- Tiểu Thụy? - Từ An Khê rơm rớm nước mắt, quỳ hai chân xuống để nhìn rõ cô hơn. Triệu Thụy Miên bẽn lẽn đi tới, hai mắt to tròn liếc nhìn - Cô... - Từ An Khê nghẹn ngào không nói nên lời.
- Hai người ở cùng với nhau từ lúc nào thế? Ta nhớ mình mới đi được nửa tháng. - Triệu Thụy Miên nhếch môi cười, vẫn đỏng đảnh như ngày nào. - Chân Nhân Chiêu Minh, ngươi làm hoàng đế tốt không?
- Ừ. Có Tiểu Từ bầu bạn nên ta cũng đỡ buồn. Cô... thấy trong người thế nào rồi? - Chân Nhân Chiêu Minh nhíu mày, không quen nhìn thấy bộ dạng này của cô. Đồng thời cũng chua xót theo.
- Bình thường. Ta thì có chuyện gì được chứ? - Triệu Thụy Miên khoanh tay, vừa nói xong liền ho theo một trận. Vương An Cơ nhanh tay vuốt lưng cô - Tại Vương An Cơ tạo kết giới lạnh quá.
- Ta về sẽ lập tức bỏ.
- Không cần. - Triệu Thụy Miên trả lời rất nhanh, giữ vững sắc mặt - Đằng nào cũng chết rồi, lạnh thêm một chút thì khi chết đẹp hơn.
Mặc dù Vương An Cơ luôn khuyên cô đừng nói những lời xui xẻo đó nhưng Triệu Thụy Miên vẫn chứng nào tật nấy. Có lẽ cô đang giận dữ với ông trời.
Chân Nhân Chiêu Minh hạ lệnh chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn để đãi Triệu Thụy Miên. Mọi người đều cố gắng không nói về chuyện sống chết của Triệu Thụy Miên. Trong lúc ai nấy đang ngồi vào chỗ thì công công báo có Tần quý phi tìm đến.
Ai cũng sững sờ nhìn nhau. Có lẽ không ngờ đến vị khách không mời này. Chân Nhân Chiêu Minh thở dài, đành cho Tần quý phi vào. Dạ Như Tuyết vừa bước vào tẩm cung của hoàng đế đã nhìn rất nhiều người, ngoài ra còn có một đứa bé lạ hoắc, nàng hơi ngập ngừng, đặc biệt khi nhìn thấy Vương An Cơ đã lâu không gặp.
- Thần thiếp bái kiến hoàng đế. - Theo lệ, Dạ Như Tuyết vẫn phải hành lễ trước mặt Chân Nhân Chiêu Minh. Không khí ngượng ngập ấy vậy mà nhạt dần.
- Tần quý phi không cần đa lễ. - Nếu hợp tình thì phải mời cả Dạ Như Tuyết vào dùng bữa nhưng hắn vẫn còn ngại Vương An Cơ. Nếu Vương An Cơ không muốn thì...
- Dạ cô nương ở lại dùng bữa đi. Đều là người quen cả mà. - Người lên tiếng là Triệu Thụy Miên. Cô đã ngồi chễm chệ vào bàn ăn.
- Đúng vậy, Dạ cô nương... ngồi đi. - Từ An Khê cứng nhắc lên tiếng. Triệu Thụy Miên đã không có ý kiến thì thôi vậy.
- Vậy... ta không khách sáo nữa. Đa tạ. - Dạ Như Tuyết kéo ghế ngồi cạnh Triệu Thụy Miên, chỗ đó vừa hay Vương An Cơ định rồi. Bởi vì chỗ kia đã có Từ An Khê - Vị này là...
Triệu Thụy Miên đói bụng, vừa định động đũa gắp cái đùi gà thì nghe Dạ Như Tuyết nói vậy, lòng chợt chùng xuống. Miệng vừa há ra đã khép lại, cô hạ đũa.
- Chào Dạ cô nương, ta là Triệu Thụy Miên. Thật ngại quá, bộ dạng hiện tại...
Dạ Như Tuyết mở to đôi mắt màu nâu nhìn cô, thật lâu, như không tin được lại có việc này. Dạ Như Tuyết chớp mắt thêm vài cái khẳng định. Vương An Cơ tương đối khó chịu với hành động này, vội lên tiếng:
- Tiểu Tuyết, phiền nàng ngồi sang bên đây. Ta muốn ngồi cạnh Tiểu Thụy.
Không khí lại một lần nữa nặng nề thêm. Triệu Thụy Miên tức muốn hộc máu. Chỉ là một bữa ăn thôi mà hành hạ trái tim người ta lên lên xuống xuống như vậy.
- Vương An Cơ, bỏ đi, chỉ là một bữa ăn thôi mà, huynh đừng làm khó người ta nữa. Ta đói muốn chết. - Vương An Cơ vẫn như cũ, đứng chờ Dạ Như Tuyết chuyển chỗ ngồi.
