Edit: quynhle
Nhìn sắc mặt của Tương Kế trở nên thâm trầm kỳ quái, trong mắt còn toát ra một loại cảm xúc như đang nhớ nhung cuồng nhiệt về chuyện xưa, Nhan Duệ híp mắt lại, kéo vợ vào lòng mình, sau đó ngồi xuống, ôm con gái đến gần mình, rất phách lối, ngước cằm liếc nhìn Tương Kế đầy vẻ khinh thường: “Anh Tương, rốt cuộc hôm nay anh tới đây là có chuyện gì? Cũng đã khuya rồi, anh còn không chịu nói, nhưng chúng tôi cũng cần phải đi ngủ.”
Tương Kế cười khẽ, cũng hướng về phía Ninh Vi Nhàn để nói chuyện: “Thì ra em cũng biết anh muốn em khôi phục lại trí nhớ.”
“Như vậy thì đã sao? Coi như tôi đều nhớ hết mọi chuyện, nhưng tôi cũng không rời bỏ Nhan Duệ mà ở cùng một chỗ với anh đâu, lại càng không nhìn anh với vẻ mặt hòa nhã vui vẻ đâu.” Nói đến chuyện này, ngay cả Ninh Vi Nhàn cũng cảm thấy kỳ quái, nếu nói Tương Kế quả thật có ý với cô, thích cô, vậy tại sao lại muốn cô nhớ lại chuyện trước kia? Mặc dù chuyện đó có thể làm cho cô không còn cảm giác gì với Nhan Duệ, thậm chí sẽ tránh xa, nhưng đối với Tương Kế cũng là có hại nhiều hơn có lợi mà. Nếu như cô nhớ lại, thì anh ta lại càng không có cách nào đến gần cô, còn không bằng cứ để cô tiếp tục quên hết mọi chuyện, ít nhất anh ta có thể thay đổi hình tượng để có thể đến gần cô một lần nữa. Còn nếu như nói anh ta đối với cô không có ý tứ gì hết, vậy thì mục đích của anh ta là gì?
Ninh Vi Nhàn càng nghĩ càng thấy không hiểu nổi, chỉ là nhìn Tương Kế chằm chằm, giống như muốn tìm ra được bí mật gì đó từ trên người anh ta. Ánh mắt người đàn ông này nhìn mình so với mười năm trước có sự khác nhau rất lớn...... Mặc dù ký ức về mười năm trước đã rất lâu rồi, cũng đã mơ hồ không còn rõ ràng nữa, nhưng Ninh Vi Nhàn vẫn nhớ mang máng, lúc đó Tương Kế đối với cô chỉ đơn giản là hứng thú mà thôi, tựa như môt người đàn ông cao ngạo tự cho mình là hơn người cảm thấy hứng thú khi gặp một người phụ nữ xinh đẹp. Muốn có được cô, muốn đoạt lấy cô từ tay một người đàn ông cùng với mình không phân cao thấp, nhưng so với ánh mắt khi nhìn cô bây giờ lại không giống nhau, dường như ánh mắt đó có điểm giống như ánh mắt của Nhan Duệ khi nhìn cô.
Dĩ nhiên ý cô không phải nói Tương Kế đang bắt chước Nhan Duệ, mà khi anh ta nhìn cô, trong anh mắt cũng tràn ngập thâm tình. Sao có thể như vậy được chứ? Ninh Vi Nhàn không biết ý đồ của Tương Kế là gì, rốt cuộc anh ta muốn làm gì, lại muốn có được điều gì từ cô? Ngoại trừ mười năm trước, bọn họ đã từng quen biết nhau sao? Chuyện này là không thể nào rồi.
“Không rời bỏ Nhan Duệ cũng không sao hết, anh cũng không phải muốn em hoàn toàn thuộc về anh. Nhưng mà Vi Nhàn, em cũng nên suy nghĩ một chút đi, để cho anh làm người tình của em thì như thế nào? Để cho anh và Nhan Duệ đều có được em.” Khóe miệng Tương Kế tươi cười, nhưng qua ánh mắt của anh ta, Ninh Vi Nhàn biết được, anh ta rất nghiêm túc. (Quỳnh: ông này quả thực rất biến thái).
Ninh Vi Nhàn quay đầu, cô cảm thấy tức cười, lại thấy rất hoang đường. Cho dù Nhan Duệ đối với cô không tốt, cho dù là Nhan Duệ trước kia thật có lỗi với cô, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ mình muốn làm những việc như anh đã làm, cùng nhau sa ngã, vứt bỏ tín niệm và nguyên tắc của bản thân, cũng giống như nhưng cặp vợ chồng khác của giới thượng lưu, ngoài mặt thì làm ra vẻ rất ân ái chung thủy, nhưng sau lưng lại nuôi dưỡng tình nhân, phải sống một cuộc sống hai mặt không đồng nhất như vậy. Cô ghét Tương Kế, có lẽ một phần rất lớn cũng vì nguyên nhân này, nếu một người không thể giữ cho mình trong sạch, không thể giữ vững nguyên tắc của mình, thì làm sao có thể để người khác tôn trọng mình chứ
Cô có nên cảm thấy mình may mắn hay không? Bởi vì qua mười năm, cuối cùng thì Nhan Duệ cũng hiểu được điều này, nhưng Tương Kế thì vẫn như vậy, quanh quẩn ở một chỗ không có chút tiến bộ nào.
“Anh ──.” Nhan Duệ tức đến nỗi muốn mở miệng chửi, cuộc đời này của anh, đối với bất cứ ai anh cũng đều rất phong độ và cao quý, chỉ có với Tương Kế, khi anh nhìn thấy hắn ta thì cả người đều không được thoải mái, rất muốn đánh cho hắn ta một đấm, hay đá cho một đá, tốt nhất là nên chỉ vào mũi hắn mà chửi cho đã tức. Biết rõ người ta đã có gia đình mà vẫn không biết xấu hổ đến nhà để quyến rũ, quả thực là hạ lưu nhất, vô sĩ nhất, và cũng làm cho người ta muốn ói nhất trên đời này rồi! Nhưng anh còn chưa kịp chửi thành tiếng, miệng anh đã có một cánh tay nhỏ bé, mảnh mai, mềm mại che lại rồi. Không cần nhìn cũng biết đó là vợ mình, cho dù Nhan Duệ có tức giận hơn nữa cũng đành phải nhịn xuống, chỉ là đôi mắt hoa đào sắc như dao phóng về phía Tương Kế, chỉ hận không thể bắt anh ta đi lột da rồi chặt thành tám khúc. Nhìn thấy bộ dạng của Nhan Duệ giống như đang đối mặt với kẻ thù lớn, khóe miệng Ninh Vi Nhàn khẽ nâng lên, cô cảm thấy hình như tính tình của anh càng ngày càng trẻ con rồi. Ngay lúc này, con gái đột nhiên ừm một tiếng, bắt đầu phun bong bóng, hai tay nhỏ bé vươn tới ngực Ninh Vi Nhàn muốn bắt lấy, miệng cũng bắt đầu a a, xem chừng là đã đói bụng muốn bú sữa rồi