-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
Sau khi An Lan được đưa về thẩm vấn, nhân viên điều tra hung hăng nói với hắn một câu: “Khi nào anh chịu khai thì khi đó sẽ được thả ra.” Rồi quăng hắn ở đó bỏ đi.
Ba mặt phòng thẩm vấn là tường, mặt cuối cùng là một tấm kính thủy tinh màu đen, nhân viên điều tra sẽ đứng phía sau tấm kính đó để quan sát tình hình bên này. Trên bàn có giấy và bút, trên đầu là ngọn đèn mấy trăm oát chói mắt, gần như muốn chói hư mắt An Lan.
An Lan là người học luật, hắn cũng có một ít bạn bè trong giới tư pháp nên biết rõ thủ đoạn điều tra của bọn họ, đương nhiên hắn cũng biết nơi này có bao nhiêu thủ đoạn tra tấn tinh thần bức cung. Nhưng thân là người tốt nghiệp trường luật, An Lan biết trước khi luật sư đến hắn tuyệt đối không thể hé răng nửa lời, bằng không bọn họ sẽ dễ dàng đá hắn xuống hố sâu của địa ngục.
Dông dài được vài tiếng đồng hồ, cơ thể An Lan đã bắt đầu suy sụp. Điện thoại và đồng hồ của hắn đã bị lấy đi nên bây giờ bên ngoài là ngày hay đêm hắn cũng chẳng biết.
Cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra. Một người trẻ tuổi mặc cảnh phục tay cầm cà phê bước vào đặt nó bên cạnh An Lan, nhìn dáng vẻ của cậu ta thì có lẽ là người mới. Hoàn thành nhiệm vụ giao cà phê xong cậu ta vẫn chưa chịu đi mà đi tới đối diện An Lan ngồi xuống.
“Quản lý An.” Lính mới nhẹ giọng gọi.
An Lan ngẩng đầu giơ tay che bớt ánh sáng, đối diện hắn là một thanh niên mặc cảnh phục xanh đen, tuy gương mặt vẫn còn non nớt nhưng ánh mắt lại chứa tia sáng âm u tàn nhẫn và thích ý.
“Tiểu Khôi.” Tuy An Lan hơi bất ngờ nhưng hắn không kinh ngạc, chắc vì chẳng còn sức để kinh ngạc nữa.
Tiểu Khôi ngả người dựa vào ghế, cậu ta nhe răng cười trông rất vui vẻ: “Anh không ngờ là tôi phải không?”
An Lan khó nhọc gật đầu, một tay hắn chống cằm để đề phòng bản thân gục ngã rồi thong thả và nhẹ nhàng nói: “Cậu đã tìm được một công việc mới rồi, thật tốt.”
“Đừng có giả vờ với tôi!” Tiểu Khôi oán độc trừng mắt nhìn hắn: “Ngoài mặt thì thân thiết dễ gần nhưng sau lưng lại đâm người ta một đao. Loại người cặn bã như anh có thể người khác sẽ không biết nhưng tôi đã quá rõ rồi không phải sao?”
An Lan bình tĩnh nhìn cậu ta, chậm rãi nói: “Trò chơi cá lớn ăn cá bé trong công ty này chính là như vậy. Tôi cũng từng giống như cậu cố gắng từng bước từng bước để đi đến ngày hôm nay. Những người giữ chức vị cao trong công ty có ai lại chưa từng bị người ta đâm vài nhát?”
Rốt cuộc Tiểu Khôi cũng chỉ là một người trẻ tuổi, cậu ta mất kiên nhẫn gầm lên: “Các người giết hại lẫn nhau như thế, chẳng lẽ đó không phải là tội ác sao?”
An Lan vô lực lắc đầu, ánh mắt rất ấm áp: “Tiểu Khôi, vài năm sau khi cậu đã có cho mình một vị trí vững vàng trong xã hội cậu sẽ biết tôi vẫn còn rất nhân từ với cậu.”
Tiểu Khôi bị An Lan chọc tức đến á khẩu, cậu ta nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn.
An Lan bưng ly cà phê trên bàn khẽ nhấp một ngụm, vẻ mặt hắn đanh lại phun ra hết toàn bộ. Đúng là cà phê dành cho nghi phạm, hương vị thật sự quá đáng sợ.
Tiểu Khôi bỗng phát hiện ra một sự thật rằng chẳng cần biết là về khí thế hay về tài ăn nói cậu ta cũng không thể thắng nổi con cáo già An Lan. Hơn nữa cậu ta vĩnh viễn cũng đừng mong người như hắn có thể hiểu những việc làm đó gây ra bao nhiêu tổn thương cho người khác.
Tiểu Khôi cầm ly nước trên bàn hất lên mặt An Lan rồi lạnh lùng bỏ đi.
Cửa lại bị khóa, An Lan lấy tay áo lau nước, vẻ mặt hắn chậm rãi trầm xuống. Đúng là oan gia ngõ hẹp, xem ra những ngày tháng sau này của hắn sẽ trôi qua không mấy tốt.
Ở cái nơi thế này thì đừng ai mong mình có thể ngủ được. Ánh sáng đèn chói mắt liên tục kích thích hệ thần kinh làm hắn không tài nào nhắm mắt lại được. Đôi mắt đau đớn như bị ong chích. An Lan chỉ có thể thỉnh thoảng ngất đi.
Nhân viên điều tra thay phiên ra trận, bọn họ lặp đi lặp lại những câu hỏi: Số sổ sách đó là do ai kiểm tra? Là người nào kí tên lên hợp đồng? Những chữ kí trên đó có phải của anh không? Lương Tư Viễn có cho anh lợi lộc gì không?
An Lan như mất đi ngôn ngữ, đối mặt với thủ đoạn tấn công luân phiên này hắn chỉ có thể im lặng không nói. Mới đầu vì không muốn mở miệng nên không nói, sau đó vì không còn sức nên không thể nói.
Thời gian trôi qua như cả thế kỉ, ý thức của An Lan bắt đầu trở nên rời rạc, suy nghĩ của hắn trôi về nơi rất xa……
“Rầm.” Một tiếng đập bàn cùng với những âm thanh máy móc lặp đi lặp lại các vấn đề đã kéo An Lan về hiện thực. Nhưng tình trạng này không duy trì được bao lâu hắn lại chuẩn bị rơi vào hôn mê.
Sau đó khi hắn thật sự không thể ngồi nổi nữa ngã xuống thì bọn họ mới cho hắn một ít thức ăn, một cái bánh bao đáng giá vài đồng và một ly nước. An Lan không ăn bánh mà chỉ uống nước nhưng dạ dày hắn không chịu nổi đã nôn hết ra.
Tình huống này kéo dài khoảng hai ngày thì bỗng có nhân viên điều tra đi tới kéo tay An Lan mang hắn đi. An Lan lấy nước rửa mặt và chỉnh lại quần áo, lát sau hắn lại được đưa đến một phòng nghỉ. Nhân viên y tế lấy đèn chiếu vào mắt An Lan, nhẹ giọng gọi: “Anh An? Anh An?”
An Lan miễn cưỡng đáp lại một câu.
Nhân viên y tế cất đèn pin rồi quay sang nói với người bên cạnh: “Anh ta không sao.”
Cô ta mở một chai nước đường đổ vào miệng An Lan, khoát tay nói: “Được rồi, có thể đi rồi đó.”
An Lan bị đưa ra ngoài, chân hắn không chạm tới đất băng qua một hành lang thật dài rồi vào thang máy. An Lan run cầm cập, thì thào trong cổ họng: “Đi đâu vậy?”
Hắn không muốn quay về phòng thẩm vấn, hắn sẽ hỏng mất.
Nhưng không có ai trả lời, thang máy xuống tầng trệt, An Lan bị đưa vào một văn phòng ký tên in dấu tay, sau đó lại bị đưa ra ngoài. Người đỡ hắn chợt tách ra, bước chân An Lan lảo đảo chuẩn bị ngã sấp xuống.
“An Lan!” Bỗng có người đỡ lấy hắn, ôm vào lòng.
Dù không còn sức ngẩng đầu lên nhưng An Lan có thể nhận ra giọng nói của người này, hắn nhỏ giọng gọi: “Cố tổng.”
Cố Thần ôm lấy cơ thể hắn chậm rãi bước ra ngoài. Luật sư bên cạnh căm tức nói: “Rõ ràng là bọn họ đã tra tấn bức cung.”
“Bọn tôi không hề đụng đến hình cụ.” Nhân viên điều tra lạnh nhạt nói: “Không tin thì anh cứ kiểm tra.”
An Lan cẩn thận bước từng bước, đầu rúc vào ngực Cố Thần, nhẹ giọng nói: “Sao bây giờ anh mới đến?”
“Xin lỗi cậu.” Cố Thần xoa đầu hắn, anh rất muốn ôm hắn lên nhưng lại sợ hắn nổi giận.
Hai người vừa ra đến cửa thì Lý Khách mới đỗ xe xong xông lên cướp lấy An Lan ôm vào lòng, anh ta đánh một cái không nặng không nhẹ lên lưng hắn, vừa tức vừa vội nói: “Em thật biết gây họa!”
