=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=
Phòng làm việc của An Lan đang được sửa sang lại nên sàn nhà chất đầy ván gỗ và những vũng nước đọng, hai thợ sửa đang cầm máy khoan điện khoan tường khiến hạt vôi không ngừng rơi xuống. Nơi này không thể đặt chân được.
An Lan hơi ngượng nhưng Cố Thần vẫn tốt bụng nói đỡ cho hắn: “Không sao, tôi chỉ đến để hỏi cậu một chuyện, hỏi xong tôi sẽ đi ngay.”
Hai người đứng ngoài ban công đơn sơ, xung quanh là những bồn hoa xanh mát, một nhân viên bưng hai chén trà đến cho họ. Tạm thời không có ai nói chuyện, dường như họ đang chờ đối phương mở miệng trước.
An Lan bưng trà dựa vách tường, ánh mắt tập trung thưởng thức lá phong lan. Cuối cùng Cố Thần cũng lên tiếng: “Có phải lúc trước quan hệ của chúng ta rất tốt không?”
An Lan bình tĩnh liếc nhìn anh, ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út, đó là một chiếc nhẫn kim cương rất chói mắt. Hắn nhìn sang hướng khác, nói: “Quan hệ cấp trên cấp dưới, không thân lắm.”
Cố Thần nhíu mày bước tới, anh cúi người nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Tôi đã hỏi nhân viên công ty rồi, họ bảo trước kia chúng ta cứ như hình với bóng.”
“Ừ.” An Lan gật cho có, hắn muốn đuổi anh đi: “Khi đó anh vừa tới Trung Quốc nên chưa quen với sinh hoạt ở đây. Tôi là cấp dưới, trừ phối hợp với anh trong công việc thì đôi lúc tôi cũng có xuất hiện cùng anh bên ngoài.”
Cố Thần nhìn hắn rồi xoay đi, anh dạo quanh ban công nhỏ hẹp và nói rằng: “An Lan, cậu đang nói dối.”
Cố Thần lấy điện thoại di động trong túi ra lắc lắc trước mặt An Lan: “Sau khi về Trung Quốc, tôi đã tìm thấy chiếc điện thoại từng dùng trước kia trong phòng mình.” Anh cúi đầu bấm điện thoại, sau đó giơ màn hình ra cho An Lan xem.
Trên màn hình là tấm ảnh An Lan ngồi trên cỏ nghiêng mặt không biết đang nhìn gì, tay dắt một chú dê con, khóe miệng cong lên nụ cười khẽ.
“À.” An Lan cụp mắt, thản nhiên nói: “Chúng ta từng nuôi con thú này cùng nhau nên đôi khi cũng có chụp hình……”
“Rồi sao nữa?” Cố Thần nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
“Sau đó…” An Lan không muốn nói lắm: “Dê con lớn, đến tuổi tìm bạn trai nên tôi đã đưa nó đến vườn thú rồi.”
“Tôi không hỏi chuyện này.” Cố Thần cắt đứt lời hắn: “Tôi hỏi chuyện chúng ta.”
An Lan bặm môi không nói.
Tấm hình này chỉ là bắt đầu, trong điện thoại có bốn năm trăm tấm, nội dung chỉ có một. An Lan ăn cơm miệng dính đầy mỡ, An Lan cắn bút khi làm việc, An Lan đá hòn đá nhỏ trên đường. Có lẽ những tấm ảnh này được chụp lén, có thể tưởng tượng ra người chụp có ham muốn chiếm giữ và yêu thương An Lan say đắm.
“Lần này tôi đến Trung Quốc một mặt là đi nghỉ phép với vợ và con gái, mặt khác là để nhớ lại những gì đã xảy ra trong hai năm tôi ở đây. Đồng nghiệp nào trong công ty thấy tôi cũng rất nhiệt tình, bọn họ nói quản lý An thân với tôi nhất.” Cố Thần cười thờ ơ: “Nhưng hôm đó khi gặp cậu trên đường lại hoàn toàn không giống. Lần đó cậu chưa nói được bao nhiêu câu đã bỏ đi. Sau đó tôi đến đây, cậu lại trốn tránh tôi. Đến khi gặp được thì cậu lại làm bộ như chúng ta không quen biết gì.”
