-Editor: Tiểu Ma Bạc Hà-
An Lan ở lại phòng bệnh của Thụy An khoảng vài giờ rồi đứng dậy chào ra về.
Hắn quay về khách sạn bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc mở máy tính đặt vé máy bay về thành phố thì phát hiện một lá thư của Lý Khách gửi đến. An Lan không có dự cảm tốt, quả nhiên, lá thư đó nói cho hắn biết vụ án kia đang gây ảnh hưởng rất lớn đến truyền thông trong nước, có rất nhiều phóng viên báo tài chính và kinh tế đang tìm kiếm hắn khắp nơi.
An Lan do dự một lát, hắn trả lại vé máy bay rồi đặt một tấm vé khác bay sang Đức
Bây giờ An Lan không thể quay về nước, hắn muốn đến thẳng tổng công ty giao số hợp đồng này để tổng công ty làm việc với luật sư trong nước rút lại đơn kiện.
Ba giờ sáng, An Lan thu gom hành lý bắt taxi ra sân bay trong đêm mưa. Hắn nghỉ ngơi trên máy bay khoảng vài giờ rồi đặt chân xuống thủ đô Berlin nước Đức, ánh mặt trời bên ngoài chiếu đến, mùa xuân vui vẻ và ấm áp đang tràn về khắp nơi.
Tuy cơ thể và tinh thần An Lan hơi mệt mỏi nhưng hắn không đến khách sạn nghỉ ngơi mà trực tiếp chạy đến tổng công ty ZL. Tổng công ty nằm ở một khu công nghiệp cũ trong thành phố. Trước kia hắn từng đến đây vài lần với danh nghĩa của nhân viên tiếp nhận đào tạo nhưng cũng không quen biết được mấy người. Hắn đứng trước quầy tiếp tân giải thích thân phận của mình, cũng nói rõ mình có giấy tờ quan trọng muốn giao cho ban giám đốc.
Nhân viên tiếp tân rất nhiệt tình mời hắn chờ ở đó một lát để cô ấy chạy lên thông báo.
An Lan ngồi một mình trong đại sảnh, xung quanh có rất nhiều người đi qua đi lại nhưng hắn lại chẳng quen ai. Đang nhàm chán thì cô gái tiếp tân quay lại nói xin lỗi vì lịch trình hôm nay của chủ tịch đã kín nên không có thời gian gặp hắn sau đó bảo hắn ngày mai hãy quay lại.
An Lan không thể ngồi đó ăn vạ nên đành phải rời đi. Hắn thuê một phòng khách sạn tắm rửa thay quần áo rồi ra ngoài tìm gì đó lót dạ. Có điều, vừa ra khỏi cửa vài được hắn lại chợt cảm thấy không yên với số hợp đồng kia nên quay trở lại bỏ hết toàn bộ vào túi, đúng là nhìn có hơi ngu nhưng lại yên tâm hơn nhiều.
An Lan ăn một bữa tối nhỏ ở nhà ăn sau đó ra ngoài nghe một người xin ăn kéo đàn violon, vốn còn định đi xem phim nhưng chênh lệch múi giờ khiến cơ thể hắn trở nên mệt mỏi, An Lan đành phải quay về khách sạn.
An Lan đẩy cửa phòng ra, mở đèn lên và hoảng sợ nhìn quần áo của mình bị quăng loạn trên giường, máy tính xách tay, di động và vali đều mở toang, cả căn phòng như bị bão lớn quét qua.
An Lan nghĩ mình bị trộm nên vội vàng gọi cho tiếp tân, mới đầu tiếp tân cứ khăng khăng nói an toàn của khách sạn mình rất tốt nhưng An Lan cứ kiên trì nên cô ta gọi hai nhân viên lên lầu xem thử, họ hỏi An Lan bị mất cái gì, thái độ không tốt lắm.
An Lan kiểm tra một lượt, phát hiện đồ đạc chẳng thiếu thứ gì, tiền trong túi và thẻ ngân hàng đều còn đó, máy tính xách tay và di động cũng còn nguyên. Hai nhân viên thấy chẳng thiếu gì nên bỏ xuống lầu.
An Lan cực kì tức giận, hắn chạy xuống tìm tiếp tân yêu cầu xem băng ghi hình, kết quả tiếp tân lại nói phòng của hắn nằm ở cuối hành lang, là góc chết.
An Lan trả phòng trong đêm chạy đi tìm một khách sạn khác.
Sáng hôm sau hắn dậy rất sớm, tùy tiện mặc quần áo xong thì xuống lầu tìm đồ ăn. Đi đến cửa thang máy hắn đột nhiên hiểu ra, có lẽ thứ bọn họ muốn tìm chính những bản hợp đồng đó.
