Nam nhân thấy vậy cũng không nói nhiều nữa, vội biến đi. Đặng Vân Du liền hỏi:
- Hắn là ai vậy?
- Ngày xưa bọn ta coi như cũng có giao tình. Đó là một con hầu tinh ngàn năm trên núi Vân Sơn, gọi là Thân sát vương. Không biết tại sao lại rơi vào tay Triệu Thuỵ Miên. Nhưng có thể thấy, những quả cầu mà cô ta mang theo xác thực toàn là yêu tinh ngàn năm tu luyện.
- Trong khi đợi tin tức của hắn, chúng ta xuống Chân Nhân thành một chuyến. Ta phải đi dò la tin tức của Triệu Thuỵ Miên.
Nói xong, không chần chừ liền lên đường. Cả hai đi dọc theo đường núi xuống. Tần Tuệ Minh ngửi ngửi:
- Ngươi có uống đan dược chưa? Sao trên người vẫn còn mùi thế?
- Mùi? Thì ra đó là mùi người. - Đặng Vân Du cũng hít ngửi.
- Mùi con người chỉ có Chân Nhân tộc và yêu quái nhận ra. Ngươi ngửi được cái gì? - Hắn nhíu mày nghi hoặc.
- Được. Ta quả thật ngửi ra mùi mà. Với lại, tối qua ta đã uống một viên rồi. - Đặng Vân Du nói chắc như đóng đinh. Tần Tuệ Minh bị dẫn từ khó hiểu này đến khó hiểu khác.
- Đưa lọ thuốc đó cho ta xem. - Đặng Vân Du lấy ra đưa cho hắn. Tần Tuệ Minh mở ra ngửi. Lọ thuốc này chưa từng nghe qua nhưng chắc chắn không phải loại đó - Ngươi vì sao uống thứ này?
- À, ta mở ra, thấy hình dạng giống viên trước đó ta uống nên cứ uống thôi. Lúc trước bởi vì bị rơi xuống nước nên chữ trên đó đã mờ đi rồi. - Vừa nói, cô vừa chỉ lên tờ giấy dán chữ trên thân lọ, chứng minh cho hắn thấy chữ thật sự bị nhoè đi không thể nhìn rõ.
- Ngốc. Đan dược nào nhìn mà không giống nhau, quan trọng là mùi vị. Xem ra ngươi uống lộn đan dược rồi.
- Cái gì?! Vậy... vậy phải làm sao? Ta có chết không? - Đặng Vân Du hoang mang, xui xẻo sao còn uống nhầm đan dược. Cô khóc không ra nước mắt.
- Không chết được. Tối qua đến giờ ngươi có cảm thấy kỳ lạ không?
- Không có.
- Ngửi được mùi người cũng là kỳ lạ rồi. - Tần Tuệ Minh trả lọ thuốc lại cho Đặng Vân Du - Cứ đi rồi tính tiếp. Sau này đừng uống bậy bạ nữa.
Nơi sâu nhất của ngục tối.
Âm thanh gào thét điếng người vang lên. Triệu Thuỵ Miên đã gào đến tắt tiếng, hai mắt đỏ hồng, khắp người toàn là máu, có chỗ bị thương rồi đông máu lại, có chỗ mới bị thương vì nhiễm trùng mà nứt toát ra. Hiện tại, cô đang bị kẹp mười đầu ngón tay. Thịt sớm đã bị kẹp đến lóc hết, chỉ còn xương khô. Có kẹp thêm nữa cũng vậy thôi. Chân Nhân Chiêu Minh đứng đó giám sát.
- Triệu Thuỵ Miên, phạm nhân cứng đầu như ngươi cũng là lần đầu tiên ta gặp. Sớm khai ra thì tốt rồi.
Triệu Thuỵ Miên trừng mắt nhìn bộ dạng ung dung của Chân Nhân Chiêu Minh. Thở phì phò. Không muốn phải lặp lại câu "Ta không biết" bao nhiêu lần. Dù sao bọn họ cũng không tin. Hai mắt cô mờ đi, lảo đảo ngất. Cai ngục lấy chậu nước lạnh tạt lên người cô. Triệu Thuỵ Miên run rẩy tỉnh lại. Cả người quá mệt mỏi, không còn chút sức lực. Nếu không có cây gỗ này xích cô thì đã sớm ngã xuống rồi.
- Ta thấy ngươi đúng là không yêu thương bản thân. Ngươi vì hắn mà chịu bao nhiêu tổn thương như vậy, lại còn là một cô nương. Hắn sẽ quan tâm ngươi sao? Sẽ đến đây mà cứu ngươi sao?
- Cầm... th... ú...
- Ngươi nói cái gì? - Chân Nhân Chiêu Minh giả vờ hỏi lại, mà thật ra hắn cũng chẳng quan tâm - Ta mới vừa nghĩ ra một trò mới. Ngươi có hứng thú không?
