Oley muốn là săn bắt quái vật, Venger hay tìm kiếm các loài thực vật, bắt giữ các sinh vật còn non nớt để bán cho người dân trong Thập Linh Hỏa thành.

Oley thu rất nhiều tài nguyên từ mấy chuyến đi trước, tu vi tăng mạnh, không lâu sau, Oley lại tập hợp đội ngũ lên đường, thực hiện chuyến đi lần này, nhưng mọi thứ nằm trong tưởng tượng đã quá xa vời, Oley bị một đám Venger tấn công.

Đám Venger này rất đông đúc, số lượng lên tới hơn bốn ngàn, còn có những cá thể mạnh mẽ sử được được dị năng, lại còn có thêm một Venger chỉ duy có năng lực liên quan đến linh hồn, vì vậy, Oley đã không phát hiện bầy Venger vì con đầu đàn đã ngăn cách hết thần thức.

Sau đó, Venger tấn công, nhóm Oley bỏ chạy, con đầu đàn thông minh một cách kỳ lạ, nó cho bốn cá thể cường đại khác dẫn theo nhiều cá thể bao vây nhóm Oley, sau nhiều giờ chạy trối chết, Oley bị dồn vào khu bệnh viện bỏ hoang.

Trận pháp này do chính Ivac bố trí, có thể ngăn cản đám Venger nhưng không lâu lắm.

“Chúng ta phải làm sao đây?” Một người cau mày hỏi, hắn đang đứng gần cửa sổ một tòa nhà cao tầng rồi quan sát đống đá lớn cấu thành trận pháp.

“Loạn Thạch Mê Trận sẽ bị chúng phá trong vòng mười lăm phút nữa.” Ivac bình tĩnh nói ra, cậu ta đang đứng trong một đám người.

Ai nấy đều thể hiện khuôn mặt lo âu, căng thẳng vì bốn ngàn Venger đang chờ chực ngoài đó, xa xa trong trận pháp, một khi trận pháp bị hủy thì bọn họ không còn lối thoát, Venger đến từ tám hướng, bao quanh toàn bộ khu vực này rồi.

“Tôi đã bóp nát Truyền Âm Phù, có lẽ bên Giáo Đình đã nhận được cầu cứu.” Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi trầm giọng nói, thanh âm xua tan đi phần lớn căng thẳng của cả nhóm, ông ta chính là Oley, người tiến hóa nửa bước Tứ Dương kỳ, có dị năng biến cơ thể thành một quái vật cây cối mới lạ, rất cứng rắn, khó bị phá hủy.

“Giáo Đình sẽ tới kịp ư?” Một người khác lo lắng lên tiếng.

“Chúng ta đang ở rất xa so với Thập Linh Hỏa thành, e là Giáo Đình hay Quân Đoàn Gaia đều cần thời gian gần ba mươi phút để tới đây.” Một người khác nhăn nhó nói.

“Nếu thế thì chúng ta đã ở trong bụng của lũ quái vật kia rồi.” Một người run giọng nói.

“Đừng có mà suy nghĩ lung tung tự hù dọa mình.” Oley cao giọng nhìn qua từng khuôn mặt quen thuộc, nhiều người có mặt ở đây từng vào sinh ra tử với ông, tâm tính của bọn họ cũng cứng cỏi hơn trước.

“Oley, nếu như không được thì chúng ta liều mạng đột phá một điểm, cùng nhau xông ra ngoài!” Ivac ngưng trọng nói ra.

“Đó là một ý kiến hay.” Oley vừa gật đầu vừa nói.

“Tuy nhiên, con đầu đàn có thể sử dụng sức mạnh linh hồn, trí thông minh rất cao, sợ là nó sẽ phát hiện ra ý nghĩ của chúng ta rồi tập trung lực lượng phản kích, khi đó, chúng ta chắc chắn sẽ không thể chạy thoát.” Oley nói bằng một nét mặt trầm tư.

“Lời của Oley rất đúng, chúng ta nên thủ ở đây, chờ đợi người cứu viện.” Một người lớn tiếng nói, đồng ý với phân tích của Oley.

“Ivac, cậu hãy nới lỏng trận pháp để cho một ít Venger vào được đây, chúng ta sẽ tiêu diệt từng chút một, trong mười lăm phút, chúng ta có thể giết chết khoảng chừng năm trăm Venger!” Oley ngưng trọng nói với Ivac.

