Chúc thanh ảnh động (nến trong bóng động), hai người tựa vào nhau rất gần, Trác Nhạc chuyên chú nghe sư phụ giảng giải, chốc chốc gật đầu khe khẽ, lúc thì thêm vào đôi câu, nét mặt Úy Oản hiền hoà, khuôn mặt vui vẻ.
Ngoài cửa sổ, đêm đen lại, rõ ràng ban ngày khí trời rực rỡ tốt đẹp, ban đêm lại nguyệt ẩn tinh tàng (trăng sao trốn hết), thỉnh thoảng có vài chấm nhỏ chợt hiện, mây đen vờn qua, lại không thấy nữa.
Vài điểm thắc mắc đã được giảng giải rõ ràng, Trác Nhạc trông sắc trời bên ngoài, đứng lên: “Sư phụ, trời tối rồi, con phải đi!”
Úy Oản chợt thấy một trận hoảng hốt, nhịn không được đưa tay kéo ống tay áo đứa nhỏ: “Không vội, lại nói chuyện với sư phụ một chút!”
Trác Nhạc kỳ quái trông sư phụ, ngoan ngoãn ngồi xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc. Sư phụ chưa từng vô cớ giữ mình lại, tối nay làm sao vậy? Mặc kệ, lâu lắm Cốc Lương tiên sinh mới đi vắng, cùng sư phụ đợi tạm nửa khắc cũng tốt!
Úy Oản nhìn mình kéo lấy ống tay áo đứa nhỏ, tay có chút sững sờ, chậm rãi buông ra, mắt trông đứa nhỏ vừa ngồi xuống, nhất thời không biết nên nói gì, đành nói: “Tiểu Nhạc, thấy ngươi siêng năng như vậy, sư phụ rất là vui!”
Trác Nhạc cười hì hì, mắt to tròn tròn ánh lên, vẻ mặt phấn khởi: “Sư phụ tân tân khổ khổ dạy con, con sao có thể không chuyên tâm học!”
Thái phó thái tử không thể nói gì hơn, thực sự nghĩ không ra cái gì nói tiếp, sưu tràng quát đỗ (lục hết bụng dạ): “Ngươi có biết, vi sư còn có ba người đệ tử?”
Đứa nhỏ chớp mắt mấy cái: “Sư phụ chưa từng nói qua với con! Ba vị sư huynh ở trong cung không?”
Úy Oản lắc đầu: “Nói là ba người, kỳ thực chỉ có một người chính ta tự mình truyền thụ, hai người khác là môn hạ thừa tự của sư huynh ta.”
Trác Nhạc khó hiểu mà nghiêng đầu, Úy Oản thở phào một cái, cuối cùng cũng tìm ra cái để nói: “Hai người kia chính là thân sinh huynh muội, khi còn nhỏ cùng nhiễm bệnh, bị bỏ rơi ven đường, vừa lúc sư bá ngươi gặp được, sau khi trị khỏi mang về Vân Tụ sơn trang! Sau đó theo ta vào kinh, lại thu làm đệ tử, chưa từng ở tại trong cung.” Cười ôn hòa: “Tính ra ngươi cũng là đệ tử Vân Tụ đấy!”
Trác Nhạc gật đầu: “Vân tụ, thanh vân xuất tụ, sư phụ, lý giải vậy có đúng không?”
Úy Oản mỉm cười khen ngợi: “Không sai, Vân Tụ sơn trang xây trên mây tại đỉnh núi Phong, vì thế mới có tên như vậy! Ngày sau nếu có cơ hội, sư phụ nhất định mang ngươi trở lại xem!”
Đứa nhỏ đôi mắt to sáng ngời tràn đầy mơ ước: “Ở trên đỉnh núi cao? Đó là chỗ ở của thần tiên!”
Thái phó đưa tay vuốt ve tóc dài đen bong của đưuá nhỏ: “Sư phụ vẫn còn một đệ tử, cũng là người ta đích thân dạy! Thuở nhỏ do vi sư chỉ bảo, đứa bé kia thiên tư thông tuệ, học một mà biết trăm, là một… đứa nhỏ tốt!”
