“Tất nhiên!” Quách Phú Thành vừa nhìn vào Đặng Thế Hào vừa trả lời một cách từ tốn, đôi mắt lạnh nhạt làm Đặng Thế Hào cảm thấy khiếp hãi.
Ba mươi ba Tà Linh đứng gần đó không hề lên tiếng, nét mặt bình tĩnh giống như bọn chúng không quan tâm đến việc gì sẽ diễn ra ngay sau đó.
Quách Phú Thành trầm giọng ra lệnh: “Bắt đầu thôi!”
“Thỉnh Thần Tà Chú!”
Tất cả Tà Linh bao gồm Quách Phú Thành và Đặng Thế Hào lập tức đứng quay vòng, bọn họ lẩm bẩm chú ngữ kỳ dị, tà khí tản mát ra xung quanh trông rất rợn người.
Bọn chúng đang thực hiện nghi thức của Thỉnh Thần Tà Chú!
Thanh Vũ, Ngọc Trang, Nguyễn Thanh hay các Điện Chủ và nhóm Diệp Vô Ưu, Trần Huyền, Mạc Ảnh Khang đều yên tĩnh dõi theo hành động của bọn Tà Linh.
“Tà khí của chúng đã liên kết thành một khối, phải có sức mạnh Pháp Tướng Thiên Tôn mới có thể đánh vỡ lớp phòng thủ tà khí.” Diệp Vô Ưu nói khẽ, đôi mắt của hắn sắc bén vì được trui rèn qua rất nhiều trận chiến sinh tử, một kiếm khách chuẩn mực có thể nhìn thấy toàn cảnh của trận chiến.
“Đó không phải là vấn đề đối với Giáo Hoàng, tại sao Giáo Hoàng lại không tấn công phá hủy nghi thức của bọn chúng?” Hàn Hạo Nguyên nghi ngờ hỏi, tâm trạng của cậu ta rối ren vì đám Tà Linh này thật sự rất đáng sợ, cậu ta chỉ là một tu sĩ Kết Đan nho nhỏ thôi, còn lũ Tà Linh kẻ nào kẻ nấy đều là tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn, thực lực cách biệt quá lớn.
Liễu Tịnh Kỳ nhẹ nhàng nói ra: “Giáo Hoàng đang chờ đợi!”
“Chờ đợi cái gì?” Hàn Hạo Nguyên khó hiểu nên hỏi lại ngay.
“Chờ đợi bọn Tà Linh này hoàn thành nghi thức tà chú!” Trần Huyền cười khẽ trả lời thay cho Liễu Tịnh Kỳ.
“Cái gì?” Hàn Hạo Nguyên giật nảy cả mình
Cậu không ngờ rằng Giáo Hoàng lại mặc cho đám Tà Linh thỏa thích sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ, nhưng nghĩ lại thì sức mạnh của Giáo Hoàng quá lớn lao, cậu chưa bao giờ nhìn thấy một tu sĩ nào mạnh như Giáo Hoàng, chẳng trách Tông Chủ lại coi trọng Giáo Hoàng, cho phép Giáo Hoàng đứng ra hành động lớn ở lãnh thổ của Tử Vi Kiếm Tông.
“Đây sẽ là thông tin quý giá giúp Giáo Đình có sự chuẩn bị tốt khi đối đầu với tà giáo này.” Viện Trưởng Mira bình tĩnh nói.
“Đừng bỏ lỡ một giây phút nào hết nhé.” Lý Quỳnh Chi khẽ nói.
“Yên tâm, thiết bị ghi hình đang làm rất tốt.” Mira cười nói.
“Trận chiến của tu sĩ là đây sao?” Công Chúa Fiona rung động, đối với cô, đây là một thế giới khác, không phải là một thiên thể trong vũ trụ, nó là một thế giới kỳ lạ không giống như Hành Tinh Gaia, một thế giới rộng lớn vô ngần, năng lượng gọi là linh lực có mặt khắp nơi trên thế giới cho phép con người hấp thụ trở thành tu sĩ sở hữu sức mạnh siêu nhiên.