“Được!” Ivac bình tĩnh gật đầu, sau đó cậu ta sử dụng một cái Trận Tâm để điều khiển Loạn Thạch Mê Trận, các tảng đá lớn chuyển động nhè nhẹ, hé ra một khe hở cho các Venger nhỏ yếu nhìn thấy.

“Giết!” Oley hét lớn một tiếng, ông ấy dẫn đầu xông thẳng về phía Venger, những người khác thấy vậy, họ liền nhanh chóng theo sau Oley.

Ầm! Ầm!

Tiếng động nặng nề vang lên không ngừng nghỉ, Oley và hơn một trăm người lẫn Ivac chém giết ác liệt với quái vật, mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt mệt mỏi nhưng họ vẫn chiến đấu với tần số rất cao.

Ivac nới lỏng trận pháp dụ dỗ Venger đi vào trong, thời gian càng trôi qua thì trận pháp càng khó khống chế, cho nên số lượng quái vật cứ tăng nhanh.

Trận chiến diễn ra ở bên ngoài bệnh viện, trên một vùng đất đầy cỏ dại.

Nhóm người Oley không biết rằng, họ đang bị những đôi mắt theo dõi từ bên trong bóng tối, trên những ngôi nhà cao tầng, ngay từ lúc nhóm Oley đi vào đây lẫn khi chiến đấu,

“Những người đó là ai vậy?” Một âm thanh vang nhẹ lên từ bên trong một tầng nhà cao.

Có một nhóm người đang đứng ở đây, họ nhìn xuống quan sát trận chiến nảy lửa ở bên dưới kia, vẻ mặt từ hiếu kỳ cho đến ngạc nhiên, khó hiểu.

“Làm sao tôi biết được chứ, Max?” Một cô gái liếc xéo Max, cô ta là Rose.

Số người còn lại là Raymond và Tekei, bọn họ đi cùng với Akina và Công Chúa Fiona bằng những bộ giáp Red Dragon được trang bị các loại vũ khí năng lượng mạnh ngang một tu sĩ Tam Dương hậu kỳ, đỉnh phong.

Đã gần một tháng trời lưu lạc, nhóm Akina không còn mang theo Red Dragon vì chúng đã bị hư hại, không còn năng lượng, trải qua nhiều hiểm nguy, hôm nay, nhóm Akina đang ở trong bệnh viện bỏ hoang vì muốn tìm kiếm thuốc men chữa trị cho Công Chúa Fiona.

“Sức mạnh của đám người lạ mặt đó thật đáng kinh ngạc.” Raymond nói với biểu tình chăm chú, ông nhìn thấy Oley, Ivac sử dụng năng lực tiến hóa lẫn pháp thuật hệ băng rất mạnh, những kẻ khác không kém bao nhiêu.

Không ngờ, tùy tiện gặp một chút người cũng đụng phải người mạnh mẽ, sức mạnh ngang bằng với người tiến hóa bốn lần, cũng chính là tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ.

“Bọn họ có thể nào là người của Quang Minh Giáo Đình gì đó không?” Cậu thanh niên Max lại tiếp tục hỏi với vẻ mặt hứng thú.

Cả nhóm di chuyển về phía Thập Linh Hỏa thành vì muốn tìm hiểu tòa thành trì đó, với lại, họ cũng muốn gặp gỡ con người, giao lưu lẫn nhau rồi tìm kiếm đồng minh cho Công Chúa Fiona, đánh bại những kẻ từng tấn công đoàn xe của Fiona.

“Chắc chắc là vậy.” Lần này, Rose nhẹ nhàng trả lời, cô rất đồng tình với lời suy đoán của Max.

“Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể đi theo họ để đến Thập Linh Hỏa thành rồi, vì đám cây cối cứ mọc nhiều nên chúng ta không thể xác định con đường chính xác để tới nơi đó nữa.” Max vừa nói vừa biểu lộ cảm xúc hào hứng ở trên khuôn mặt, cậu ta còn bứt mấy sợi dây leo gần đó để hả giận.

“Một đề nghị tốt đấy.” Tekei gật đầu nhẹ.