“Vị sư huynh kia ở tại Vân Tụ sơn trang ạ?”
Úy Oản lắc đầu: “Hắn ở ngay trong cung!”
Lông mi Trác Nhạc thật dài chớp chớp: “Sư phụ, ngài là thái phó thái tử… con hiểu, vị đồ đệ này của ngài là hoàng thượng!”
Thái phó giật mình, không ngờ được tiểu đệ tử thông minh như vậy, gật đầu nói: “Không sai, chính là đương kim hoàng thượng!”Nhẹ nhàng cười: “Nhưng hắn cho tới bây giờ không gọi ta giống như ngươi!”
Trác Nhạc hiếu kỳ hỏi: “Hoàng thượng gọi ngài là gì? Thái phó ạ?”
Hai tròng mắt trong vắt của Úy Oản phủ một tầng nhàn nhạt sương mù: “Bên ngoài hắn là hoàng thượng, nên gọi ta thái phó khi vẫn là thái tử, gọi ta… Lão sư!”
Đứa nhỏ buông mắt suy nghĩ một chút: “Lão sư… Lão sư… Sư phụ, ngài thích cách xưng hô này sao? Con cũng gọi ngài là lão sư nhé?”
Úy Oản cười ôn hòa: “Được, tiểu Nhạc, ta dạy ngươi đọc sách, dạy ngươi luyện võ, được gọi lão sư cũng không quá mức hổ thẹn, ngươi gọi ta là lão sư đi!”
Trác Nhạc không ngừng cười khanh khách, miệng hô liên tục: “Lão sư, lão sư…”
Song tiền hồng chúc, tâm trường diễm đoản, ánh lửa nhảy nhót ẩn hiện bóng tay áo, màu vàng phút chốc loé lên rồi lại nhập vào bóng đêm u tối.
Liên lậu tam thanh chúc bán điều, nhân sinh biệt dịch hội thường nan. (đời người chia li thì dễ gặp nhau thì khó)
Trích trong Hoán khê sa của Nạp Lan tính đức. Editor chưa tìm thấy bản dịch và cũng không dám dịch bừa:v
Tai nghe canh minh (tiếng chuông điểm theo canh) vang vọng, Trác Nhạc đứng lên: “Lão sư, con phải đi, tẩm cung hoàng hậu nương nương đóng cửa, thiện cụ (đồ dùng trong bữa ăn) còn chưa thu dọn!”
Úy Oản nhìn ngoài cửa sổ một mảnh tối đen như mực, nhịn không được cau mày: “Cẩn thận!”
Đứa nhỏ nhảy xuống hướng đến phía cửa điện rời đi: “Lão sư yên tâm!”
Thái phó tự dưng cảm thấy nỗi hoảng hốt kia hình như lại đến, ngay người: “Ta tiễn ngươi!”
Trác Nhạc cười hì hì: “Lão sư hôm nay làm sao vậy? Không cần tiễn, ngài nghỉ ngơi sớm đi! Sáng sớm mai con lại qua, chậm trễ nhiều vậy, sợ là Cốc Lương tiên sinh đã về!”
Úy Oản chưa đáp, đi theo đứa nhỏ đến cửa cung, luôn miệng dặn dò: “Tiểu Nhạc, thu thiện cụ rồi sớm trở về nghỉ ngơi!”
Đứa nhỏ xoay người, đối mặt với sư phụ, mắt to tròn trong màn đêm đen kịt hiện lên sáng rõ, long lanh lặng lẽ chớp, da trắng nõn mang theo ánh sáng mơ hồ, khóe miệng kéo lên vui mừng: “Lão sư, ngài mau trở về! Ngày mai con sẽ đến sớm.”
Thái phó thở dài, miễn cưỡng áp chế bất an trong lòng, vuốt ve tóc mai mềm mại của đứa nhỏ: “Đi nhanh đi!”
