Phá điểu dùng một cánh chùi chùi đầu, “Kiểu tóc cũng làm ngươi hoảng loạn .”“. . . . . .” Nàng sao lại không nhìn ra mớ lông chim là đầu tóc. . . . . .
Nhan Đóa Đóa nhìn cái đầu tổ chim, rất mờ mịt nhìn con phá điểu hoa hòe hoa sói trước mắt, sao nàng lại cảm thấy có chỗ nào không đúng nhỉ?
A! Nàng tư trong chấn kinh mà bình tĩnh trở lại, ý thức được cái gì không phù hợp, con phá điểu này muốn bóp chết nàng!
Lập tức phản tay mở cửa, Nhan Đóa Đóa chạy qua căn phòng cách vách, cửa cũng không gõ, trực tiếp đụng vào ——
“Quang” một tiếng, cửa bị Đóa Đóa làm hỏng, té trên mặt đất. . . . . .
Đóa Đóa dũng cảm sấn vào như thế, mà rất dễ nhận thấy, Hoàng Phủ Dật trong phòng đang cởi quần áo chuẩn bị đi tắm rửa.
Ở hiện đại, có một vấn đề rất nổi danh, nếu bạn đang ở tắm rửa, đột nhiên có người lạ xông vào, trong tay bạn lại chỉ có một cái khăn mặt, ngươi sẽ che ở đâu? Thân trên, thân dưới, hay khuôn mặt?
Mà đau buồn thay cho Hoàng Phủ Dật luôn ở cổ đại, chưa nghe nói qua vấn đề này, cho nên một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Có điều hắn không bị khí thế Đóa Đóa phá cửa mà vào dọa sợ, hay là rất cơ trí dũng dám anh minh thần võ quả cảm trác tuyệt chọn chính xác——
Che nửa người dưới.
Quyết định anh minh của hắn đã cứu được đôi mắt nhỏ đã không đặc biệt thuần khiết của Đóa Đóa, nhưng lại không cứu vớt được cái mũi nhỏ “ngo ngoe dục động” nàng, cho nên ——
Máu mũi phun trào, Đóa Đóa quơ quơ, té xỉu. . . . . .
Còn may trước khi nàng ngã xuống thần chí đã không đặc biệt thanh tỉnh, bằng không nàng nghe tiếng mình ngã xuống ầm ầm như vậy, không thể không bò lên tìm khối đậu hủ đập đầu.
Đại hỗn loạn như thế khiến cho thủ hạ Hoàng Phủ Dật cùng Bạch Tử Dạ chú ý, thế là mọi người lũ lượt tới, Hoàng Phủ Dật bị vây xem. . . . . .
Thấy rõ tình huống, Bạch Tử Dạ cười đến bụng đều đau, lặp đi lặp lại khen Đóa Đóa, “Có mưu lược, có đảm thức, có quyết đoán, có phát triển!”
Vì xem lõa nam, nàng thủ đoạn lợi dụng ưu thế dáng người đụng cửa vào, đây là tinh thần gì a!
Đều là nam nhân, Hoàng Phủ Dật cũng không sợ nhìn gì, hắn chậm rãi lấy quần áo bao lấy thân thể, tựa tiếu phi tiếu hỏi Bạch Tử Dạ, “Ngươi muốn đi ải Bắc chơi?”
“. . . . . .” Bạch Tử Dạ da đầu phát run, xoay người bước đi, “Ta trở về ngủ!”