Triệu Thụy Miên khoác áo che nắng, tay cầm một giỏ trái cây, sải bước vào phòng điều dưỡng. Tiết trời đã chuyển sang đầu hạ. Hôm nay là ngày thứ mười Đặng Vân Du nằm trong bệnh viện. Ấy vậy mà ngoài Triệu Thụy Miên và Vương An Cơ ra, chẳng ai buồn vào thăm Đặng Vân Du. Ngay cả cha mẹ đang ở nước ngoài của cô, cũng không hay biết cô nằm viện đã gần nửa tháng rồi.
Phẫu thuật đến ngày thứ ba mới chuyển về phòng hồi sức. Lại ba ngày sau mới mơ hồ tỉnh lại. Tiếp hai ngày nữa mới nói chuyện một cách bình thường. Nhưng tâm trạng lúc nào cũng ủ dột. Tựa hồ sau khi hồi hương, có một số chuyện cũng thay đổi.
Triệu Thụy Miên không ngại đến nhà Đặng Vân Du lấy cái thẻ ngân hàng đi rút tiền, mua vài bộ đồ cho Vương An Cơ, lại trả tiền viện, mua thức ăn. Thú thật, bây giờ cô chẳng khác nào kẻ ăn xin. Đặng Vân Du đương nhiên không quan tâm vấn đề đó.
- Cẩn thận một chút. Chân phải của anh đừng dùng sức nhiều quá.
Triệu Thụy Miên bắt gặp Liễu Ly Châu và Điền Định Siêu đang dắt tay nhau ở hành lang. Điền Định Siêu chống tay dựa vào tường, vụng về bước đi. Một bên được Liễu Ly Châu giữ lại. Cô chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó là điềm nhiên đi tới. Điền Định Siêu thấy cô thì ngạc nhiên, lẫn chút vui mừng. Còn Liễu Ly Châu thì sắc mặt khó coi.
- Em... đi thăm bệnh à? - Anh không dám hỏi bừa cô đang thăm ai. Triệu Thụy Miên nhìn xuống cái chân khập khễnh của anh.
- Chân anh sao thế?
- Mấy ngày trước, không cẩn thận bị té xe. - Điền Định Siêu cười như không có chuyện gì. Nhưng Liễu Ly Châu ở bên cạnh không thể làm ngơ.
- Mấy ngày? Định Siêu, anh đã nằm viện cả tháng rồi đó. Cô ta có tới thăm anh sao? Mỗi lần anh nói nhớ cô ta, em lại không biết đi tìm người ở đâu.
- Được rồi, Tiểu Châu. Thụy Miên, em dạo này em đi đâu vậy? Tiểu Châu nói không thấy em đến trường.
- Em có việc bận phải ra nước ngoài một thời gian. Anh đã khỏe hẳn chưa?
- Ngày mai xuất viện được rồi. Có điều mỗi tuần phải đi trị liệu.
- Vậy... em đi trước đây. Còn bạn đang đợi.
- Ừ, được.
Triệu Thụy Miên có hơi lúng túng trước vẻ mặt của anh, không biết làm sao, rời đi rất nhanh. Về phòng thì đã thấy Đặng Vân Du ngủ mất rồi cô đặt giỏ trái cây lên bàn. Bác sĩ nói cần nhiều chất khoáng và vitamin.
Sở dĩ cô bắt đầu chuyện tình với Điền Định Siêu, cốt là cũng vì lúc trước, cô mới vừa thành hình xong, cha mẹ lại vừa mất, một mình cô chơi vơi giữa thế giới lạ lẫm. Cô một mình đến trường, một mình tự tìm hiểu tất cả. Ở trường cũng không ai dám chơi gần với cô, nói là, sắc mặt cô u ám, vừa nhìn đã thấy xui xẻo. Triệu Thụy Miên cũng không để ý mấy.
Cho đến một ngày, có một nam sinh đến bắt chuyện với cô, nói rằng muốn làm bạn với cô. Triệu Thụy Miên ban đầu còn tưởng có người chọc ghẹo mình, liên tục một tháng không để ý tới cậu ta. Nam sinh không hề nản chí, mang theo nét mặt rạng rỡ và nụ cười hăng hái, mua đồ ăn cho cô, dạy cô học, còn bắt chuyện với cô. Mà cũng không hẳn, lúc đó, cô học tương đối giỏi. Sau này lại thành cô không chịu nổi cách giải bài ngốc nghếch của hắn, lại dạy hắn học.