An Lan vội vàng chạy về, hắn nhìn thấy một nhân viên vệ sinh đang mở cửa phòng mình, hắn chậm rãi bước vào, cất tiếng: “Xin chào.”
Tay nhân viên vệ sinh chuẩn bị chạm tới giường ngủ đột nhiên rụt lại như bị điện giật.
“Hôm nay tôi không gọi người tới quét dọn.” An Lan bình thản đóng cửa lại đi tới: “Cậu tên gì?”
Người đó đưa lưng về phía An Lan, đột nhiên cậu ta quăng cây lau nhà vào người hắn rồi vọt tới cửa sổ xoay người nhảy xuống.
An Lan vội vàng đuổi theo, cửa sổ cách mặt đất khoảng ba mét, người đó lăn một vòng trên đất làm nón trên đầu rơi xuống lộ ra mái tóc ngắn màu nâu, cậu ta leo thật nhanh lên xe buýt đi ngang qua, chạy mất.
Nghi ngờ trong lòng An Lan càng ngày càng dày đặc, hắn không biết mình đã đắc tội với người nào. An Lan bỏ hợp đồng vào túi bước nhanh ra ngoài. Bây giờ hắn phải gấp rút giao những thứ này cho ban giám đốc.
Lúc An Lan đến tổng công ty chỉ mới hơn bảy giờ sáng, nhân viên đang lục đục đi làm. Vì nhân viên tiếp tân vẫn chưa vào nên An Lan đành phải ngồi đợi trên ghế sô pha bên cạnh.
“Xin chào.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
An Lan ngẩng đầu lên, là một nhân viên văn phòng cười tủm tỉm nhìn hắn: “Chắc anh chính là anh An rồi.”
“Là tôi.” An Lan vui mừng: “Hôm qua tôi đã tới đây một lần nhưng……” Nhưng cô gái trước mắt không phải là cô tiếp tân hôm qua.
“Tôi biết.” Cô gái gật đầu: “Mời đi bên này.”
An Lan theo cô gái vào thang máy, hai người dừng lại ở tầng hai mươi bốn. Trước kia An Lan từng tới tòa nhà này, hắn nhớ rõ phòng làm việc của hội đồng quản trị không phải ở đây.
“Cô này, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Cô gái cười cười lấy ra một cây súng màu bạc dí vào trán hắn: “Anh An, mời anh đi bên này.”
Giờ phút này An Lan không chỉ sợ hãi mà còn vô cùng hoang mang!
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy súng, càng khó tin hơn là hắn lại bị dí súng trong một tòa nhà xa lạ bởi một cô gái cực kì dễ thương.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” An Lan lắp bắp nói: “Cô gái à, tên tôi là An Lan, tôi hoàn toàn không biết cô, có phải cô đang hiểu lầm gì rồi không?”
“Nhưng chủ của tôi lại biết anh.” Cô gái mỉm cười chỉ miệng súng vào chiếc cửa bên cạnh: “Mời anh.”
Đó là một cánh cửa nhỏ màu đen trông như… Kho hàng. Một nơi như thế hình như rất dễ dàng giết người giấu xác. Chân An Lan vẫn đứng yên, hắn muốn kéo dài thời gian, ánh mắt đảo qua nút thang máy bên cạnh. Bây giờ là giờ cao điểm, chắc chắn sẽ có người đi ngang tầng này.
“Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn một chút. Đây là tầng chứa tài liệu và máy chủ của công ty nên bình thường nhân viên không được phép sẽ không vào được.” Dường như cô ta có thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
“Tôi muốn biết rốt cuộc tôi đã đắc tội với ai?” An Lan miễn cưỡng giữ bình tĩnh.
“Chuyện này tôi không thể nói cho anh biết, dù sao đó cũng là một nhân vật rất lớn.” Cô gái cười khẽ, tiếng cười với chất giọng u ám nghe cực kì quỷ dị.
“Ting.” Là tiếng thang máy, cánh cửa từ từ mở ra.
Cả An Lan và cô gái dễ thương đều giật mình. Cô ta vội vàng giấu khẩu súng đi, trong thang máy đứng đầy nhân viên đến làm việc, An Lan vẫn chưa kịp phản ứng đã bị túm vào trong, cửa thang máy lập tức đóng lại.
An Lan cố gắng xoay người nhìn cái tên đang nắm tay nắm chân mình.
Cố Thần đưa tay che miệng An Lan lại, nhẹ giọng nói: “Là tôi, đừng la lên.”
~ Hết chương ~