Cạch.
Cạch.
Từng vụn phấn theo nét viết của tôi rơi xuống sàn nhà.
Tôi thở dài nhìn chiếc bảng đen đã kín đầy chữ viết.
Thầy Minh với lấy cái giẻ đã nhàu trên bàn giáo viên, lau qua một phần nhỏ trên bảng, viết lên một đề bài dài.
Sau đó quay ngoắt xuống phía dưới đang nói chuyện, tùy tiện nói một cái tên:
"Hoàng Hải Đăng, nhìn đi đâu đấy?"
Tôi đang viết thì dừng lại.
Sự tò mò bắt tôi phải ngoảnh đầu lại.
Đăng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm huých vào khuỷu tay Đăng, hắng giọng.
Đăng ngơ ngác nhìn lên.
Tôi giật mình, quay lên tiếp tục làm bài.
Thầy chỉ vào bài trên bảng, kiên quyết gọi lên cho bằng được dù Đăng chối nguây nguẩy.
Tôi liếc sang bài bên cạnh.
Tối hôm qua mình mới giải một bài như thế này trên web xong.
Chỉ có thay số khác thôi.
Đăng tiu nghỉu đi lên, dẫu cho không biết làm.
Đăng chậm rãi xóa hết cả nửa phần bảng bên kia, rồi từ từ tiến sang bên này.
Hắn ta quẹt một đường dài từ trên xuống dưới, mất hết chữ cuối các dòng trong bài làm của tôi.
Tôi há hốc mồm, nhẹ nhàng thốt lên: "A..."
Đăng không mảy may để ý, đứng từ xa ném chiếc giẻ lên bàn và bắt đầu đứng nghĩ.
Tôi cau mày, chấp nhận viết lại từng chữ một, miệng thì phụng phịu: "Người ác sẽ không được sống thảnh thơi."
Dường như hắn nghe được, bước một bước sang trái đứng lại gần tôi.
Mùi hương giống với của tôi đã biến mất mấy ngày nay rồi.
Thật là...!người ta từ chối một cái liền ném lọ nước hoa ấy đi rồi hay sao?
"Đốt cháy anken nên số mol HO bằng số mol CO, từ hai khối lượng kia thì lập phương trình tìm được m.
Hai anken đồng đẳng liên tiếp nên gọi công thức chung là CnHn.
Bảo toàn C, tìm được n=,.
Suy ra hai anken là CH và CH."
Tôi vừa bấm xong trên máy tính liền nói cho Đăng nhân lúc thầy ra ngoài hành lang.
Tôi đứng sát lại gần, thì thầm: "Nghe thấy chưa?"
Đăng không trả lời, bước sang phải một bước để đứng xa tôi.
Tôi ngẩn tò te, viết nốt dòng cuối rồi vứt phấn lại hộp.
Rốt cuộc là phải tránh nhau đến vậy sao?
Tôi ung dung về lại chỗ ngồi.
Đăng dù không muốn tôi giúp nhưng trước ánh nhìn đầy quan ngại của thầy Minh, cuối cùng hắn cũng đặt đầu phấn, viết y hệt như tôi nói.
Thầy Minh gật gù, nhìn qua hai bài giải một lượt.
"Anh này sao dạo này học tiến bộ thế?"
Đăng ngơ ngác ngẩng lên sau khi vừa mới nằm gục ra bàn, "Dạ" một tiếng khá nhỏ.
Thầy Minh ho nhẹ một tiếng vì sặc mùi thuốc lá, rồi lại tiếp tục chủ đề của mình:
"Học hành tiến bộ là tốt, nhưng cũng cần nghe giảng, biết chưa?"
Đăng nghe xong thì ngồi thẳng dậy, trong lòng có chút không phục.
Lâm vỗ vai, cười, nhại lại câu của thầy: "Phải nghe giảng biết chưa?"
Đăng cau mày, hất tay Lâm ra.
Tiết Hoá lại trôi qua trong không khí trầm mặc của cả hai bàn, vì chiến tranh lạnh giữa chúng tôi.
Tối hôm ấy, đống bài tập chồng lên còn cao hơn đầu tôi.
Đã bù đầu thì chớ, tiếng tin nhắn cứ vang lên không ngừng.
Tôi bực bội thẳng tay ấn xóa khỏi màn hình khóa rồi giữ nút tắt nguồn mà không xem người nhắn là ai.
Như thường lệ, đến ca hai giờ giải lao, lũ con gái chúng tôi thường rủ nhau đi vệ sinh.
Có hôm dù không muốn đi vệ sinh, nhưng cũng kéo nhau bằng được để đi lượn lờ quanh bờ hồ.
Trường tôi mới xây một hồ nước khá lớn, xung quanh đặt nhiều ghế đá để học sinh ra ngồi chơi.
Trong hồ nuôi cá cảnh đủ thể loại, thỉnh thoảng có vài nhóm học sinh đứng trước hồ thả thức ăn chuyên dụng cho cá.
Tôi co ro trong chiếc áo hoodie xám.
Gió trời thổi qua làm tóc mái tôi bay tứ tung.
Linh dúi đầu vào vai tôi, rúc rích: "Thấp vãi, dm.
Không đủ để cho tao dựa."
Tôi lấy tay ấn đầu Linh, đẩy ra chỗ khác: "Thế thì đi mà kiếm anh nào đó cao ráo mà yêu.
Đông đến rồi."
Linh ỉu xìu: "Mày nhớ thằng Vinh lúc trước tao kể không?"
"Vinh lớp H á?"
"Đúng.
Nó kiểu gì ấy mày ạ.
Kiểu chỉ chơi bạn bè được thôi."
"Nó tán mày ghê thế cơ mà? Trước còn bày đặt cho kẹo nhau..."
Linh thở dài thườn thượt: "Thôi đừng nhắc đến nữa.
Nói chung là không hợp mày ạ."
Nhà vệ sinh hôm nay lại vắng tanh, lúc trước còn phải xếp hàng cơ mà.
Linh đứng ngoài đợi tôi, nhưng thầy Beo lại gọi đi lấy bài để phát cho cả lớp.
"Tao về trước nhá, thầy Beo vừa gọi tao đi lấy đề.
Tự dưng gặp ông đấy ở ngoài này."
Tôi ra dấu ok rồi để con bạn rời đi trước.
Vừa soi gương vuốt được vài sợi tóc mái xuống thì có vài nữ sinh nữa đi vào.
Mùi phấn và nước hoa trộn lẫn sặc mùi làm tôi hơi chun mũi lại.
Tôi không để ý, cứ thế đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Vừa trút được nỗi buồn xong thì...!Rào, một xô nước lạnh buốt từ phía trên đổ xuống.
Tôi chết lặng.
Từng dòng nước chẳng ròng ròng từ đỉnh đầu, qua gò má, rồi xuống mũi chân.
Người tôi ướt sũng.
Tôi run run nhìn lại những gì mình vừa trải qua.
Nạn bạo lực học đường vẫn hay thấy trong phim đây sao?
Cạch.
Tôi đẩy cửa bước ra, mặt mày xa xẩm.
Tiếng bước chân dừng lại trước mặt tôi.
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai, tôi nhíu mày ngẩng lên.
Gương mặt không quen này là ai?
"Em gái à? Sao em lại khinh bọn này thế?" Một chị gái gương mặt góc cạnh với đôi mắt kẻ eye-liner đến tận đuôi chân mày cúi xuống.
Với thân hình thấp bé này, tôi có phần sợ hãi.
Tâm hồn tuổi nhưng với những việc chưa từng trải như thế này, tôi thật sự không biết phải làm sao..