Akina – Quân Đoàn Trưởng của Vệ Quốc Quân – người luôn bảo vệ Công Chúa Fiona đang đưa mắt quan sát Tà Linh, cô nghĩ ngợi đôi điều trong đầu:
“Điểm yếu của Tà Linh rất rõ ràng, nhưng điểm yếu của Giáo Hoàng thì luôn di chuyển hoặc mất đi, đám Tà Linh kia không cùng đẳng cấp với Giáo Hoàng, bọn chúng thật sự có cách gì chống lại được Giáo Hoàng hay sao?”
“Một thế giới thú vị!” Akina mỉm cười trong khi vuốt ve khẩu súng ngắm, đôi mắt màu tím luôn theo sát trận chiến.
Người dân trong vùng đất tín ngưỡng đang vui mừng khi nhìn thấy các cột sáng tà khí lần lượt biến mất, điều đó đồng nghĩa với việc lũ Tà Đồ bị tiêu diệt bởi Quang Minh Giáo Đình, nhưng họ chưa vui mừng được lâu thì lại cảm nhận được áp lực kinh hoàng phát ra từ pháo đài ánh sáng, một cảm giác ngột ngạt căng thẳng làm họ khó chịu.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đó?” Một người dân lẩm bẩm trong khi quay người, hướng đôi mắt là pháo đài ánh sáng.
“Bọn Tà Đồ vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn!”
“Bọn chúng đang phản công!”
“Giáo Hoàng chắc chắn sẽ đánh bại bọn chúng, mang lại sự bình yên cho vùng đất này!”
“Giáo Hoàng tất thắng! Giáo Hoàng tất thắng!”
“Giáo Hoàng tất thắng! Giáo Hoàng tất thắng!”
Các tu sĩ ngoại lai lặng người nhìn cảnh tượng toàn bộ người dân đều đặt niềm tin vào Giáo Đình, vào Giáo Hoàng Trần Thanh Vũ, bọn họ không hiểu được tại sao người dân lại mù quáng như thế, trong đó không thiếu người dân là Mạo Hiểm Giả cảnh giới Nguyên Anh Chân Quân.
“Chúng ra rời khỏi đây thôi!” Một nhóm tu sĩ quyết định lên đường sau khi không còn tà khí phong tỏa nữa.
“Đi mau! Nơi này rất nguy hiểm!”
“Nó sẽ là chiến trường lớn, chúng ta không thể ở lại đây!”
Các tu sĩ ngoại lai vội vàng lên đường, từng thanh phi kiếm phóng thẳng lên bầu trời rồi biến thành một điểm đen nhỏ ở ngoài xa.
Lâu lâu còn nhìn thấy một vài luồng linh áp đáng sợ lướt qua thành trì, đó là các tu sĩ Nguyên Anh, Hóa Thần đang bỏ chạy khỏi pháo đài ánh sáng, họ là những người tự tin vào thực lực của bản thân nên muốn quan sát trận chiến ở cự ly gần, khi nhìn thấy đám Tà Linh dùng tà chú nguy hiểm, họ liền chạy đi mất, không muốn làm vật hiến tế cho Tà Thần, có trời mới biết tà chú kia nguy hiểm nhường nào khi được thi triển bởi một đám Tà Linh đang bị dồn vào góc chân tường chứ!
Khu vực xung quanh pháo đài ánh sáng không còn sự hiện diện của bất kỳ tu sĩ ngoại lai nào nữa.
Vẫn là Thanh Vũ đối mặt với đám Tà Linh, chúng niệm tụng chú ngữ, tà khí biến thành những ký hiệu huyền ảo tạo thành một cánh cửa hình tròn xuất hiện ngay giữa đám Tà Linh, dường như bên trong cánh cửa kia là một thế giới nguy hiểm cùng cực.
“Lại thêm một tà chú thần bí.”