- Thôi được rồi, là ta không chu đáo. An Cơ muốn chăm sóc cho Triệu cô nương. - Dạ Như Tuyết cười khó nhọc, ngồi dịch sang chỗ bên cạnh. Vương An Cơ liền ngồi vào.
Bữa ăn bởi vì có thêm Dạ Như Tuyết mà trở nên không thoải mái. Triệu Thụy Miên hỏi thăm tình hình của Liên Hương bà bà. Bà vẫn khỏe. Cô tiếp tục hỏi chuyện triều chính, xem Chân Nhân Chiêu Minh có quen chưa, quan lại trong triều có vâng lời không. Hầu như chỉ có Triệu Thụy Miên hỏi chuyện và Chân Nhân Chiêu Minh trả lời.
- Tiểu Từ, còn cô, đã có tin vui chưa? - Từ An Khê đang húp miếng canh thì sặc sụa.
- Tin vui gì chứ? - Chân Nhân Chiêu Minh vuốt lưng cô.
- Ơ... thế hai người chưa có gì à? - Triệu Thụy Miên mở to mắt - Chân Nhân Chiêu Minh, ngươi làm ăn kiểu gì thế? Mau thành thân với Tiểu Từ đi, để lớn chút thì không tốt đâu, nên cho cô ấy một danh phận đàng hoàng. Ngươi không biết trong điện nhiều lời bàn ra nói vào lắm, Tiểu Từ sẽ lại thiệt thòi nữa.
- Ừm, ta biết rồi. - Chân Nhân Chiêu Minh đáp khẽ. Từ An Khê bất giác đỏ mặt.
- Đương nhiên, ta khuyến khích hai người nên làm sớm một chút, chứ đến lúc ta đi rồi không được chứng kiến thì tiếc lắm.
- Tiểu Thụy... - Vương An Cơ khẽ gắt. Ai lại cứ đặt chuyện này lên đầu miệng chứ.
- Ta nói không đúng sao? - Tuy là khổ sở, nhưng Triệu Thụy Miên vẫn tỏ ra tùy hứng - Vương An Cơ, ta nói huynh nên tập nghe những lời này đi, sau này đối mặt khỏi phải bỡ ngỡ.
- Bỡ ngỡ hay không là chuyện của ta. Sau này cấm nàng chắc đến chuyện này nữa!
- Ta... - Triệu Thụy Miên còn định mở miệng ra nói điều gì đó thì bắt gặp ánh mắt sát khí của Vương An Cơ, đành thu lại - Ta sẽ không nói nữa.
- Ăn nhiều thịt một chút. - Vương An Cơ thở nhẹ nhõm, gắp một miếng thịt vịt nướng cho cô.
- Đúng vậy, Triệu cô nương nên bồi bổ nhiều vào. Nghe nói lúc trước cô từng bị giam trong ngục rất thống khổ. - Dạ Như Tuyết cười khan, không biết nói chuyện gì, đành lôi chuyện cũ nghe được từ bọn cung nữ nói lại.
- Tần quý phi nghe được những chuyện gì từ đâu? - Chân Nhân Chiêu Minh hẳn là không vui vẻ gì, bởi vì đó ký ức rất đáng sợ. Quả nhiên, Triệu Thụy Miên nghe được thì run mình, đánh rơi đôi đũa trên tay.
- Ta nói sai rồi sao? Ta chỉ nghe bọn cung nữ kể lại. Nếu làm cô nương kinh sợ thì cho ta xin lỗi. - Dạ Như Tuyết ngậm ngùi cúi đầu.
- Không phải tại cô, là do ta sơ ý thôi. - Vương An Cơ lấy lại một đôi đũa khác cho cô. - Thật ra chuyện đó đã qua lâu lắm rồi.
Vương An Cơ vẫn còn nhớ mãi lúc nhìn thấy Triệu Thụy Miên bị lôi ra ngoài pháp trường, cả người gần như là bị lôi đi chứ không còn sức để tự bước nữa. Sắc mặt nhợt nhạt như người sắp chết. Mà cô đã thật sự chết đi, là hắn tìm cách hồi sinh. Chuyện dường như chỉ mới vừa xảy ra ngày hôm qua.
- Thật may quá. - Dạ Như Tuyết mỉm cười.
- Dạ cô nương có dự định gì không?
- Ta cũng chưa biết. Có lẽ ta sẽ ra thành mở một cửa hàng bán vải lụa.
- Vậy thì tốt.
Đó có lẽ là bữa cơm đàng hoàng cuối cùng của Triệu Thụy Miên. Tối hôm đó, tình hình của Triệu Thụy Miên biến chuyển vô cùng xấu. Cả Chân Nhân điện tối đó đều thắp sáng đèn. Phòng của Vương An Cơ ngay bên cạnh phòng cô, tối đó hắn cảm nhận một luồng ánh sáng, sau đó liền vọt qua. Triệu Thụy Miên đã trở thành một cô nương năm tuổi.