“Ngay cả chính mạng sống của họ còn chưa giữ được thì nói gì dẫn chúng ta về Thập Linh Hỏa thành?” Raymond thản nhiên cất tiếng nói.

“Số quái vật ở ngoài đó gần bốn ngàn con, chúng ta nên ở yên một chỗ thì hơn.” Rose cũng lên tiếng khuyên bảo thanh niên Max một câu, tránh cho cậu ta làm việc gì nông nổi ảnh hưởng đến cả nhóm.

“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Bỗng nhiên, một người bước ra từ căn phòng gần đó, cô ấy chính là Akina, một người sử dụng vũ khí AWM SSS, súng ngắm phiên bản mới nhất, một viên ở cự lý gần đủ sức tiêu diệt tu sĩ Tam Dương trung kỳ, hậu kỳ.

“Chúng tôi đang nói về đám người ở dưới đó.” Raymond bình tĩnh trả lời.

“Công Chúa Fiona sao rồi? Cô ấy đã khỏe hơn nữa?” Rose lên tiếng hỏi, vẻ mặt lo lắng.

Mấy ngày trước, Công Chúa Fiona đột nhiên bị bệnh nặng, không thể đi đứng, cơ thể thì nóng ran như bị sốt cao, cho nên cả nhóm quyết định đi tìm thuốc chữa trị cho Fiona.

Hôm nay, họ tìm tới bệnh viện hoang phế, chưa kịp làm việc gì thì đã gặp phải đám người lạ mặt và một bầy Venger đang đói khát.

Akina lắc đầu nhẹ trong khi nói: “Công Chúa Fiona đã sử dụng thuốc hạ sốt nhưng tình trạng không khả quan lắm.”

“Tôi nghĩ, chúng ta cần làm gì đó để chữa trị cho Công Chúa Fiona hơn là một hộp thuốc hạ sốt bình thường.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Max, Tekei chậm rãi gật đầu.

“Chúng ta đã nhìn thấy con người có thể sử dụng pháp thuật nghĩa là Thập Linh Hỏa thành đã ở không xa lắm.” Akina bình tĩnh nói trong khi nâng khẩu súng nặng trĩu lên rồi vào thế ngắm bắn.

“Cho nên chúng ta cần sự giúp đỡ của bọn họ.” Akina vừa nói vừa tập trung cao độ, ngưng thần và rồi ngón tay của cô bóp nhẹ cò súng.

Ầm!

Đầu súng nổ tung, một viên đạn xoay tròn phóng ra từ khẩu súng ngắm mạnh mẽ, nó bay vụt qua không khí với tốc độ cực nhanh, viên đạn nhắm vào một sinh vật ở bên ngoài bệnh viện, nơi nhóm Oley đang chiến đấu.

Oley đang biến đổi cơ thể thành quái vật cây khổng lồ cao gần năm mét, trông giống như một loài thú dữ với bốn chân chắc khỏe, ông ta rất ra sức chém giết với một Venger nửa bước Tứ Dương kỳ, nó là một con Venger có năng lực tiến hóa hệ Tự Nhiên, biến đổi các phần cơ thể thành kim loại cứng rắn, cả hai bên đã đánh với nhau từ ba phút trước và không thể phân ra thắng bại.

Ầm!

Đột nhiên, Oley mở to mắt ra nhìn viên đạn xuyên thủng phần đầu Venger, đâm sâu vào lớp da kim loại, đáng lý ra, một vết thương nhỏ như vậy không thể giết chết Venger, thế nhưng có một sức mạnh kỳ dị làm Oley lạnh tóc gáy lan tỏa ra từ vết thương, bao phủ lấy cơ thể Venger và rồi Venger chỉ còn lại một đống cặn bã ở trên đất.

Một Venger nửa bước Tứ Dương kỳ chết!

Nó bị tiêu diệt ngay trước mặt của Oley bởi một viên đạn bình thường nhưng lại mang theo sức mạnh không hề bình thường.

“Là người nào?” Oley lập tức quay người một trăm tám mươi độ theo hướng bắn ra của viên đạn, ông ta nhìn thấy một nhóm người đứng trên tòa nhà cao tầng, mỗi một người đều đang khoác lên mình một bộ đồ làm từ cây cỏ.

Oley nhận ra, chính bộ đồ không đẹp đẽ mấy này đã che đậy sự tồn tại của họ khỏi thần thức Oley.