Mỗi lần hắn nói câu này, cô lại một lần nữa bị hành hạ. Lần này cũng không ngoại lệ, cai ngục mang vào một con rắn độc màu tím. Triệu Thuỵ Miên nhìn chằm chằm con rắn, mắt đã hơi mờ đi, tơ máu nổi lên. Hắn bắt đầu giải thích:
- Đây là một con rắn độc. Là cống phẩm đến từ Tiêu quốc, ngươi không ngại kiểm tra thử giúp hoàng đế chứ?
Bị rắn cắn xem ra cũng chỉ như kim chích mà thôi. Bọn chúng cho rắn cắn ngay động mạch của cô. Để độc ngấm nhanh hơn. Triệu Thuỵ Miên không còn sức vùng vẫy nữa, nằm im chịu đựng. Qua một lúc sau, da mặt, da cổ bắt đầu thấy ngứa. Sau đó là cả người ngứa ngáy.
- Đi thôi. Để xem cô ta còn sống nổi tới ngày mai không.
Chân Nhân Chiêu Minh mang bọn cai ngục ra ngoài. Căn ngục tối tăm chỉ còn lại Triệu Thuỵ Miên và ánh đóm lập lờ kêu lách tách của củi cháy.
Khó chịu quá! Cả người ngứa ngáy mà không thể gãi. Nước mắt cô ứa ra. Thà chết đi còn hơn. Mà cô cũng sắp chết ở cái nơi tăm tối này. Thần không biết, quỷ không hay. Đáng lẽ ngay từ đâu cô không nên bán đứng Vương An Cơ, tên hoàng đế này là một tên cẩu tặc.
Nửa ngày sau, từ ngứa chuyển sang đau rát. Giống như có người lột hết da thịt. Triệu Thuỵ Miên đau đớn rên rỉ. Nhưng tiếng rên khàn khàn trong đêm nghe còn đáng sợ hơn. Bọn tù nhân nhìn đã quen với cảnh tượng này, cũng mắt điếc tai ngơ. Mạch máu trên cổ nổi lên, Triệu Thuỵ Miên gồng mình vùng vẫy với đau đớn.
Sợi xích vang leng keng báo cho cô rằng, không bao giờ có thể thoát ra khỏi nó. Triệu Thuỵ Miên tuyệt vọng nghĩ, nếu bây giờ có ai đó giết cô, cô sẽ tạ ơn người đó. Xương cốt tan rã. Loại độc hành hạ sống không bằng chết này cũng chỉ có Chân Nhân Chiêu Minh mới nghĩ ra. Quả thật hắn là một bầy tôi trung thành của cẩu hoàng đế.
Chân Nhân thành lại phát cáo trạng. Giữa trưa ngày mai, khi mặt trời lên đỉnh cao nhất, hoàng đế sẽ xử tử một tù nhân. Người này là nghịch tặc, là đồng bọn của quỷ vương. Vì không khai ra tin tức, tránh tai hoạ về sau, hoàng đế hạ lệnh chém đầu. Dân chúng xôn xao. Đã lâu rồi bọn họ không được chứng kiến một cảnh tử hình công khai.
Ấy vậy mà số người đến xem nhiều vô kể, giăng kín cả pháp trường. Hoàng đế còn đích thân đến xem. Vẻ mặt lão ta trước sau vẫn lạnh nhạt. Triệu Thuỵ Miên này đã hết thuốc chữa rồi. Bây giờ, lão muốn thử cơ hội cuối cùng, xem Vương An Cơ có tự động xuất hiện không.
Triệu Thuỵ Miên được mang ra. Đã được thay một bộ đồ tù nhân mới nhưng những vết thương vẫn không kiềm được rỉ máu, làm loang hết cả một vùng. Tuy vậy vẫn đỡ nhếch nhác hơn bộ đồ cũ. Mọi người tranh nhau muốn nhìn rõ mặt nhưng không ai thấy được.
Bởi vì Triệu Thuỵ Miên cúi gầm đầu, tóc tai rũ rượi. Không phải cô không muốn ngẩng đầu, mà không còn sức để ngẩng đầu nữa. Bị độc hành hạ cả đêm qua, người cô chỉ còn là một cái xác không hồn, gần như là bị người khác kéo đi. Triệu Thuỵ Miên bị lôi dậy trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, cũng mơ màng nghe được phải đi tử hình.
Bây giờ chính mắt nhìn thấy đao phủ, hơi thở cô dần nhẹ nhõm. Xem ra đã đến lúc cô đến thăm cha mẹ rồi. Triệu Thuỵ Miên mím chặt đôi môi đã nứt toát, đau rát. Trước giờ cô không thể khép nó lại vì đụng vào vết thương. Bây giờ sắp chết rồi, chút đau đớn này thì có là gì.