“Đúng là có một khoảng thời gian chúng ta là…….. Bạn rất thân.” Mắt An Lan sáng ngời nhìn Cố Thần, nói: “Nhưng bây giờ anh đã không nhớ nữa, dù em có kể cho anh nghe những chuyện xảy ra mỗi ngày trong hai năm qua cũng vô dụng. Anh đã quên em rồi.” Hắn thở dài với vô vàn bi thương: “Cố Thần, anh đi đi. Không nhớ thì đừng nhớ, không phải bây giờ anh đang rất tốt sao.”
“Chuyện của tôi thì tất nhiên là tôi muốn biết rồi.” Cố Thần cương quyết nói.
An Lan đặt tách trà xuống, tay hắn siết chặt rồi lại thả ra, thả ra rồi lại siết chặt. Bây giờ hắn hận Cố Thần thấu xương, lúc trước hắn quỳ xuống cầu xin anh đừng đi, kết quả anh vẫn đi. Một khi đã như vậy thì đi thật xa đừng trở về, về đến lại dùng một câu ‘tôi không nhớ’ để chối bỏ tất cả.
Cố Thần thấy hắn lúc thì nổi giận lúc lại đau lòng nên không ép hỏi nữa, anh lịch sự nho nhã chào tạm biệt.
Kiều Kiều chống hai tay lên bàn ngưỡng cổ lên hệt như mấy con ngỗng, thấy Cố Thần xuống lầu, cậu thân thiết mở lời: “Anh à,sao không ở chơi thêm chút nữa?”
Sau khi anh đi, An Lan mang theo gương mặt trắng bệnh xuống lầu, Kiều Kiều chạy tới kéo hắn ra sau quầy, hai tay nâng cằm hỏi: “Người anh An thích là anh ta đó hả?”
An Lan khẽ lắc đầu.
Kiều Kiều không thèm tin, cậu vẫn cứ nói: “Ai da, hai người thật sự rất xứng đôi.”
An Lan giơ hai tay lên, ngón cái tay phải quấn quanh ngón áp út tay trái, nói: “Anh ấy đã kết hôn.”
Kiều Kiều nghẹn lời, vẻ mặt cậu thay đổi trong nháy mắt. Sau khi cúi đầu im lặng thật lâu, cậu bảo: “Vậy thôi.” Cậu sờ mặt An Lan: “Đừng buồn.”
An Lan lắc đầu, dù có quên đi thì hắn vẫn sẽ đau buồn.
Cố Thần lái xe về nhà, đây là nơi anh từng ở hai năm nhưng bây giờ anh lại không có chút ấn tượng nào, phải nhờ cấp dưới cho địa chỉ anh mới tìm được tới đây. Cố Thần nhìn cửa sổ cao mấy chục mét, trong ấn tượng của anh căn nhà đó là một nơi rất ấm áp rất lãng mạn nhưng anh lại thấy thiếu đi thứ gì đó.
Nhưng thiếu cái gì mới được chứ?
Cố Thần suy nghĩ, anh khởi động xe quay đầu chạy đi.
Xe anh dừng trước cửa một khách sạn năm sao, bên trong đang tổ chức một buổi triển lãm tranh nên sảnh lầu một và lầu hai có trưng bày một số tác phẩm của những tác gia trong và ngoài nước. Cố Thần không có hứng thú với mấy thứ này, anh lên lầu hai và trông thấy Lý Thư Vãn đang đứng trước một bức tranh mang phong cách hiện đại.
Lý Thư Vãn mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản phối với váy dài, cô đang trò chuyện với người phiên dịch về bức tranh. Cố Thần thở phào nhẹ nhõm, anh giẫm mạnh bước chân đi đến chỗ hai người, lên tiếng: “Thư Vãn, em đang xem cái gì vậy?”
Lý Thư Vãn thẳng sống lưng, nhưng cô không nhìn Cố Thần mà chỉ hờ hững nói: “Tranh.”
Người phiên dịch là một người nước ngoài, anh ta cười với Cố Thần rồi bỏ đi. Lúc này chỉ còn mỗi hai người bọn họ, Cố Thần nói: “Theo anh về đi, đâu phải chúng ta không có nhà, tại sao em phải ở khách sạn?”
“Em ở khách sạn quen rồi.” Lý Thư Vãn máy móc nói: “Lần trước anh đến Trung Quốc em chưa từng dám bước vào nhà anh.”
“Lúc đó anh bị mất trí nhớ.” Cố Thần đã giải thích vì chuyện này không biết bao nhiêu lần: “Những năm đó anh không nhớ ra em, cũng chẳng nhớ được cha mẹ và bạn bè nên tất nhiên anh sẽ xem mọi người thành người xa lạ.” Anh dịu dàng nói với Lý Thư Vãn: “Bây giờ tất cả đã trở lại bình thường rồi.”
Lý Thư Vãn nở nụ cười thương hại, không biết cô đang thương bản thân mình hay đang thương anh: “Anh nói một câu không nhớ rồi đối xử với mẹ con em như người xa lạ, em đau lòng bao lâu, giờ đã quen sinh hoạt một mình rồi. Anh vừa mới nói tất cả đã trở lại bình thường á? Thần, anh không phải con nít, thế giới này cũng không xoay quanh anh. Chúng ta nên có cuộc sống của riêng mình.”
“Cuộc sống của anh chính là em và con.” Cố Thần nói rất thản nhiên nhưng cũng rất mạnh mẽ và kiên quyết.
Lý Thư Vãn rũ mắt kéo tay trái Cố Thần qua, chỉ vào chiếc nhẫn mới tinh chói mắt, nói: “Anh đã đánh mất chiếc nhẫn đó từ vài năm trước, dù có mua lại một chiếc giống như đúc cũng vậy thôi.” Cô cười khổ: “Thần, chúng ta đã ly hôn rồi.”
“Không có chuyện đó đâu!” Cố Thần nói to: “Anh mất trí nhớ, chuyện đó không tính.”
“Anh mất trí nhớ, nhưng anh không điên.” Lý Thư Vãn mất kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: “Chính miệng anh đã nói với em rằng anh đã tìm được người mình yêu ở Trung Quốc, bây giờ lại làm bộ như không nhớ, làm gì có chuyện tốt đẹp thế.”
Cố Thần hoàn toàn không biết Lý Thư Vãn đang nói gì nhưng anh đã bị chọc giận. Anh dứt khoát bỏ đi không để ý đến cô ấy nữa.
Cố Thần muốn tìm được những dấu hiệu của cuộc sống trước kia từ căn nhà, chính anh cũng thấy rất sầu não và uể oải vì cái người được gọi là ‘bạn thân’ không để ý đến anh còn vợ anh lại đối xử với anh như người xa lạ. Cố Thần nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy mình có thể tìm thấy câu trả lời cho tất cả các câu đố từ chỗ vị “người yêu” kia.
Lý Thư Vãn nói anh có người yêu ở Trung Quốc, nhưng anh đã đến đây một thời gian dài, tại sao bên cạnh anh không xuất hiện một cô gái xa lạ nào? Cố Thần cũng không tìm được gì về cô gái đó trong nhà.
Nếu là người yêu của anh vậy khi anh quay về Đức tại sao cô ấy lại không giữ anh? Bây giờ anh về, cả đồng nghiệp cũng đến đón vậy tại sao cô ấy lại không liếc mắt nhìn anh lấy một lần?
~Chương ~