“Hãy tập trung vào trận chiến, chúng tôi là đồng minh!” Akina lạnh nhạt lên tiếng trong khi bóp cò súng, lại một viên đạn vụt qua tầm mắt của mọi người, thêm một Venger bị giết chết.

“Được!” Oley ngưng trọng nói rồi tập trung vào trận chiến.

Những phút sau, nhờ sự giúp đỡ rất lớn từ Akina, nhóm Oley thành công tiêu diệt thêm một Venger nửa bước Tứ Dương kỳ, giết rất nhiều Venger nhỏ yếu khác, số lượng thi thể đã lên tới tám trăm, nhưng mà bọn ho còn chưa cảm thấy vui vẻ thì rắc rối lại ập đến.

Vào lúc này, Trận Tâm trên tay Ivac bị vỡ vụn, Loạn Thạch Mê Trận vỡ nát, các tảng đá biến thành vô vàn mảnh sáng tan biến vào không gian, bầy Venger không còn bị cản trở nữa.

“Không tốt! Mọi người hãy cẩn thận!” Ivac quát lớn.

“Tập trung đến gần nhau, cùng nhau xông ra khỏi nơi chết tiệt này!” Oley nhanh chóng đưa ra một quyết định cho toàn đội.

“Theo bọn họ!” Akina nhàn nhạt nói rồi lấy ra một khẩu súng lục màu trắng, sau đó cô ấy vượt qua khung cửa sổ, tới gần nhóm Oley.

Raymond, Tekei, Max nhanh chóng nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng, còn Rose thì dịu dàng bế Công Chúa Fiona theo mọi người.

“GRAA!” Bầy Venger đứng đối diện với nhóm Oley, Akina, bọn chúng mở miệng ra gầm thét với ánh mắt chứa đầy sự thèm khát.

Hơn ba ngàn Venger với hai con Venger nổi bật cảnh giới nửa bước Tứ Dương kỳ, một con đầu đàn mạnh mẽ vừa giống con người vừa giống như một con côn trùng khổng lồ.

Vừa nhìn thấy bọn Venger, tất cả mọi người đều cảm thấy khó thở, bởi vì con đầu đàn kia là một quái vật cảnh giới Tứ Dương trung kỳ, thực lực ngang thậm chí là mạnh hơn Tứ Dương hậu kỳ.

“Nó định tấn công, mọi người hãy sử dụng pháp thuật bảo vệ!” Oley kinh hãi quát to một tiếng vì con đầu đàn đang há miệng gầm thét.

Cùng đi với âm thanh rít gào là một luồng sức mạnh vô hình tấn công đến linh hồn của con người.

Nếu như không có gì khác xảy ra thì hai phần ba số người trong nhóm Oley sẽ chết dưới đòn tấn công linh hồn này.

Ầm!

Đột nhiên, tiếng nổ trầm trọng vọng ra từ Akina, cô đã bóp cò súng ngắm, bắn ra một viên đạn bay thẳng tắp tới con đầu đàn.

Mọi người đều nhìn viên đạn kia, gửi gắm hi vọng sống sót vào viên đạn bé nhỏ của Akina.

Đáng tiếc, viên đạn vừa bay tới gần con đầu đàn thì một Venger đã dùng cơ thể chặn viên đạn, thân thể của nó bị hủy diệt, biến thành một đống cặn ghê tởm để bảo vệ con đầu đàn.

“Không thể nào!” Oley kinh ngạc thốt ra.

“Bọn chúng bảo vệ con đầu đàn bằng cả mạng sống ư?” Raymond ngạc nhiên đến ngây người.

“Chúng ta xong rồi!” Rose vừa nói vừa nhắm mắt lại, chờ đợi giây phút cái chết giáng xuống.

Sức mạnh vô hình như một cơn sóng dập dờn tấn công đến, tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Nhưng vào khoảnh khắc đó, một giọng nói dễ nghe vang lên gần bên tai của mọi người, và đi cùng âm thanh mềm mại là một tia nắng vàng rực rỡ phủ xuống từ bầu trời cao vút, bao phủ mọi người vào bên trong tia nắng chan hòa, ấm áp.

“Xin lỗi vì đã tới trễ, kể từ bây giờ, hãy để tôi lo liệu mọi việc ở đây.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio