Tâm Di mở cửa bước vào nhà, bật đèn lên rồi đặt hai túi đồ trên tay xuống bàn. Dù hơi mệt nhưng tâm trạng cô hôm nay rất tốt! Nụ cười mãi đến giờ vẫn chưa tắt, chợt chiếc điện thoại reo lên tiếng nhạc quen thuộc. Cô cầm máy, hiện lên trên màn hình là chữ 'Quốc Hoàng'. Cô nghe máy, giọng vẫn vui vẻ như lúc chia tay.
”Anh gọi có chuyện gì vậy, Quốc Hoàng?”
”Không có gì, anh chỉ muốn hỏi là em đã vào nhà an toàn chưa?”
Tâm Di cười, không hiểu sao Quốc Hoàng vẫn như vậy, vẫn luôn quan tâm cô hết mực!
”Chẳng phải anh đã đưa em về tận nơi rồi sao? Thôi em cúp máy đây, anh lái xe an toàn.”
Sau khi nghe tiếng ậm ừ chào tạm biệt từ phía Quốc Hoàng thì cô liền tắt máy, với lấy chiếc áo trong tủ đồ ra rồi cô đi thẳng vào nhà tắm.
Nước lạnh phả vào người, từng giọt, từng giọt rơi trên mái tóc ngắn, rồi theo dòng chảy len lỏi qua các bộ phận trên khuôn mặt. Cảm giác lành lạnh từ từ như vết thương đau âm ỉ, chẳng chịu buông ra! Đôi mắt Nhật Vũ ngắm nghiền, cứ để mặc cơn lạnh ùa vào. Nước rơi xuống sàn, tạo thàn một thứ âm thanh não lòng. Nhật Vũ không hiểu. Thật sự không hiểu bản thân mình muốn gì? Chỉ biết là đôi khi bản thân giống như thằng hề, mãi mãi chỉ là một thứ đồ mua vui cho người khác.
Anh từng nghĩ rằng sẽ chẳng có thứ tình yêu nào là vĩnh cửu. Nhưng bây giờ cảm nhận thật khác, có lẽ trên đời này vẫn còn một khái niệm cho loại tình cảm đó. Một thứ khái niệm mà có nhiều người chỉ cần yêu là sẽ thấy, nhưng có nhiều người phải trả giá rất nhiều để thấy được nó!
Lấy vội chiếc khăn tắm gần đó, Nhật Vụ bước ra khỏi phòng tắm. Từng giọt nước còn sót lại trên cơ thể quyến rũ ấy, tự nhiên lại có sức hút mãnh liệt! Nước rải khắp nơi từ cổ đến lồng ngực rộng lớn rồi trải dài xuống tận hông. Trông Nhật Vũ lúc này mới hấp dẫn, quyến rũ làm sao!
Đôi mặt Nhật Vũ di chuyển hướng đến chậu hoa Cẩm Chướng gần phía cửa sổ, bất giác lại bỗng nhớ nhung tới một cái gì đó đã xảy ra lâu rồi. Một chút kỉ niệm còn vương vấn đâu đây quanh loài hoa này, mờ ảo. Hệt như những bông hoa đang lấp ló phía sau như những tán lá!
Anh lấy chiếc điện thoại nằm lăn lóc trên giường lên, xem một lát rồi chiếc điện thoại tội nghiệp lại bị ném xuống một cách tàn nhẫn, không thương tiếc! “Hừ, đến giờ này còn chẳng chịu gọi điện. Lục Tâm Di cô quả là sống quá buông thả trong mấy năm nay rồi!” - Nhật Vũ khẽ rít lên. Trên khuôn mặt điển trai bỗng nhiên tối sầm...
Ngày mới chợt đến, bỏ qua một ngày hôm qua thật chẳng yên bình chút nào. Kéo bức tường đêm đen tối cùng với thứ ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời đêm cùng những ngôi sao sáng lấp lánh để đến với một màu vàng của ánh nắng. Màu của sự sống nhưng cũng là màu của nhưng ghen tuông thầm lặng lại tiếp tục diễn ra trong cuộc tình nhỏ! Yêu hận - Đó vẫn là hai thứ luôn luôn có mặt song song với nhau. Vẫn có những cuộc tình đẹp biết bao, vẫn còn những tình yêu giản dị là thế. Ấy vậy mà cuộc tình này lại chẳng yên bình, nhưng hẳn phải là một cuộc tình nhiều biến cố thì người ta mới ấn tượng, mới nhớ tới. Chứ một cuộc tình bình thường, yêu rồi cưới thì liệu chăng mọi người còn nhớ mãi? Nhưng rồi, đau khổ, nước mắt... liệu có thể lấy lại được niềm vui, nụ cười?