Thanh Vũ nghĩ trong lòng, hắn không phá vỡ tà chú của Tà Linh vì hắn muốn tìm hiểu về sức mạnh của Tà Linh, xem coi bọn chúng sẽ sử dụng thụ đoạn gì để chiến đấu cho đến phút cuối cùng, hắn muốn thu thập thông tin cho Giáo Đình, hôm nay chỉ là một trận chiến bắt đầu cho cuộc chiến giữa Giáo Đình và tà giáo Tà Thần, hắn cần biết rõ hơn về kẻ địch.
“Tà Linh, bọn chúng điên cuồng hơn mình nghĩ rất nhiều.” Thanh Vũ nghiêm túc nhìn Quách Phú Thành và ba mươi ba Tà Linh khác, những người chưa bao giờ quý trọng mạng sống của chính họ là những người đáng sợ nhất khi họ có một mục tiêu để đạt được.
Trong trường hợp này, đám Tà Linh sẽ làm tất cả để có thể hủy diệt Quang Minh Giáo Đình!
Thanh Vũ tin rằng, trong cả một thế giới rộng lớn như này không chỉ có vài chục Tà Linh giống như Quách Phú Thành, bọn chúng đang tiềm ẩn ở một nơi nào đó, một ngõ ngách hay hang đá nơi không người, chúng đang chờ đợi để có thể cống hiến vì Tà Thần, chúng chính là những nhân tố nguy hiểm cần phải bị xóa bỏ!
Thời gian niệm chú của đám Tà Linh là ba phút, sau đó bọn chúng ngừng niệm chú, ở giữa chúng là một cánh cửa xây dựng bởi tà khí màu xanh lục.
Đặng Thế Hào mừng rỡ: “Đây rồi, đây là thứ mà ta đang chờ đợi, Thỉnh Thần Tà Chú, một tà chú vĩ đại sẽ giúp ta trở thành Tà Huyết Kỵ Sĩ mạnh mẽ! Khi đó ta có thể tận tay hủy diệt kẻ thù!”
“Đúng vậy, đây là một tà chú mà bất kỳ Tà Linh nào cũng mơ ước!” Quách Phú Thành nhàn nhạt nói ra.
“Một tà chú biến Tà Linh thành người hầu thân cận Tà Thần vĩ đại!”
“Chỉ những Tà Linh thật sự mới đủ tư cách trở thành Tà Huyết Kỵ Sĩ!”
“Huyết tế đi! Mở ra cánh cổng, gửi cầu nguyện của chúng ta đến với Tà Thần, cầu xin ngài ban cho chúng ta sức mạnh to lớn!”
Quách Phú Thành nói trong khi âm thanh của hắn ngày một lớn dần lên, cuối cùng là một tiếng hét tạo ra sóng khí thổi ra xung quanh.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Trước sự kinh ngạc của toàn trường và ánh mắt vui mừng như điên của Đặng Thế Hào, ba mươi ba Tà Linh dùng bàn tay xuyên thủng vào lồng ngực của chính họ rồi lấy ra một quả tim màu đỏ vẫn còn đập, máu tươi phun ra từ vết thương làm quần áo của họ biến thành màu đỏ, gương mặt của họ chưa bao giờ thay đổi, vẫn là một gương mặt thờ ơ lạnh nhạt với thế gian, ba mươi ba người cùng quỳ một chân xuống đất, tay họ nâng cao quả tim nóng bỏng:
“Thỉnh thần!”
Cánh cửa màu xanh lục quỷ dị liền chuyển động theo hình tròn, nó phát ra ánh sáng màu xanh bao phủ ba mươi ba Tà Linh.
Quách Phú Thành quay người, hắn nhìn Đặng Thế Hào, một kẻ đang run lên vì vui sướng tột độ, mong ước của Đặng Thế Hào là làm Tà Huyết Kỵ Sĩ, một tồn tại đáng sợ, một hầu cận trung thành với Tà Thần, giờ đây ước mong kia đang chuẩn bị trở thành sự thật.
“Ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Quách Phú Thành lạnh nhạt hỏi.