Trác Nhạc cười khúc khích, xoay người nhanh chóng chạy đi, bóng lưng nhỏ bé hoạt bát nhảy lên, chứa đựng sức sống thanh xuân vô cùng đặc biệt của thiếu niên, nháy mắt biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Úy Oản nắm tay đỡ khung cửa, ngẩn người hồi lâu, nâng mi khẽ thở dài, dường như muốn xua tan hiện thực không hài lòng, khẽ lắc đầu, chậm rãi bước vào bên trong.
Tiêng mõ đã báo canh tư, thần trí vẫn còn tỉnh, lăn lộn khó ngủ, nằm không thoải mái, dứt khoát ngồi dậy, tùy ý tựa ở đầu giường.
Cốc Lương Văn Hiên vẫn chưa về, ánh nến lay động, không biết gió nổi lên từ lúc nào, gió đêm đầu hạ ấm áp luồn qua cửa sổ, thổi qua làm ánh lửa khi minh khi ám (lúc sáng lúc tối), tưởng như tắt mà như không tắt. Úy Oản tiện tay phủ thêm áo khoác, xuống giường đến phía trước cửa sổ, cầm cây châm nhỏ gạt đèn bằng bạc, tỉ mỉ gạt tàn trên sợi bấc, ngọn lửa chợt bùng lên, trong điện liền sáng lên vài phần.
Ném châm, đứng trước cửa sổ, bóng dáng tiêm gầy in trên tường bích ảm đạm, bao quanh tịch mịch cùng lạnh lẽo nhàn nhạt.
Gió vi vu, đêm yên tĩnh, cây nhẹ nhàng xào xạc, người chưa ngủ, canh dài càng mệt mỏi, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ. Cuối cùng mặc thêm một kiện áo, chậm rãi đi về phía ngoài điện, chậm rãi tản bộ.
Trời không trăng không sao, ra khỏi điện, ngẩng đầu nhìn lên, không thấy một chút ánh sáng, Úy Oản tuỳ ý đi dạo dọc theo kim bích ngọc tường Vĩnh Yên cung.
Trong lòng luôn có một chút bất an cùng sốt ruột, thái phó thái tử nhíu mày, từ sau khi có mang, công lực giảm đi, chung quy có một chút không thích ứng, một ít việc nhỏ cũng loạn một lúc lâu, có lẽ đã quá mức ỷ lại vào vũ kỹ, thoáng cái trở thành thường nhân, lại không có cách nào buông được.
Vĩnh Yên cung khá lớn, gồm bốn điện, điện mái hiên cong song cửa lưu ly, khí phách bất phàm, đáng tiếc chưa từng được thảnh thơi đi hết mọi nơi, thưởng thức một phen. Đêm nay chưa hẳn vô ích, nhưng lại ám nguyệt giấu tinh, xem cũng chẳng phân biệt được.
Ven theo hành lang đến tận cùng (thực ra câu này nó hay lắm ngu si face nhưng mà càng thêm càng rắc rối nên t xin phép được cắt cho dễ hiểu. Đại loại nó là mem theo mái hiên cong cong tích thuỷ blah blah:), chính là điện lớn nhất Vĩnh Yên cung Thọ Nghiêm điện, là tẩm điện của thái thượng hoàng năm xưa. Hoàng đế hạ chỉ cho thái phó từ Tiêu Trúc các đến Vĩnh Yên cung, vốn là rõ ràng viết ở Thọ Nghiêm điện, nhưng Úy Oản lại một mực không theo, dọn tới Thọ Nhân điện, một đông một tây, ở giữa cách ba bốn con đường mòn, quả là hai tòa cung điện nguy nga.
Phương Huyễn không hề áp đặt, chắc hẳn cũng hiểu tâm tư thái phó, Thọ Nghiêm điện chính là tẩm cung thái thượng hoàng, công trạng Úy Oản cao tới đâu, cũng chỉ là nhất phẩm thái phó, há có thể đánh đồng cùng thái thượng hoàng? Huống chi, Thọ Nhân điện đối diện rừng mai, thái phó hỉ mai ái trúc, hoàng đế là rõ ràng nhất.
