Lúc ăn cơm tối, mẹ Tùy nhìn chằm chằm Tùy Ức một lúc lâu, rồi làm bộ giống như vô tình mở miệng đánh giá, "Cây trâm rất đẹp, nhưng mà tuổi con còn nhỏ, không nên đeo vật quý giá như vậy.”
Tùy Ức giơ tay lên định tháo chiếc trâm xuống, vừa đưa tay lên được một nửa đã bị Tiêu Tử Uyên kéo xuống, Anh khiêm tốn nhìn Mẹ Tùy rồi giải thích, "Cũng không vật gì quá đắt tiền đâu ạ, nó chỉ là một món đồ chơi nhỏ, chỉ là cảm thấy cô ấy đeo lên có lẽ rất đẹp nên muốn mua tặng cho cô ấy thôi.”
Mẹ Tùy nhìn thoáng qua một chút, cũng không nhắc lại đề tài này nữa, cười nói hai người ăn cơm.
Tùy Ức vốn nghĩ là mẹ Tùy ở xa không nhìn ra cái gì, nhưng lại không biết rằng người có kinh nghiệm thâm sâu sẽ có một đôi mắt nhìn cả thế giới, chuyện gì cũng không thoát khỏi đôi mắt của bà.
Ăn xong cơm tối, mẹ Tùy đuổi hai người ra ngoài đi dạo, Tùy Ức mới nhớ đến việc ngày hôm đó đã hứa với Tiêu Tử Uyên là sẽ dẫn anh đi ngắm cảnh đêm, nghĩ vậy nên cô liền đi lên tầng gọi Tiêu Tử Uyên.
Cửa phòng của anh không đóng, Tùy Ức còn chưa đến gần đã nghe giọng nói đứt quãng của Tiêu Tử Uyên truyền ra.
"Dạ, con có chút chuyện cần làm hai ngày nữa con sẽ về nhà. . . . . . Cha chú ý giữ gìn sức khỏe . . . . . ."
Tùy Ức dừng lại không đi tiếp nữa, sợ quấy rầy ý định trở về nhà của anh, vừa mới xoay người đi xuống nhà đã nghe thấy tiếng mở cửa từ phía sau, quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Tử Uyên đã cúp điện thoại đứng ở sau lưng cô.
"Tìm anh?"
Tùy Ức cảm thấy tình cảnh này giống như cô đang nghe lén điện thoại vừa vặn bị người khác bắt gặp, tuy là cô không thẹn với lương tâm của mình, nhưng dù sao cũng không được tự nhiên cho lắm, "Việc đó. . . . . . Chúng ta ra ngoài ngắm cảnh đêm đi?"
Tiêu Tử Uyên bước hai bước đi đến trước mặt cô, tự nhiên dắt tay của cô đi về phía trước, "Được."
Hai người đi bộ trên một con đường đá, đi dạo khắp mọi nơi, trên nước đèn lồng ở trên các nhà đò từng chiếc từng chiết vụt sáng, trên mặt nước sóng nước lăn tăn trên nhìn vào có một cảm giác làm cho người ta xúc động lòng người, cả trấn nhỏ bao phủ một tầng ánh trăng mờ ảo sáng long lanh mỏng manh.
Tùy Ức cầm tay kéo Tiêu Tử Uyên đến đứng ở trên chiếc cầu kiều nhìn một lúc lâu, sau đó quay đầu sang hỏi ý kiến Tiêu Tử Uyên, "Chúng ta tìm một chiếc thuyền đi du ngoạn trên sông được không?"
Trên mặt sông gió mát nhẹ thổi, nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của cô, trên nước bên bờ ánh đèn hoà lẫn, mặt của cô được ánh sáng từ đèn lồng hắt qua làm ửng đỏ nổi bật làn da trắng nõn nà, óng ánh trong suốt. cô ngẩng đầu cười hỏi anh cái gì đó, trong đôi mắt đen nhánh xinh đẹp lóe ra ý cười rạng ngời, nhưng anh lại không nghe vào bất cứ từ gì.
Tất cả mọi thứ xung quanh giống như không còn tồn tại, anh chỉ thấy nét cười trong suốt lóe sáng trong mắt cô.