Đặng Thế Hào run rẩy, hắn gật đầu liên tục: “Ta đã sẵn sàng, ta sẽ trả thù cho các tiền bối sau khi trở thành Tà Huyết Kỵ Sĩ, ta sẽ giết sạch Quang Minh Giáo Đình, ta sẽ hiến tế toàn bộ sinh linh trên Thiên Quy Đảo, ta sẽ nhấn chìm thế giới này vào cái chết, ta sẽ cho chúng sinh phát ra tiếng kêu rên thảm thiết nhất!”
“TA SẼ CHẠM TAY ĐẾN TÀ THẦN!!”
Đặng Thế Hào gào thét một cách điên cuồng, đôi mắt vằn vện tia máu, nhưng sau khi hắn nói xong, đáp lại hắn là một bàn tay cứng rắn đâm xuyên vào ngực của hắn từ Quách Phú Thành, bàn tay lấy ra trái tim đang đập của Đặng Thế Hào.
“Ngươi…!” Đặng Thế Hào trừng mắt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.
Quách Phú Thành nhìn vào Đặng Thế Hào, giọng nói hờ hững trong khi nâng quả tim lên cao: “Ngươi chưa sẵn sàng!”
"Dục vọng của ngươi làm vấy bẩn Tà Thần!"
“Chỉ những người sẵn sàng chết vì Tà Thần mới đủ tư cách gửi lời nguyện cầu đến với ngài ấy!”
Đặng Thế Hào run rẩy vì đau đớn, tầm mắt của hắn mờ dần, cảm giác mê muội đang bao phủ hắn, hắn chỉ biết ôm ngực, vẻ mặt dữ tợn trong khi nhìn thẳng vào Quách Phù Thành, hắn gằng giọng gào thét trong tuyệt vọng: “Không!”
Quách Phù Thành bỏ qua Đặng Thế Hào, hắn quay người nhìn vào Thanh Vũ đang lơ lửng trên không trung:
“Tà Thần vĩ đại, xin ngài lắng nghe lời cầu khẩn từ bề tôi trung thành của ngài!”
“Thỉnh thần!”
Ầm! Ầm! Ầm!
Hàng loạt làn sóng khí vô hình thổi mạnh, cánh cửa màu xanh lục hình tròn chuyển động nhanh hơn bao giờ hết, ánh sáng nó phát ra đang hút lấy sinh khí từ những Tà Linh đang hiến dâng trái tim trung thành của họ, tất nhiên bao gồm cả trái tim chứa đầy dục vọng của Đặng Thế Hào.
Két!
Cuối cùng, một âm thanh nhẹ vang lên, cánh cửa hé ra một khe hở nhỏ, một giọt máu nhỏ như đầu ngón tay bay ra từ khe hở, sau đó cánh cửa biến mất như chưa bao giờ tồn tại.
“Đây là… máu của Tà Thần!” Quách Phú Thành rung động nói trong khi nhìn vào giọt máu màu xanh lục, nó không quỷ dị, nó không tỏa ra tà khí ăn mòn vạn vật, nó rất tinh khiết, có thêm một chút thần tính làm con người muốn quỳ lạy giọt máu.
Nó chính là giọt máu của Tà Thần!
Một ân huệ Tà Thần ban thưởng cho bề tôi trung thành!
Vào khoảnh khắc giọt máu xuất hiện, vô số Tà Linh trên khắp thế giới này đều cảm nhận được gì đó, bọn họ quay người nhìn vào một hướng giống nhau, đó là hướng đông, hướng của Loạn Giới Thâm Hải!
“Một Tà Huyết Kỵ Sĩ vừa ra đời!” Một người cổ lão sống không biết bao nhiêu năm tháng vừa tỉnh giấc gì cảm thấy sự tồn tại của giọt máu này.
“Có người vừa dùng Thỉnh Thần Tà Chú!” Một người sống dài dằng dặc nói nhỏ.