Triệu Thuỵ Miên bị xốc như một con rối, đặt đầu lên bục gỗ dùng để chém đầu. Đao phủ là một tên mặc áo ba lỗ màu da bò, mặt mày bặm trợn. Tay cầm đao và một vò rượu gạo. Con đao sắc bén đã sớm được hắn mài sạch sẽ, loé lên trong mắt Triệu Thuỵ Miên. Cô cong môi cười, chết dưới con đao sạch sẽ này xem như cũng xứng đáng.
Công công hạ lệnh đã đến giờ. Đao phủ uống một ngụm rượu, phun lên trên trời. Hai chân dang ngang, hai tay cầm chắc đao, nhắm ngay vào gáy cô mà chém xuống. Triệu Thuỵ Miên không còn lưu luyến gì. Chỉ tiếc chưa nói rõ ràng với Điền Định Siêu, còn chưa vạch trần bộ mặt thật của Liễu Ly Châu, chưa bán hết mấy quả cầu trừ yêu, chưa đưa Đặng Vân Du trở về được.
Nhưng không sao, sau chuyện này, hoàng đế chắc cũng cho mở cổng thành. Đặng Vân Du có thể dễ dàng trở về. Triệu Thuỵ Miên lặng lẽ nhắm nghiền hai mắt.
Đao phủ đưa đao lên cao. Đao bổ xuống một tiếng "Phập". Người người che mắt mình lại, không dám nhìn tiếp nữa. Chim muông giật mình, cất cánh bay đi, chỉ để lại một mùi máu tanh tưởi dấy lên trong không trung. Ngửi muốn rợn người.
Lúc lâu sau, một người mở mắt ra, thấy khung cảnh hoàn toàn biến chuyển thì kinh ngạc. Máu phun ra không phải từ người Triệu Thuỵ Miên mà là từ người của tên cai ngục gần đó. Thị vệ xung quanh nhất loạt bị một kiếm chém đứt yết hầu. Không kêu không rên đã ngã xuống, người người ngã rạp làm pháp trường trở nên hỗn loạn.
Tên đao phủ bấy giờ biến thành một cậu thiếu niên trắng trẻo mặc bạch y, hoàn toàn không nhiễm chút bụi trần, còn thanh đao thì biến thành một cái quạt xếp tao nhã. Tuy nhiên trái với đó là xác người đầy rẫy, máu đỏ ướt cả pháp trường. Người dân Chân Nhân la hét, bỏ chạy tán loạn, ai cũng không muốn mình bị liên luỵ, người này dẫm đạp lên người kia, tranh nhau chạy trốn.
Thị vệ nhận lệnh có cướp ngục thì xông ra ngoài. Từ đâu xuất hiện một đám sơn tặc nhảy ra, tiếng đao kiếm vang lên đanh thép. Đánh nhau dữ dội. Hoàng đế trợn ngược mắt, ăn nói lắp bắp, không ngừng ra lệnh mau giết sạch bọn người này. Chắc chắn là đồng bọn của Vương An Cơ. Hôm nay lão ra chiêu này đúng là không sai mà.
Đang nói bỗng nhiên da đầu hoàng đế trở nên tê dại. Có thứ gì đó lành lạnh chạm vào tóc lão.
- Dừng tay! Tất cả dừng tay!
Tiếng đao kiếm dừng hẳn lại. Đặng Vân Du không biết từ khi nào đã leo lên pháp trường, gỡ trói cho Triệu Thuỵ Miên. Một tay cầm máy chích điện, một tay đỡ Triệu Thuỵ Miên đã gần chết cùng với Tần Tuệ Minh vẫn luôn mỉm cười. Đặng Vân Du đắc ý nhìn lão hoàng đế run rẩy trên kia.
- Muốn giết người trong tay ta à? Nằm mơ đi. - Đặng Vân Du phấn khích nói. Cảm giác làm nghịch tặc này rất thống khoái. Tần Tuệ Minh liếc mắt, cô từ khi nào học được mấy lời ngông cuồng như vậy.
- Vương An Cơ, ngươi mau thả hoàng đế ra. Muốn chết sao? - Chân Nhân Chiêu Minh đứng ở dưới ra lệnh.
- Câm mồm.
Một tiếng lạnh lẽo đó vang lên, làm hắn nín bặt, cũng thành công làm Triệu Thuỵ Miên suy yếu mở mắt. Cô chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Mờ như sắp bị mù đến nơi. Có lẽ do độc dược trong người. Nhưng cô cảm thấy hai tay mình thả lỏng, lại có mùi người nồng đậm bên cạnh. Là Đặng Vân Du tới cứu cô. Còn người vừa nói kia, hình như là Vương An Cơ.