Nhưng suy cho cùng, Úy Oản lại thích cuộc sống ở Tiêu Trúc các hơn, rời xa hậu cung lắm lối, ở một góc hoàng cung, lấy mấy thanh trúc dài làm tường, ba bức rèm che buông xuống làm song cửa, đơn giản mà thảnh thơi tao nhã. Bên người vẫn còn một thiện giải nhân ý, Liên Vinh săn sóc tỉ mỉ…
Thiện giải nhân ý(善解人意): am hiểu lòng người giỏi đoán ý người
Liên Vinh… trong lòng thái phó trở nên run rẩy, cảm giác đau đớn lại một chút một chút lan ra, mũi thiếu niên thẳng tắp, khuôn mặt ôn hòa, hai tròng mắt sáng trong, ngoan ngoãn nghe lời… Úy Oản che miệng khe khẽ ho khan vài tiếng, dưới chân có chút lảo đảo.
Đưa tay tựa lên tường, dừng bước, dựa vào mặt trụ bóng loáng to tròn, nhắm mắt nghỉ ngơi, đã biết suốt đời tạo nghiệt…
Mở mắt ra, đang lúc lơ đãng lướt qua phía chân trời thoáng nhìn thấy một đốm nhỏ vàng yếu ớt, Úy Oản giật mình. Đêm nay… Nơi đâu có ánh sao chiếu tới?
Ngực tê dại vừa ốm dậy, nhịn không được lại ho liên tục, buông tay xoa nhẹ phần bụng, bụng hở ra chạm đến da thịt ấm áp trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng động, gương mặt ôn hoà lộ ra một chút ý cười, tân sinh mệnh…
Thai nhi nhẹ nhàng động nhắc nhở dựng phu không tự giác, Úy Oản thẳng người dậy, từng bước một quay về Thọ Nhân điện.
Trong Thọ Nhân điện ánh nến yếu ớt, thu lại rất nhỏ, sáp hồng diễm rũ xuống trên bệ cửa sổ, khắc hoa lên gạch xanh tha thiết đỏ tươi.
Úy Oản không nhìn nến, bước đi thong thả về trước giường, cởi áo choàng, ngoại sam, vào trong ổ chăn, chăn vẫn như vậy từ lúc rời giường, giờ vẫn còn lưu lại một chút ấm áp.
Vẫn là không ngủ được, hai tay bất giác xoa nhẹ phần bụng, nửa đời cô tịch, không ngờ vừa bán bách (nửa trăm = ) lại có cốt nhục, ông trời sao mà quá nhân từ! Chính mình cả đời này vì quyền thế vất vả, mưu kế tính tận, hại bao nhiêu người, tổn thương bao nhiêu trái tim? Đã qua rồi, nhớ không rõ nữa, cứ nghĩ rằng cuối cùng sẽ chịu báo ứng, nhưng không ngờ trước khi tàn hơi, lại ngoài ý muốn có một sinh mệnh tiếp diễn!
Khả nại tình hoài, dục thụy mông lông nhập mộng lai. (Khốn nỗi tình hoài Chợp mắt mơ màng mộng tới nơi)
Trích trong bài thơ Thái tang tử của Lý Dục. []
Mi mắt hơi trầm nặng, bụng tựa như lại động rất nhẹ, Úy Oản nhắm hai mắt lại, mơ mơ màng màng, như nghe thấy được năm tiếng canh, trời sáng mau quá!
Tiếng chim oanh hót vang trên cành, sắc trời dần sáng, gió thổi hơi lớn, thổi đến khung cửa, vang lên mấy tiếng lách cách. (Phiên âm: Điểu minh thụ chi tiếu, kỷ thanh ly ngữ, thiên quang tiệm hiển, phong khước quát đắc đại liễu, xuy đắc song linh tốc tốc trực hưởng.)