Anh nhìn thoáng qua cách đó không xa có rất nhiều người náo nhiệt ngồi thuyền thả đèn hoa đăng, Tiêu Tử Uyên từ từ giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc đang bay của cô, nụ cười trên mặt trong veo ôn hòa, "Đừng qua đó, ở đó quá nhiều người, chúng ta đi dạo ở đâu đó nói chuyện một lát là được rồi."
Tùy Ức được anh dắt tay đi về hướng khác ngây ngốc cười, bỗng nhiên thấy trước mặt có những em nhỏ đang tập hợp lại một nơi, Tùy Ức cảm thấy tò mò nên đã đi đến đó, thì ra chỗ đó có người đang bán mứt hoa quả.
Một người cha dắt theo hai đứa trẻ một cậu bé và một cô bé dễ thương đứng ở nơi đó, nhìn bộ dáng hình như đều khoảng ba bốn tuổi gì đó, cậu bé trong mắt đều là hình ảnh của mứt hoa quả cứ đòi ăn mãi, cô bé dễ thương đó cho dù không nói gì nhưng vẻ mặt chờ mong nhìn cha của mình.
Người cha trẻ cũng không nhìn cô bé dù chỉ một chút, chỉ mua đúng một xấu mứt hoa quả đưa cho cậu bé đó ăn, cô bé rất hiểu chuyện, cũng không còn âm ĩ đòi ăn mà khẽ mím môi đứng ở đó nhìn cậu bé ăn.
Tùy Ức nhìn cô bé, từ từ cau mày lại, Tiêu Tử Uyên quay đầu lại nhìn Tùy Ức.
Tùy Ức mỉn cười đi nhanh về chỗ đó, ngồi xổm xuống trước mặt cùng cô bé nói chuyện.
"Em gái, có muốn ăn kẹo hồ lô không?"
Cô bé do dự một chút, rồi yêu ớt gật đầu.
Tùy Ức mỉm cười sờ nhẹ mặt của bé, "Chị mua cho em một xâu có được không?"
Nói xong đang chuẩn bị đi đến đó trả tiền, thì đã thấy Tiêu Tử Uyên đã cầm một xâu đưa đến cho cô.
Cô bé dễ thương cầm lấy cắn một miếng, cười tủm tỉm gọi hai người, "Cám ơn anh chị."
Tùy Ức sờ sờ đầu cô bé, "Không cần cảm ơn đâu, ăn ngon không?"
Cô bé ăn chua đến nỗi phải nheo mắt lại, nhưng vẫn gật đầu nói, "Ăn ngon!"
Tiêu Tử Uyên khóe miệng hơi cong lên im lặng nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên khuôn mặt Tùy Ức, anh cũng không quan tâm đến ai nữa, chỉ nghĩ đến cô.
Người cha trẻ đứng ở bên cạnh nhìn Tiêu Tử Uyên và Tùy Ức, cũng không nói một câu nào.
Tùy Ức vẻ mặt không hề thay đổi nhìn lướt qua cha của cô bé, rồi qua đầu lại nói với Tiêu Tử Uyên, "Đi thôi anh!"
Tiêu Tử Uyên mỉm cười gật đầu, "Ừ."
Sau một lúc hai người im lặng đi được một đoạn đường, Tùy Ức hơi chần chừ quay đầu lại hỏi anh, "Em lúc nãy có phải hơi…... . ."
Tiêu Tử Uyên bước nhanh thêm vài bước đi lên phía trước nắm bàn tay của Tùy Ức lại, nhìn về phía trước cười trả lời, "Anh cực kỳ yêu thích những bé gái, vì anh cũng có em gái, hơn nữa anh còn cảm thấy được người trong nhà hình như yêu thương em gái anh nhiều hơn."
Tùy Ức nhỏ mọn ngay lập tức đã bị Tiêu Tử Uyên nhìn thấy, cảm thấy hơi xấu hổ.
Tiêu Tử Uyên quay đầu nhìn cô, "Nhà họ Tùy đối xử với em như vậy, điều đó chứng tỏ, bọn họ có mắt như mù."