Nhớ lại lúc đó, năm tựa như chỉ mới hai ngày qua. Gương mặt nam sinh như tượng tạc in vào đầu cô. Tận đến lúc cô tận mắt nhìn thấy hắn vì muốn chạy đi mua gà nướng lúc cô đạt giải nhất cuộc thi thành phố, sau đó... cũng không còn thấy nam sinh đó quay trở về nữa. Triệu Thụy Miên đợi suốt một buổi chiều. Cuối cùng sang ngày hôm sau biết được, nam sinh đó ngày hôm qua đã bị tai nạn, tắt thở ngay tại chỗ.
Triệu Thụy Miên còn nhớ rất rõ, cô đã trốn trong nhà vệ sinh suốt năm tiết học mà khóc như thế nào. Lúc đó ở trường còn đồn đại trong nhà vệ sinh có yêu nữ. Cô khóc rất nhiều, khóc đến tê tâm liệt phế.
Đau lòng, còn có hối hận. Tính ra, cho đến lúc chết, cô vẫn chưa nói một câu đàng hoàng với hắn, đa phần đều là mắng chửi thôi. Đáng ra cô nên chấp nhận làm bạn với hắn ngay từ đầu. Đáng ra nên cho hắn biết địa chỉ liên lạc của mình. Đáng ra không nên vòi vĩnh hắn đi mua gà nướng mới đúng. Nhiều lần, trong cơn mơ, Triệu Thụy Miên muốn chạy đến nhà hắn, nói một câu "Cháu sai rồi" với cha mẹ hắn.
Sau đó một ngày, Triệu Thụy Miên phát hiện ra sức mạnh khác thường của mình, Thiên Khu trượng xuất hiện bên cạnh. Cô không chần chừ liền dùng sức mạnh bay đến phòng nam sinh. Căn phòng vẫn còn đồ đạc như nguyên, cha mẹ hắn cũng không thay đổi cái gì. Chỉ riêng lần đó, Triệu Thụy Miên thấy mình bốc đồng như một đứa trẻ. Cô lục nhật ký của nam sinh đó ra xem. Sau đó, lại một lần nữa cô khóc rất to.
Triệu Thụy Miên ôm nhật ký của nam sinh kia khóc, khóc cả đêm đi. Như có ai đó hung hăng dùng tay bóp lấy trái tim cô. Cho dù một phần vạn, cô không thể đáp lại tình cảm chân thành của hắn, nhưng vẫn đau giống như mất đi thứ gì đó quan trọng. Hắn đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô. Tuy rằng cô không thể thích hắn, tuy rằng cũng chưa kịp thích hắn, tuy rằng chưa được nghe chính miệng hắn tỏ tình, cũng không biết tình yêu là cái gì.
Nam sinh giống như một cái mụn nhọt mọc lên trái tim cô, Triệu Thụy Miên nợ hắn rất nhiều, nợ cả tấm lòng của hắn. Nam sinh ghi trong nhật ký những điều nhỏ nhặt mà hắn trải qua, kể cả việc hắn đã vô tình để ý và thích cô khi nào, thích nhìn trộm cô thế nào. Toàn bộ tâm tình xúc động đều bộc lộ bên trong, như một bình nước, mỗi ngày lại đầy lên một ít. Cái đêm trước ngày cô đi thi giải quốc gia, hắn đã thức đêm gấp hạc, cầu nguyện cho cô.
Còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện hắn âm thầm làm mà cô không hề hay biết. Cũng không biết rằng, ở một nơi mà cô được xem như không khí, cũng có người coi trọng mình đến vậy. Cô có gì đáng để hắn phải làm nhiều việc như vậy. Cô chỉ là một pháp sư bương chải sống ở thế giới loài người mà thôi. Còn hắn, chỉ vô tình nhìn thấy cô. Nếu như không gặp cô, hẳn là hắn sẽ có một cuộc sống tốt hơn, sẽ không kết thúc sinh mệnh yếu ớt nhanh như vậy.
Triệu Thụy Miên khóc nhiều ngày liền, trở thành một cái xác khô héo. Ngay cả việc phát hiện ra sức mạnh kỳ lạ cũng không thấy ảnh hưởng mấy tới cô. Ngày làm đám tang cho hắn, cô chỉ đứng từ xa nhìn, không dám lại gần. Ngay sau đó, cô dọn dẹp đồ đạc, rời đi một thời gian. Tuy rằng căn nhà của cha mẹ không thể bỏ đi, nhưng cô tạm thời vẫn muốn rời đi. Nam sinh mất rồi, lồng ngực như khuyết đi một lỗ lớn.