Năm tuổi, giọng nói the thé vang lên. Vương An Cơ sốt sắng lo lắng, chạy tới chạy lui cả ngày, lục tung cả yêu giới để tìm ra cách chữa trị cho Triệu Thụy Miên. Mỗi ngày trở về, trông hắn lại càng tiều tụy hơn, lại sợ không có ai chăm sóc Triệu Thụy Miên. Đúng lúc đó thì Đặng Vân Du xuất hiện.
Chân Nhân Chiêu Minh thì bận việc triều chính ngày đêm, cũng thỉnh thoảng sắp xếp sang thăm cô một chút. Từ An Khê và Đặng Vân Du thay phiên nhau chăm sóc Triệu Thụy Miên. Vì cô cũng tương đối hiểu chuyện nên không phá phách gì. Cả ngày nhàm chán chỉ nằm lên rồi nằm xuống.
Vương An Cơ đi biệt tăm không thấy mặt. Chỉ có mọi người đều biết, hắn mỗi đêm khuya sẽ trở về, vào thăm cô một lát, lấy khăn lau mặt và tay cho cô, sau đó lại rời đi, hệt như một bóng ma. Ngày thứ hai mà Đặng Vân Du chăm sóc cho Triệu Thụy Miên, Triệu Thụy Miên tiếp tục thu nhỏ thành một đứa trẻ hai tuổi.
Triệu Thụy Miên lúc này lại chỉ nói được vài tiếng đơn giản. Tuy trong suy nghĩ là của một cô gái tuổi nhưng bên ngoài lại chỉ là một đứa trẻ. Lúc này Triệu Thụy Miên chỉ đi được những bước chập chững nên Đặng Vân Du và Từ An Khê phải thay phiên trông nom. Chân Nhân Chiêu Minh phái thêm nhiều cung nữ vào.
Tuổi nhỏ dễ bị nhiễm bệnh. Chạy nhảy chưa được bao lâu thì Triệu Thụy Miên bị cảm lạnh, sốt miên man. Chân Nhân Chiêu Minh lo lắng phái thái y khám bệnh, cho thuốc bổ. Tuy có khá hơn nhưng vẫn nằm đó. Từ An Khê nói, với tốc độ như vậy thì chỉ còn có năm ngày.
- Nàng ấy thế nào rồi?
- Tại sao anh lại hỏi tôi chuyện này? - Đặng Vân Du khoanh tay, đợi ngoài bếp cho đầu bếp sắc thuốc xong, sau đó thì mang vào cho Triệu Thụy Miên.
- Ta không tìm được bất kỳ phương thuốc nào cho nàng.
- Cho nên anh trốn tránh? - Đặng Vân Du nhíu mày cao giọng - Quen anh trước giờ sao tôi không biết anh còn có mặt hèn nhát này thế Vương An Cơ?
Hắn chỉ sợ đối mặt với thân hình ngày một nhỏ bé của cô, giống như chết dần chết mòn. Trong khi hắn, miệng thì nói nhất định không thể để cô chết, nhưng thật ra lại chẳng có cách nào khác. Cho dù độ cho cô tất cả tu vi mà hắn có, cũng không thể cứu mạng cô. Tốc độ biến hóa làm hắn càng thêm lo lắng.
- Tuy không thể nói tròn chữ, nhưng tôi biết Tiểu Thụy luôn ngóng chờ anh ở bên cạnh. Cậu ấy mỗi ngày đều chạy ra nhìn ngoài cửa, sau đó lại ủ rũ trở về giường. Anh như vậy là sao?
- Ta không biết phải làm thế nào?
- Việc của anh chỉ là ở bên cạnh cô ấy thôi, trải qua bao nhiêu chuyện mà anh vẫn không hiểu sao Vương An Cơ?!
Đặng Vân Du bực bội hét lên. Tưởng cô không đau lòng sao? Không khóc sao? Mỗi đêm về phòng đều tức muốn ứa nước mắt, nhưng biết làm sao đây? Cô lại là con người bình thường, thiết bị y tế hiện đại không thể cứu sống Triệu Thụy Miên.
Mỗi lúc Tần Tuệ Minh đến tìm cô đều thấy cô một mình ngồi khóc, hắn sẽ ôm vào lòng an ủi. Cô từng nhờ Tần Tuệ Minh tìm cách giúp nhưng đến hắn cũng chịu. Thế giới pháp sư vô cùng phức tạp, huống hồ tình huống pháp sư trao chân khí cho một người khác lại chưa từng xảy ra. Hay nói đúng hơn, Triệu Thụy Miên thật sự ngốc nghếch.