Đây mới thật sự là Tiêu Tử Uyên, ung dung ấm áp cho tới lúc này cũng chỉ là vẻ bề ngoài của anh mà thôi, thật ra trong lòng anh vẫn cất dấu bản tính nóng nảy, điên cuồng và cả sự hà khắc đối với người khác.
Tùy Ức cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cũng không để ý đến việc Tiêu Tử Uyên đã nắm tay của cô đi hết con đường này rồi.
Đi dạo khắp mọi nơi cuối cùng dừng lại trước một ngôi trường, vì đang được nghỉ hè nên trong trường rất yên tĩnh.
Ngược lại Tùy Ức lại rất vui vẻ nói với anh, "Đây là trường học cũ của em!"
Tiêu Tử Uyên nắm tay cô kéo vào trong, "Thế thì anh và em vào đó nhìn một lát."
Tùy Ức khắp đường đi vui vẻ kể cho Tiêu Tử Uyên chỗ nào được xây mới chỗ nào vẫn giữ nguyên như cũ, cuối cùng hai người dừng lại trước ánh đèn của một tấm bảng thông báo, trên đó đang dán kết quả những người đứng đầu trong cuộc thi cuối kỳ, Tùy Ức im lặng đứng nhìn, hình như đang chìm đắm vào ký ức của những năm đó.
Lúc nãy giờ Tiêu Tử Uyên vẫn im lặng đứng cạnh cô lên tiếng đánh vỡ sự im lặng đang bao quanh hai người, "Lần đầu tiên anh thấy tên em là ở trên bài thi trong cuộc thi năm đó, trong những năm đó anh vẫn luôn suy nghĩ trong lòng, không biết chủ nhân của bài thi đó rốt cuộc là một người như thế nào? Những năm sau đó sau cuộc mỗi cuộc thi anh đều theo bản năng tìm kiếm tên em trên bảng thông báo, nhưng cho đến khi tốt nghiệp cũng không thấy em xuất hiện nữa…..”
Ngay lập túc Tùy Ức đã hiểu Tiêu Tử Uyên đang muốn nói điều gì, "Lâm Thần đưa giấy báo thi cho em xem rồi. Khi đó cha mẹ em bỗng nhiên ly hôn, sau khi em thi xong trở về nhà, thì đã đi cùng mẹ đến ở đây, từ trường học trước chuyển đến nơi này, trường học ở đây cũng không phải là trường học trọng điểm. . . . . . Ừmh. . . . . . nên không có tư cách tham gia những cuộc thi như vậy nữa, cho nên. . . . . ."
Cho nên, cho dù chúng ta đã gặp nhau rất sớm, nhưng lại không hề quen biết nhau.
-----
Tiêu Tử Uyên sắc mặt trắng bệch đứng dưới ánh đèn khóe miện hiện lên ý cười, "Năm ấy đúng dịp sinh viên mới báo danh, Lâm Thần lôi kéo ba người bọn anh đi đón em. Ban đầu bọn anh thật sự không muốn đi một chút nào, nhưng cậu ta bình thường nói thầm cô em gái này có rất nhiều điểm tốt. bọn anh chưa từng nghe thấy cậu ta đánh giá cao một cô bé nào như thế, nên cả ba người bọn anh không còn biện pháp nào khác là phải đi cùng cậu ta ra cổng trường. Khi đó, em đứng dưới gốc cây liễu ở trước của trường học, lúc Lâm Thần kêu em anh đã rất ngạc nhiên, giây phút em quay lại mỉm cười, anh đã nhận ra em. Mặc dù lúc đó em rất khác so với tấm ảnh trên bài dự thi, nhưng anh chắc chắn đó là em. Em mỉm cười với bọn anh, thế nhưng lại làm anh có cảm giác rung động từ trước đến nay chưa từng có. Anh cũng không biết bản thân mình sao nữa. . . . . ." (TD: Tung bông đây nhé anh TTU đã nói lý do rồi nhé)
Tùy Ức vẫn nghĩ rằng lần đó là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhau, chứ cũng không nghĩ rằng anh lại nói gặp lại. Tùy Ức nhớ đến cảnh tượng lúc đó, vẻ mặt của anh vẫn bình thường, không thấy biểu hiện gì là xúc động cả, hơn nữa sau này tiếp xúc với nhau trong khoảng thời gian dài như vậy nhưng anh một chữ cũng không nhắc đến với cô.