Ánh Nguyệt bước ra khỏi chiếc ô tô màu đỏ sang trọng, trên tay cầm hộp thức ăn mà cô kì công cả buổi sáng để làm, bởi thế nó không chỉ là một hộp thức ăn bình thường mà nó còn chứa đựng bao nhiêu là tình cảm của cô gửi gắm vào! Bước chân đi, Ánh Nguyệt bỏ ngoài tai những lời dị nghị của ngưòi khác khi nhìn thấy cô. Khách đến khách sạn thì nhìn cô chỉ vì cô đẹp, còn nhân viên ở đây thì lại nhìn với ánh mắt khác. Hoàn toàn khác! Đó chẳng phải là ánh mắt hâm mộ như người ta vẫn nghĩ, nó mang đến cho đối phương cả những sự căm ghét, ghen tị vẫn thường trực trong lòng những con người tầm thường trước mặt cô!
Vẫn như mấy hôm trước, cứ hễ có gần vào thang máy thì lại có hai nhân viên chạy lại nói này nói nọ. Lần đầu thì Ánh Nguyện còn phản kháng, nhưng từ sau lần đó cô lại im lặng lắng nghe những lời phán xét, mỉa mai từ họ. Lần này hai người kia còn kéo cô đến một nơi vắng người, bề ngoài họ vờ như thân thiện với cô để tránh những ánh mắt kì lạ từ mọi người xung quanh. Rồi họ đẩy cô vào tường, giọng đe dọa:
”Chúng tôi đã bảo cô không được đến đây nữa mà?” - Trang bực dọc lên tiếng. Hồng đứng khoanh tay bên cạnh cũng giận dữ, khó chịu không kém:
”Người ta đã nói đến mức như vậy rồi còn không chịu nghe là sao hả?”
Ánh Nguyệt tay còn giữ khư khư lấy hộp cơm, đôi mắt xinh đẹp đã ngân ngấn nước. Thấy bộ dạng nạn nhân trước mặt như vậy, Hồng không khỏi động lòng! Nhưng cái quyết tâm đòi lại công bằng cho bạn mình làm chị không thể tha thứ. Một thứ 'công bằng' mà ngay cả bản thân Hồng cũng không biết định nghĩa ra sao? Chỉ biết nếu ai động đến bạn chị, nhất định chị sẽ chẳng bao giờ tha thứ. Huống gì con người này lại phá nát nụ cười của Tâm Di, của bạn chị!
Trang đứng cạnh trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi, dơ tay lên tính cho ả tiện nhân vô sỉ này một bạt tai thì bị Hồng giữ lại. Ánh mắt Hồng như muốn nói với Trang rằng không nên làm vậy, hành động đó của bạn mình lại khiến Trang hậm hực hơn, khó chịu buông tay xuống, ánh mắt nhìn kẻ đối diện là càng đay nghiến hơn.
Ánh Nguyệt giờ thì đã khóc nức nở, tay vẫn ôm chặt hộp cơm, nói trong tội nghiệp:
”Em... E... m... “
Mới nói được từng ấy chữ, giọng nói yếu ớt đã bị từng tiếng nấc lấn áp. Trang nghe mà ngứa ngáy cả người, chỉ thốt ra vài chữ rồi thẳng thừng bỏ đi:
”Tôi nói với cô lần cuối, tôi sẽ không tha cho bất cứ ai động đến Tâm Di.”
Trang bực dọc bỏ đi, Hồng cũng lưỡng lự không biết nên đi hay ở lại. Rồi nhìn bóng bạn mình khuất dần chị mới chạy theo để mặc Ánh Nguyệt lại. Trong lòng chị rối bời, chị cũng biết là mình và Trang đối xử hơi quá. Nhưng rồi lại thấy những gì chị làm là đúng khi nghe Trang nói khi hai người đã về gần tới nhà bếp:
”Cậu động lòng với người ta thì họ sẽ tha cho Tâm Di à? Không bao giờ! Con nhỏ kia nó mặt dày đâu chịu bỏ Nhật Vũ đâu? Rồi cậu muốn thấy Tâm Di đau khổ cả đời vì con nhỏ rẻ rúm kia sao?”
Chị im lặng, Trang nói đúng, Tâm Di mới là bạn chị, mới là người chị cần bảo vệ. Tuy trong lòng vẫn có một cảm giác tội lỗi gì đó nhưng Hồng không mấy quan tâm, chị cùng Trang vào nhà bếp rồi lại bắt đầu công biết của mình...
Ở trong tối là góc của những ghen tuông, những ích kỉ và cả những lo lắng, quan tâm thầm lặng đối với bạn bè. Còn ở ngoài ngoài ánh sáng chói lóa - một thứ ánh sáng đắt tiền từ chùm đèn sang trọng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn ở một đoàn người mặc đồ vest sang trọng, bước ra từ những chiếc ô tô sang trọng. Ông phó giám đốc chau mày đi một bên vị thanh niên điển trai khiến người ta không thể không rời mắt. Lần này ông lại mất chức, lần này ông lại bị giáng chức chỉ vì những đứa nhóc 'hỉ mũi còn chưa sạch”!
Trong lòng người thanh niên kia thầm nghĩ, thầm khẳng định:
”Từ bây giờ... anh sẽ bảo vệ em!”
(Còn tiếp)