“Thỉnh Thần Tà Chú là một nghi thức trang trọng, cần những linh hồn và trái tim của những tín đồ trung thành tận tâm với Tà Thần, một tín đồ tăng lên một phần một trăm tỷ lệ thành công của Thỉnh Thần Tà Chú, xem ra các tín đồ ở vùng biển phía đông gặp phải một kẻ địch rất mạnh khiến họ đồng lòng.” Một tồn tại lâu đời nữa mở mắt.
“Tà Huyết Kỵ Sĩ sao? Thế giới này… sắp tàn rồi!”
"À, nó vốn dĩ chưa bao giờ được quyền sống thực sự!"
"Bóng tối sẽ bao trùm tất cả, vạn vật héo tàn, kết cục của chúng sinh đã được định sẵn từ trước!"
…
Quách Phú Thành nâng giọt máu màu xanh lục bằng hai tay, cử chỉ cung kính, vẻ mặt trang trọng:
“Giáo Hoàng, ngươi sẽ hối hận vì không ngăn cản ta hoàn thành tà chú!”
“Hôm nay, một người cũng đừng hòng thoát khỏi cái chết!”
Quách Phú Thành vừa nói xong, hắn liền nuốt lấy giọt máu của Tà Thần, tà khí phát ra từ hắn lập tức sôi trào rồi bắn lên cao, tà khí bao phủ cả một vùng trời rộng lớn, dường như có tiếng hét thảm thiết của Quách Phú Thành.
Bên trong tà khí, Quách Phú Thành đang biến đổi trở thành một sinh vật đáng sợ một cách nhanh chóng, xương cốt, linh hồn, thể chất, tài năng, tâm cảnh của hắn đang được cường hóa bởi giọt máu của Tà Thần.
Mười giây sau, tà khí biến mất, Quách Phú Thành xuất hiện bằng một diện mạo mới, hắn đang mặc một bộ giáp màu đen nhánh, tay cầm lấy một thanh kiếm dài, bên dưới hắn là một con ngựa quỷ một sừng với bốn vó ngựa đang rực cháy ngọn lửa màu lục, đôi mắt đỏ ngầu của hắn đang nhìn thẳng vào Thanh Vũ.
“Đến giờ ra trận rồi, tỉnh lại đi, những tà binh của ta!”
Răng rắc! Răng rắc!
Ba mươi bốn xác của Tà Linh bao gồm Đặng Thế Hào bỗng nhiên chuyển động, từ một bộ thi thể khô quắt chuyển đổi thành một con quỷ dữ ba đầu trong vòng ba giây đồng hồ, mỗi một con quỷ dữ đề là Nhân Tà Quỷ cảnh giới Pháp Tướng Thiên Tôn!
“Giết sạch bọn chúng!” Quách Phú Thành nói bằng giọng nói rợn người, hắn vung kiếm về phía trước mạnh tới nổi cắt ra một tầng không gian.
“Phá Không Cảnh!” Diệp Vô Ưu bật người dậy.
“Đó là sức mạnh có thể cắt xuyên một tầng không gian, Phá Không Cảnh!” Hàn Hạo Nguyên trừng mắt há to miệng, cả người run bần bật vì sợ hãi.
“Bọn chúng khá đấy.” Akina cười khẽ.
“Rốt cục có một chút kịch tính rồi.” Nguyễn Vu gật đầu trong khi nói.
Mỗi người trên pháo đài ánh sáng đều thể hiện cảm xúc khác nhau khi nhìn thấy Tà Huyết Kỵ Sĩ, hầu hết Điện Chủ đều không tỏ ra lo lắng, nhất là Quang Minh Thánh Giả, Nguyễn Ngọc Trang chỉ đưa mắt nhìn lướt qua Tà Huyết Kỵ Sĩ với nét mặt điềm tĩnh.
Thanh Vũ đứng giữa không trung, một mình hắn đang đứng trước ba mươi bốn Nhân Tà Quỷ và một Tà Huyết Kỵ Sĩ, hắn trầm giọng nói ra:
“Ta sẽ ghi nhận Thỉnh Thần Tà Chú của ngươi.”
“Tà Huyết Kỵ Sĩ à? Đừng làm ta thất vọng, Quách Phú Thành!”