“Lý Khách……” An Lan nhìn Lý Khách, chẳng biết tại sao lòng hắn lại đột nhiên dâng lên vô vàn uất ức, miệng không thể nói, nước mắt lại dâng lên.
“Được rồi được rồi.” Lý Khách nắm eo đỡ hắn vào xe, dịu giọng an ủi: “Không sao rồi, chẳng phải em đã được thả ra rồi sao.”
“Ừm…..” An Lan xoa mắt, thút tha thút thít đáp.
Lý Khách nghiêng người sang thắt dây an toàn cho hắn rồi khởi động xe chạy đi.
“Bọn họ đánh em à?” Lý Khách vừa lái xe vừa hỏi.
“Không, bọn họ không cho em ngủ.” Mắt An Lan đỏ hồng, tim hắn đột nhiên trở nên trống rỗng, hắn có cảm giác mình vừa quên mất cái gì đó rất quan trọng.
“Về nhà anh sẽ cho em ngủ đủ.” Lý Khách dịu dàng an ủi.
“Nguy rồi!” An Lan đột nhiên sợ hãi kêu lên: “Em quên mất Cố tổng rồi.”
Lý Khách bực bội, vừa rồi anh ta đã gặp được Cố Thần. Anh ta nhớ An Lan từng nói người đó “rất giống Thần Dạ” làm cho giấm chua lòng tràn ra nên anh ta mới cố tình kéo An Lan đi trước mặt Cố Thần.
“Là Cố Thần nộp tiền bảo lãnh cho em.” An Lan hơi bất an than thở: “Dù thế nào cũng phải nói một tiếng cám ơn với người ta chứ.”
“Gọi điện thoại cho anh ta là được.” Lý Khách mất kiên nhẫn: “Chẳng phải anh ta cứu em chỉ vì danh dự của công ty hay sao?”
An Lan lấy điện thoại trong túi niêm phong ra bấm số của Cố Thần. Chờ thật lâu điện thoại mới kết nối được.
“Chuyện gì?” Giọng điệu Cố Thần không tốt lắm.
“Cố tổng, cảm ơn anh đã nộp tiền bảo lãnh cho tôi.” An Lan cảm kích nói: “Vài bữa nữa tôi sẽ……”
“Đừng khách sáo.” Cố Thần lạnh nhạt nói xong lập tức cắt điện thoại.
An Lan buồn bực cầm điện thoại: “Hình như anh ấy đang tức giận.”
Lý Khách nhìn liếc hắn trên kính chiếu hậu, anh ta giật lấy điện thoại căm tức ném ra sau xe.
Sau khi về đến nhà, Lý Khách vừa tắm vừa thay quần áo cho An Lan như bảo mẫu chăm sóc trẻ con, hơn nữa còn nấu cho hắn một nồi canh thơm ngào ngạt. An Lan ăn xong lập tức chui về giường ngủ, Lý Khách cũng rón ra rón rén leo lên.
“Lý Khách, anh sang phòng kế bên ngủ đi.” An Lan cố gắng mở miệng.
Tim Lý Khách đập thình thịch, quả nhiên An Lan vẫn còn nhớ lời chia tay của hai người hôm đó.
“Anh đã ly hôn rồi.” Lý Khách cố gắng giải thích.
“Anh đừng nói như vậy.” An Lan do dự nói: “Có một vài chuyện đã xảy ra rồi sẽ không thể quay lại. Những gì anh đã nói và làm em đều nhớ rất rõ, vậy nên em không thể sống với anh như trước nữa.”
Lý Khách trầm mặc, anh ta dịu giọng hỏi: “Anh đã làm em đau lòng sao?”
(Ma: Lại hỏi ngu ==”)
An Lan gật gật, sau đó hắn ôm đầu: “Chúng ta đừng nói vấn đề này nữa, em nhức đầu quá, em muốn ngủ.”
“Để anh ôm em.” Lý Khách ôm gối nhích tới, anh ta bổ sung: “Em cứ xem anh như anh trai là được. Anh sẽ không làm gì đâu.”
An Lan bất đắc dĩ đành phải nằm xuống, một lát sau hắn nói: “Tài sản của em đang bị điều tra, tài khoản của anh tạm thời đừng đụng tới.”
“Được.” Lý Khách liên tục gật đầu. Anh ta nghĩ: Chỉ cần tài sản của hai người vẫn chưa tách ra thì sớm muộn gì quan hệ của bọn họ cũng sẽ tốt đẹp thôi.
Sau khi tính toán xong tâm trạng Lý Khách trở nên rất vui.
~Hết chương ~