Đăng đưa hai tay lên ôm má tôi, ánh mắt thương xót, đôi lông mày rậm rạp trùng xuống, đặt trán anh lên trán tôi, dịu giọng: "Để em đợi lâu như vậy, người lạnh ngắt rồi. Anh xin lỗi..."
Tôi nâng khuôn mặt tỏ ra tội lỗi của anh, vì khóc mà hai má lẫn mắt đều đỏ hoe, có chút sưng, nhìn vừa thương vừa buồn cười.
Chụt. Tôi hôn nhẹ lên môi anh. Không ngờ lại phát ra tiếng to đến vậy. Cảm giác râm ran, nóng rực sau gáy tôi chạy lên đ ỉnh đầu, như chuẩn bị xì ra khói vì xấu hổ. Đăng có chút giật mình. Khóe miệng anh vừa nhếch lên, tôi chắc chắn không nhìn nhầm.
Hoàng Hải Đăng nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, hôn phớt lên môi tôi một lần nữa. Ánh mắt long lanh, nhìn thẳng vào đôi môi đang run run mím lại của tôi, rõ ràng là còn chưa đủ thỏa mãn. Anh tháo kính của tôi xuống, mạnh bạo ôm eo kéo lại gần, từ từ dùng miệng tiến sâu hơn.
Như có luồng điện chạy dọc sống lưng, tôi run lên. Như một chú thỏ vừa sa vào hang ổ của hổ, không còn đường trốn. Khi đôi môi gặp nhau, cả thế giới bên ngoài dường như tan biến. Khi ấy tôi chẳng còn để ý đến ánh mắt người qua lại khi nhìn thấy chúng tôi thì sẽ như thế nào.
Lần đầu tiên, nụ hôn đúng nghĩa ấy. Tuy còn vụng về, nhưng chỉ cần chúng tôi cảm nhận được tình yêu của nhau là đủ. Âm thanh nhẹ nhàng của hơi thở, kèm theo những cảm xúc mãnh liệt, tạo nên một bản giao hưởng nhẹ dịu, êm ái, không ai muốn dừng lại.
Tôi yếu hơi, chợt cảm thấy khó thở, một thanh âm nhỏ phát ra từ trong cổ họng để ra hiệu cho anh.
Đăng từ từ thả tôi ra, ánh mắt quyến luyến long lanh lấp lánh lay động lòng người. Hai má tôi nóng bừng, vội quay mặt đi vì xấu hổ. Đăng nhanh chóng túm lấy thân hình nhỏ bé đang cố tìm một chỗ trốn: "Gì vậy? Làm chuyện lưu manh mà dám bỏ chạy à?"
"Cái gì? Câu đấy là em nói mới đúng." Tôi thẹn quá hoá giận.
"Thôi được rồi. Là anh sai, quay lại đây đi." Anh giật giật tay áo tôi, giọng trầm ấm từng khiến tôi mê mệt khi mới quen biết. Phải nói về lý do đổ Đăng thì có lẽ thứ nhất là nụ cười, thứ hai là tông giọng vô cùng tuyệt vời của một thằng con trai miền Bắc mà mọi người thường hay đề cập đến. Còn nói đến nụ cười, anh được ví như mặt trời của trường cấp ba này vậy. Không biết trường khác thế nào nhưng đến fanclub của Đăng còn được đặt tên là Hoa hướng dương cơ mà. Cái này nổi tiếng từ cuối những năm cấp 2 rồi.
Chết thật đấy. Cứ nghĩ đến ưu điểm của Đăng là tôi lại trùng lòng. Mình có gì để "người của ánh dương" để ý cơ chứ?
Chuông điện thoại của tôi reo liên hồi. Bên trên có bốn chữ "Em gái Hải Anh" đang nhấp nháy. Tôi che màn hình, nheo mắt nhìn Đăng rồi bắt máy.
"Alo."
"Hoàng Hải Đăng có ở đó không?" Con bé lần nào gọi cho mình cũng là cái tông giọng xấc xược như vậy.
"Sao thế? Có đây."
"Chị đưa máy cho anh em đi." Hải Anh trở nên gấp gáp.
Tôi khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì nhiều hơn mà trực tiếp đưa máy cho Đăng.
"Anh bị điên à? Dám lấy ô tô của bố để trốn đi. Ông ấy đang đi tìm anh khắp nơi đấy. Ai lại bỏ đi vào giữa bữa tiệc như thế?"
Đăng giật nảy mình vì chiếc giọng vươn lên ngày một cao của Hải Anh. Con bé nói to đến mức vang cả ra loa ngoài, tôi có thể nghe được phần nào.
Anh liếc sang tôi, có phần do dự, rồi đứng dậy đi ra chỗ khác nghe máy.
Tôi tự ngồi vẽ ra một loạt các tình huống. Thiếu gia nhà giàu được gia đình mai mối với tiểu thư nhà đối tác, nhưng anh ấy đã có ý trung nhân nên bỏ trốn ngay vào giữa bữa tiệc gặp mặt hai nhà.
Trời ơi. Trần Minh Hân ơi. Mày đừng điên nữa. Chuyện ngôn tình ba xu như vậy mà lại rơi trúng vào đầu mày thế nào được?