Hai người đều đang chìm sâu vào trong ký ức, bỗng nghe cách đó không xa vang lên một giọng nói không biết phát ra từ nơi nào, "Tùy Ức?"
Tùy Ức giật mình, quay đầu lại nhìn xem người đó là ai, cho đến khi người đó bước lại gần cô mới nhận ra, vẻ mặt vẫn như cũ nhìn người trước mặt, "Chu Trác."
Chu Trác đứng trước mặt Tùy Ức nhìn cô rồi quay sang đánh giá Tiêu Tiêu Tử Uyên, lúc sau mới nói chuyện. “Cậu đã về à?"
Tùy Ức mỉm cười gật đầu, "Mới về cách đây mấy hôm."
Chu Trác cứ cách vài giây ánh mắt lại liếc qua nhìn Tiêu Tử Uyên, mà Tiêu Tử Uyên không nóng không lạnh tiếp nhận ánh mắt của cậu ta.
Tùy Ức chủ động giới thiệu hai người với nhau, "Tiêu Tử Uyên, Đây là Chu Trác, bạn học cùng cao trung với em, cậu ấy là con trai của hiệu trưởng trường bọn em.”
Tiêu Tử Uyên nhìn cậu bạn “Học cùng cao trung” này, khẽ nheo mắt lại, cô ấy coi cậu ta là bạn học cùng cao trung nhưng chỉ sợ là cậu ta không cho là như vậy? Nhưng rõ ràng trong ánh mắt cậu ta tràn đầy tình cảm.
Chu Trác hình như rất muốn biết cậu thanh niên trước mắt này có quan hệ như thế nào với Tùy Ức, nhưng mà hình như hiểu rõ tính cách của Tùy Ức nên cũng không dám lên tiếng, cuối cùng đảnh bỏ qua, chuyển sang đề tài khác, “Tớ nghĩ là cậu chưa về nên chưa thông báo với cậu, ngày mai gặp gỡ bạn học cũ, cậu sẽ đi chứ?”
Tùy Ức cũng không hứng thú với những hoạt động như thế này cho lắm, nhưng trong chốc lát không tìm được lý do từ chối, cuối cùng đành phải đồng ý.
"Ừ tớ sẽ đi."
Sau khi nói xong cũng không biết vì sao cô lại vô thức ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tử Uyên, hình như đang hỏi xem ý kiến của anh.
Tiêu Tử Uyên đối với động tác này của cô cực kỳ hài lòng, cười gật đầu.
Tùy Ức sau khi nhớ ra không nhìn anh nữa mà ánh mắt mất tự nhiên cúi đầu xuống.
Động tác này của hai người ở trong mắt Chu Trác thật sự rất chói mắt. Người đàn ông trước mắt này tác phong nhanh nhẹn, mà Tùy Ức, từ khi nào thì người lạnh nhạt bĩnh tĩnh như cô ấy cũng đỏ mặt?
Tiêu Tử Uyên nhìn Chu Trác ánh mắt rực sáng chằm chằm vào Tùy Ức, bỗng nhiên anh có cảm giác thật sự không thoải mái một chút nào, chủ động nắm lấy tay Tùy Ức kéo đi, "Đến nơi khác tham quan xem như thế nào nhé?"
Tùy Ức cũng không cảm thấy có gì không ổn cả, nên gật đầu, nói lời tạm biệt với Chu Trác rồi rời đi.
Người con trai vóc dáng cao gầy đứng nhìn bóng dáng hai người cùng sánh vai nhau đi mà ngẩn người ở đó.
Hai người rời khỏi bảng thông báo đi thêm mấy bước nữa thì đã đến sân thể dục, ở gần chỗ hai người đang đứng có mấy cậu bé đang chơi bóng rổ có lẽ vì vận động quá lâu nên mồ hôi như mưa.