Trong Thọ Nhân điện, không biết khi nào đã có một người đứng nơi đó, áo dài xanh thẫm, ngẩn người trước giường, ngắm nhìn dung nhan như ngọc của người đang ngủ. Uý Oản như thấy trước mắt có thanh ảnh (bong dáng màu xanh) nhàn nhạt, có lẽ ban đêm chưa nghỉ đủ!
Cốc Lương Văn Hiên thở nhẹ một tiếng, khom lưng vén lại chăn mềm, rồi lại căm hận quay đầu, ống tay áo vẫy nhẹ, bóng người như một mạt khói nhẹ bay qua bệ cửa sổ, nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.
Vầng hồng tự cảnh, ngắn ngủi phút chốc, bầu trời rõ ràng một mảnh tối tăm, không thấy được một chút ánh nắng.
Trong điện âm trầm, tiếng gió thổi qua bệ cửa sổ, làm lay động song cửa sổ, kinh động đến người đang ngủ say trên giường.
Úy Oản có chút mơ màng mở hai mắt, đỉnh trướng khắc ngũ trảo kim long đằng vân đập vào mắt, đầu óc mệt mỏi thoáng tỉnh táo lại vài phần.
Chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn xung quanh, đại điện trống trải không một bóng người, khí trời ngoài cửa sổ trầm muộn nhìn không ra giờ giấc.
Lấy y phục, xem bộ dáng này, Cốc Lương Văn Hiên chắc là chưa về, Tiểu Nhạc hôm nay đưa cơm cũng chậm…
Nhớ tới Tiểu Nhạc, trong lòng không hiểu sao lại nảy lên, hô hấp dồn dập, miễn cưỡng áp chế cảm giác khó hiểu, âm thầm kinh hãi: xảy ra chuyện gì?
Chỉnh y phục chỉnh tề, đi tới phía trước cửa sổ nhìn xung quanh, trên đường mòn không thấy thân hình gầy gò của đứa nhỏ, thái phó nhíu mày thầm nghĩ, lại không kìm lòng được đi hướng cửa điện.
Ra khỏi điện lại thư thái đi tới cửa cung, trống ngực càng ngày càng dày đặc, mơ hồ cảm thấy phía trước có chuyện gì đó không may đang chờ mình, rồi lại nghĩ không ra rốt cuộc có chuyện gì, chẳng lẽ là Văn Hiên…
Cửa cung bán mở, Úy Oản cau mày càng sâu, đêm qua khi về cũng không đóng cửa, cửa này sao lại…
Đẩy ra cánh cửa bán mở, đường mòn cỏ mọc đầy, nhưng trước cửa lại ngăn nắp sạch sẽ, trải đá cuội nhỏ, trên mặt đất bằng phẳng một hình dáng nhỏ gầy lẳng lặng nằm, hơi cuộn mình, giống như vô cùng tủi thân nhắm chặt hai mắt.
Thái tang tử kì – Lý Dục
采桑子其一
亭前春逐紅英盡,
舞態徘徊,
細雨霏微,
不放雙眉時暫開。
綠窗冷靜芳音斷,
香印成灰,
可奈情懷,
欲睡朦朧入夢來。
Thái tang tử kỳ
Đình tiền xuân trục hồng anh tận,
Vũ thái bồi hồi,
Tế vũ phi vi,
Bất phóng song my thời tạm khai.
Lục song ngâm tĩnh phương âm đoạn,
Hương ấn thành hôi,
Khả nại tình hoài,
Dục thuỵ mông lung nhập mộng lai.
Dịch thơ
Bên đình xuân dục hoa hồng hết
Điệu múa bồi hồi
Lún phún mưa rơi
Chẳng nở đôi mày tạm lúc tươi
Lục song lạnh ngắt phương âm dứt
Hương ấn tàn rồi
Khốn nỗi tình hoài
Chợp mắt mơ màng mộng tới nơi
Nguồn: Tuyển tập từ Trung Hoa – Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hoá – Thông tin,