Điền Định Siêu, chính là kiếp sau của nam sinh đó. Lúc cô vô tình phát hiện ra sự việc, cả người chấn động. Điều bí mật đau lòng nhất trong cô một lần nữa khơi dậy, cô nhìn Điền Định Siêu đỏ hỏn vừa mới sinh ra, đưa vào phòng trẻ sơ sinh. Vẫn là một đứa trẻ. Cô có xúc động muốn khóc. Nhìn thấy người ta bế hắn đi, lại thấy cô khóc, còn tưởng đó chính là con của cô.
Triệu Thụy Miên dùng thời gian năm của mình để đợi. Đợi đến khi Điền Định Siêu lớn khôn, là một nam sinh trung học giỏi giang, cô lại xuất hiện. Triệu Thụy Miên không còn là hình tượng học sinh chăm chỉ trầm lặng mà hoàn toàn lột xác, trở thành một người nổi loạn, cá biệt, khiến mọi người ai cũng phải dè bỉu. Ngay cả Điền Định Siêu. Nhưng cô chỉ âm thầm bên cạnh quan sát anh. Nhìn thấy từ từ đứng lên, từ từ nổi bật, lặng lẽ giúp đỡ anh những chuyện nhỏ nhặt nhất.
Khi Điền Định Siêu rốt cuộc cũng để mắt đến cô, hai người yêu nhau. Triệu Thụy Miên lúc nào cũng nhìn trong mắt anh đầy nhu tình, nhưng đó không phải của nam sinh kia, hoàn toàn không giống. Tên khác, gương mặt cũng khác, chỉ có linh hồn là giống nhau. Cô không tài nào thích anh được, chỉ có giả vờ đi bên cạnh nhau. Người cô quan tâm, chính là nam sinh kia, muốn một lần nữa gặp lại hắn. Muốn bù đắp tất cả lại cho hắn, bù đắp lại quãng thời gian nam sinh đã lãng phí trên người cô.
Khi mà cuối cùng, cô cũng quyết định không muốn trả nợ cho Điền Định Siêu nữa, thì anh lại níu kéo cô. Triệu Thụy Miên cũng luyến tiếc, nhưng cô không muốn lừa dối anh. Hơn nữa, qua chuyện của hoàng đế, rồi của Vương An Cơ, cô thấy có Điền Định Siêu ở bên cạnh thật sự nguy hiểm. Nếu anh biết được chuyện gì đó, quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Triệu Thụy Miên đóng cửa lại, nhìn Vương An Cơ ngồi ngoài hành lang, nhắm mắt dưỡng thần. Mới chỉ qua một cánh cửa mà biết bao nhiêu chuyện tua lại trong đầu cô như vũ bão. Triệu Thụy Miên ngồi. Không khí giữa bọn họ đã trầm xuống từ khi Đặng Vân du nằm viện tới bây giờ.
- Hắn nằm viện thì có liên quan gì đến cô?
- Huynh nghe được à?
- Tai ta rất thính.
- Dù sao cũng là bạn trai cũ của ta. Không đến thăm, nói chung cũng hơi quá đáng.
- Cô từ khi nào lại nhân hậu như thế?
- Huynh nói gì cơ?
Triệu Thụy Miên trợn mắt, Vương An Cơ tức thì bật cười. Được rồi ai nói Triệu Thụy Miên trước giờ muốn đóng vai ác làm gì. Trong phòng vang lên tiếng "bịch, bịch". Cửa đang đóng đột nhiên mở toang ra. Đặng Vân Du cười xuề xòa:
- Thật xin lỗi, không muốn quấy nhiễu hai người.
- Không được thì đừng cố.
- Tôi cũng đâu phải phế nhân.
- Ý tôi nói là cô đừng có cố cười.
Vẻ mặt Đặng Vân Du đờ đẫn, không cố gắng cúi người nhặt đồ nữa. Vương An Cơ nhíu mày, khoanh tay tựa người vào cửa. Triệu Thụy Miên nhanh chóng nhặt hết trái cây dưới đất lên, mang đi rửa.
Dưới con mắt của Vương An Cơ, Đặng Vân Du chẳng khác nào con thỏ yếu ớt, mặc dù vết thương đã lành lặn, trên ngực còn để lại vết sẹo nhỏ. Triệu Thụy Miên quay trở lại, chỉnh sửa chăn mền, thở dài ngồi xuống:
- Cậu đang bất an cái gì?