Tùy Ức kéo tay Tiêu Tử Uyên đi đến trước một cái xà kép ở trong một góc tối, mỉm cười chỉ vào nó, "Lúc nhỏ em thích nhất ngồi lên phía trên cái này chơi, những bé gái khác không dám trèo lên trên đó, khi đó em cũng cảm thấy không có gì sợ cả, nhưng sau này dần dần lớn lên em mới bắt đầu thấy sợ, từ đó cũng không dám treo lên trên này để chơi nữa.”
Tiêu Tử Uyên dơ hai tay mình lên chống trên xà kép, ừ đúng là hơi cao, anh quay đầu lại nhìn Tùy Ức, lúc còn nhỏ cô gầy yếu nho nhỏ, anh thật sự không biết tại sao cô có thể leo lên trên này.
Tùy Ức chỉ thấy Tiêu Tử Uyên nhìn cô rồi mỉm cười, một giây sau đó anh hai cánh tay nắm chặt vào xà kép dùng sức chống mình lên, sau đó ngồi xuống vững vàng lên trên, vẻ mặt đắc ý nghiêng đầu nhìn cô.
Tùy Ức buồn cười hất cằm sang một bên, cô biết những chuyện như thế này con gái không bao giờ có thể chiếm được ưu thế cả.
Tiêu Tử Uyên lúc đầu đang ngồi ở phía trên bỗng nhiên dùng hai chân cố định ở trên xà kéo dựa vào sức của lưng treo ngược người xuống phía dưới.
"Cẩn thận!" Tùy Ức hốt hoảng chạy đến đó đang chuẩn bị đỡ anh, ai ngờ Tiêu Tử Uyên lại dừng lại một cách vững vàng rồi kéo cô đến gần không do dự hôn lên môi của cô.
Trước kia anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nhưng lần này anh ngậm chặt môi của cô rồi tỷ mỉ mút vào, răng môi chạm vào nhau, cô chưa bao giờ thân một với một người con trai nào như vậy, nghĩ đến đây hô hấp của Tùy Ức trở nên hỗn loạn.
Tay của anh vẫn đang nắm chặt tay cô, chỉ có phần lưng của anh đang chống đỡ cơ thể để không bị rơi xuống, nên cô cũng không dám đẩy anh ra, đành để cho anh chiếm hết tiện nghi của mình.
Tiêu Tử Uyên cuối cùng cũng hài lòng buông cô ra, sau đó dễ dàng xoay người nhảy xuống, đứng ở trước mặt cô.
Mặt của Tùy Ức bay giờ đỏ như máu, môi bị anh ngậm bây giờ vẫn đang có cảm giác tê tê, căn bản giống như không phải của mình nữa, cô đang muốn đưa tay lên chùi, nhưng rồi lại nghĩ như vậy có vẻ không được ổn cho lắm, sự bối rối và kích động dâng lên trong lòng cô, không biết làm gì hơn chỉ có thể tức giận kêu lên, "Tiêu Tử Uyên!"
Tiêu Tử Uyên lại cố tình muốn nhìn con mèo nhỏ vì tức giận mà cong người lên, còn vẻ mặt của mình thì vẫn thản nhiên như không trả lời, "Hả?"
"Anh. . . . . ." Tùy Ức nghẹn lời.
Tiêu Tử Uyên trên mặt mỉm cười ấm áp, "Ngày kia anh phải về nhà rồi.”
Vẻ mặt tức giận của Tùy Ức biến mất, cũng không kịp suy nghĩ đã nói với anh, "Sao lại nhanh như vậy. . . . . ."
Đúng rồi, lúc nãy cô cũng đã nghe anh nói sẽ về rồi mà?
Tiêu Tử Uyên nghiêng đầu trêu cô, "Không nỡ rời xa anh à?"
Mấy ngày gần đây Tùy Ức hay bị anh trêu chọc cũng đã quen rồi, nên lập tức trả lời ngược trở lại , "Không!"
Tiêu Tử Uyên sau khi nghe cô trả lời giả vờ thở dài nói, "Thật sự chỉ muốn nghe em nói một câu mà anh luôn suy nghĩ trong lòng tại sao lại khó khăn đến như vậy chứ?”
Tùy Ức hơi bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tiêu Tử Uyên cười rồi xoa nhẹ mặt cô, "Em nhìn anh như vậy một lần nữa anh sẽ hôn em thật bây giờ."