Đăng đã nghe máy xong. Cuộc hội thoại kéo dài năm phút có vẻ căng thẳng của đôi bên cuối cùng cũng kết thúc. Anh ngồi xuống băng ghế một cách mệt mỏi.
Tôi cố ý thăm dò: "Ờm... Có chuyện gì sao?"
Đăng im lặng, nghiêng đầu nhìn tôi, đôi môi mở ra nhưng không thốt lên được chữ nào. Chắc hẳn đang đấu tranh tâm lý xem có nên nói cho tôi hay không.
"Có một cậu bé, từ nhỏ đã phải rời xa mẹ, vì gia đình không được hạnh phúc như những gì giả tạo được tạo ra từ một kịch bản có sẵn. Mẹ cậu ấy, cùng em gái nhỏ bỏ về nhà ngoại ở nước ngoài. Còn cậu ấy thì phải ở lại, sống cùng ông bố độc đoán, luôn muốn kiểm soát mọi thứ, kể cả ước mơ của cậu ấy. Thế là cậu ta về quê sống cùng ông bà nội, may mắn thay luôn có ông bà bên cạnh. Nhưng thứ tốt đẹp thường không dài lâu, thời gian đã đem ông bà cậu về một nơi rất xa. Và giờ cậu ta đã lớn, đã có một cuộc sống với rất nhiều điều mà cậu ta có thể hi vọng vào một tương lai tốt đẹp. Nhưng mà em biết không? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế."
Đăng dừng lại, ngập ngừng. Tôi tròn mắt, đần người nhìn anh. Cậu bé ấy, đang ở trước mặt tôi.
"Gia đình cậu ta, có một công ty đủ lớn để ép buộc một người phải kế thừa những gì được truyền lại... Nhưng một đứa trẻ 17 tuổi, chỉ biết mình thích gì, muốn gì, không định hình được trách nhiệm của bản thân là gì. Cậu ấy chỉ muốn, sống một cuộc đời, được làm những gì bản thân thấy vui, thấy hạnh phúc, chứ không phải tham gia vào chiến trường đầy gian dối mà từ bé cậu ta đã phải nhìn thấy mà lớn lên."
Tôi đã sống đến lần thứ hai, cũng không thể ngờ rằng bản thân lại chẳng biết gì về anh như thế. Liệu kiếp trước tôi đã bỏ lỡ những gì, sai lầm ở đâu?
Tại sao việc một người khi ấy trở nên thay đổi 180• như vậy mà tôi lại không nghĩ đến lý do đằng sau? Tôi cúi gằm mặt. Vài tháng nữa là đến thời điểm Đăng rời bỏ tôi, liệu có liên quan gì đến việc này không? Anh ấy bị ép phải rời xa tôi sao? Hay việc tôi ở bên anh ngay từ đầu đã là một sai lầm?
Tôi và Đăng không ở cùng một thế giới. Anh ấy có những ràng buộc của riêng mình, là một con rối của vở kịch đấu tranh tư bản, là người đứng trên để chỉ đạo cuộc sống của người khác. Tôi là một người bình thường, vô tư sống, thoải mái khóc, thoải mái cười, không một ai nhòm ngó.
"Vậy là, anh vừa trốn từ đó về sao?"
Đăng cười, một nụ cười gượng gạo: "Chắc em cũng nghe thấy rồi. Giờ này chẳng còn xe mà về, nên anh chôm tạm con xe ở cổng để phóng về đấy."
Le...xus. Tôi nhìn chiếc chìa từ xa đang treo trên tay Đăng. Thôi được rồi, thế giới của người giàu, tôi thật sự cảm thấy khó hiểu.
"Tại sao mới 17 tuổi mà anh đã dám lái ô tô?"
Đăng tung hứng chiếc chìa khoá trong tay, ánh mắt lơ đãng.
"Bố luôn muốn trang bị mọi kỹ năng phục vụ tương lai kế nghiệp ông ấy cho anh, dù anh có ở Hải Dương nhưng cũng có những lúc phải về nhà chính. Chỉ những lúc đấy, ông ấy đã tận dụng thời gian rèn giũa anh được bao việc rồi. Nhưng mà, anh luôn muốn chống đối. Nên việc học hành ở trường dở tệ, chỉ học những gì mình thích như lái xe này, chơi golf này, chơi bowling này, toàn những thú vui mà bọn công tử ăn chơi hay làm. Nhưng mà khác cái học dương cầm làm anh cảm thấy khác hẳn. Nói thật là anh biết chơi piano không phải ở dạng biết thôi đâu."
Hoàng Hải Đăng lúc này, như một người khác. Hoàn toàn ngoài tầm với của tôi. Anh ấy không hề nhận ra được phản ứng khác thường của cô bạn gái đang tự cảm thấy bản thân mình nhỏ bé.
"Nhưng, một điều chắc chắn là, anh có thể không chống lại được số phận mà bố đã đặt lên người anh, dù có vậy thì em vẫn luôn là điểm tựa, là nơi duy nhất mà anh cảm thấy bản thân mình thuộc về. Vì thế, một ngày không xa nào đó, hãy từ từ bước vào cuộc đời anh, và đừng bỏ chạy nhé."